Từ ngày còn đi học, Tây Tạng trong lòng Nghiêm Chân đã tựa như một giấc mơ khó nói thành lời. Cô mơ tưởng sẽ có một ngày mình lội nước vượt qua dòng sông thánh Yarlung Tsangpo(1), bước chân trên đỉnh núi tuyết, ở nơi cao nguyên cách mực nước biển hơn bốn ngàn mét, đắm chìm giữa ánh nắng mặt trời dường như có thể bắt lấy trong lòng bàn tay. Giờ đây cuối cùng ước ao ấy đã thành hiện thực.
(1) Sông Yarlung Tsangpo Trung Quốc dài 2906km, bắt nguồn từ các bình nguyên băng Jima Yangzong gần núi Kailash phía bắc dãy Himalaya, chảy về phía đống khoảng 1.700km, ở độ cao trung bình 4.000m so với mực nước biển, là con sông lớn cao nhất thế giới.
Sáng sớm, trong chớp mắt khi thấy tấm rèm cửa sổ được vén ra, ánh nắng chan hòa chầm chậm chiếu vào. Tia nắng mặt trời bị khúc xạ qua những bông hoa tuyết trông sáng rực lạ thường, Nghiêm Chân chỉ nhìn một thoáng đã thấy mắt đau nhói. Bỗng một bàn tay từ phía sau đưa tới, hạ tấm rèm xuống. Nghiêm Chân ôm mắt xoay người lại, qua kẽ ngón tay nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của Cố Hoài Việt.
“Dậy rồi à?”
“Vâng.” Cô bỏ tay xuống, nét mặt ngượng ngùng, “Em vừa dậy.”
Anh cũng hiếm khi thấy cô trong bộ dạng mơ mơ màng màng như vậy, ánh mắt khẽ xao động, nói: “Thế đi đánh răng rửa mặt đi, anh ra mua đồ ăn sáng.”
Nghiêm Chân lẳng lặng đáp lại, cầm túi đồ trang điểm chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Nhìn bóng lưng luống cuống của cô, Cố Hoài Việt điềm nhiên mỉm cười.
Tàu hỏa xuất phát từ thành phố C, dọc theo tuyến đường sắt đã đi được một ngày hai đêm. Cũng tức là, chuyến hành trình gần bốn mươi tám tiếng đã qua hơn một nửa. Cố Hoài Việt lại kéo rèm ra, nhìn ánh mặt trời buổi sớm mai, cất tiếng chào không lời với vùng đất xa cách đã lâu này.
Tây Tạng, tôi đến rồi đây!
Vì Nghiêm Chân đã đồng ý đi theo, nên bà Cố cũng không phản đối Cố Hoài Việt đi Tây Tạng nữa. Kỳ thực trong lòng bà cụ vẫn hơi mâu thuẫn, bởi bà không bằng lòng để hai người đi tới nơi lạnh lẽo xa xôi như thế, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Nghiêm Chân sẽ đi cùng Hoài Việt lại cảm thấy đây chính là cơ hội hiếm hoi của hai người. Nghĩ ngược nghĩ xuôi, bà cụ vẫn chịu thỏa hiệp.
Cân nhắc tới việc đây là lần đầu Nghiêm Chân tới Tây Tạng, nên họ vẫn quyết định đi tàu hỏa. Những đoàn tàu của tuyến đường này đều được thiết kế đặc biệt, chất lượng phần cứng và phần mềm tuyệt đối không cần bàn cãi. Cố Hoài Việt mua mấy món đơn giản ở nhà ăn, khi trở về chỗ ngồi Nghiêm Chân đã rửa mặt xong xuôi, đang trông ra phong cảnh phía xa xa, suốt dọc đường đi, cô đã được ngắm rất nhiều cảnh đẹp. Dãy Côn Lôn được che phủ trong tầng tầng tuyết trắng tỏa ra thứ ánh sáng óng ả dưới ánh nắng mặt trời, cả bầy linh dương Tây Tạng thoắt ẩn thoắt hiện nơi dãy Khả Khả Tây Lý không một bóng người, còn cả loài bò Yak(2) trong truyền thuyết nữa. Cô ngắm nhìn hết thảy với ánh mắt si mê. Cố Hoài Việt cũng nhận ra mình đã chăm chú nhìn cô quá lâu, anh hắng giọng, đưa đồ ăn sáng trong tay tới. Nghiêm Chân phút chốc hoàn hồn lại, nhìn anh, cười bối rối.
(2) Loài bò lông dài sống ở khu vực Himalaya miền nam Trung Á.
“Mắt còn đau không?” Anh khẽ hỏi.
Nghiêm Chân lắc đầu: “Hết đau rồi.” Cô nhận lấy điểm tâm sáng, tiện miệng hỏi: “Đồng đội của anh vẫn ở Tây Tạng ạ?”
“Vẫn.” Cố Hoài Việt khẽ đáp, trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, “Anh ấy yêu thích nơi đó hơn bất kì ai.”
Đến chính các anh còn không biết mình là lứa tân binh thứ mấy được đưa đến Tây Tạng. Năm này qua năm khác vẫn bảo vệ quân doanh cũ kĩ, thích ứng được hai, ba ngày rồi vẫn nhức đầu chóang váng vì phản ứng cao nguyên, ban đêm nằm ngủ trong chăn đệm ẩm ướt, gió ngoài cửa sổ lùa vào rét thấu xương, tất cả đều trở thành cơn ác mộng của họ. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn luôn có những ngoại lệ, Cố Hoài Việt thấy mình may mắn vì gặp được một người, người đó chính là Đại đội trưởng đầu tiên của anh. Đại đội trưởng sinh ra ở miền Nam sương mù bao phủ, chất giọng địa phương đặc sệt vùng Nam Bộ khiến cho đám tân binh miền Bắc các anh rất khó làm quen. Nhưng chính người Đại đội trưởng với giọng miền Nam này đã rèn ra được một lứa tinh binh. Cố Hoài Việt kể: “Đại đội trưởng nói, ở quê anh ấy lúc nào cũng sương mù dày dặc, cả ngày không thấy được mặt trời. Anh ấy trong lúc bốc đồng liền bỏ lên Tây Tạng đi lính, rồi quyết định không quay về nữa.” Đám sinh viên trường Quân sự vừa tới đơn vị còn chưa hết ngây thơ các anh, đều bị câu chuyện của Đại đội trưởng chọc cười. Nghiêm Chân cũng cười, cô có thể cảm nhận được, theo chuyển động đều đều của bánh xe tàu hỏa, nơi thiên đường thần bí ấy đang vẫy tay chào cô.
Chập tối, tàu đến thủ phủ Lhasa(3).
(3) Là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ Khu tự trị Tây Tạng của nước CHND Trung Hoa. Thành phố này có khoảng 255.000 dân, ở độ cao khoảng 3650m. Lhasa là “nóc nhà của thế giới”, nơi có phần lớn dãy Himalaya với một số đỉnh núi cao nhất thế giới khác. Hơn hết, Lhasa được coi là cội nguồn của Phật giáo, là nơi hàng tỉ người mộ đạo trên thế giới đều mong một lần được hành hương về đất Phật.
Sau khi đã trang bị đầy đủ đồ dùng, Nghiêm Chân theo Cố Hoài Việt xuống xe, toàn bộ hành lý đều do anh xách nhưng Nghiêm Chân vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy. Vì trên tàu lắp thiết bị đặc biệt cân bằng dưỡng khí nên đến khi xuống khỏi tàu, Nghiêm Chân mới cảm nhận được một cách rõ ràng bầu không khí loãng của vùng cao nguyên.
“Khó chịu phải không?” Thấy cô hít sâu một hơi, Cố Hoài Việt nhẹ nhàng hỏi.
“Không sao ạ.” Nghiêm Chân vội lắc đầu, tuy quả thực đầu cô hơi nhức nhưng trước mắt vẫn có thể chịu đựng được.
Cố Hoài Việt cũng thấy mình đã lo lắng thái quá, có thể do đây là lần đầu anh đưa một người phụ nữ lên cao nguyên. Anh mím mím môi, không nói gì thêm, đứng đó nhìn ra bốn phía xung quanh.
Nghiêm Chân nhìn anh, hỏi khẽ: “Ở đây có xe đi đến Đoàn Biên phòng không anh?”
“Có người đến đón.” Cố Hoài Việt đáp, ánh mắt chợt sáng lên, “Kia rồi!”
Theo tầm mắt anh, Nghiêm Chân nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục đang sải bước đi về họ, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui của những người bạn cũ lúc trùng phùng: “Ôi, đây rồi!”
Cố Hoài Việt nhìn anh ta, cũng nở nụ cười cởi mở chân thành: “Đại đội trưởng đích thân ra đón, thế này em nhận không nổi đâu.” Dứt lời, nghiêm chỉnh thực hiện động tác chào.
Thì ra đây chính là Đại đội trưởng mà anh nhắc đến, Nghiêm Chân nhìn anh Thượng tá trước mặt.
“Nghiêm Chân, đây là Đại đội trưởng cũ của anh, giờ là Đoàn trưởng Đoàn Biên phòng, Bàng Khải.”
Cố Hoài Việt quay sang Nghiêm Chân giới thiệu, Bàng Khải bắt tay với cô. Lúc chạm vào tay anh ta, Nghiêm Chân có thể cảm nhận được những vết chai dày cộm trên bàn tay đó. Bàng Khải vỗ vai Cố Hoài Việt, nói giọng miền Nam đặc trưng: “Mười năm không gặp rồi, không những có vợ có con, đến quân hàm cũng bằng anh rồi! Cậu này được!”
“Anh nói còn gì? Chưa thành gia lập nghiệp, công thành danh toại thì đừng có về gặp anh. Em mười năm là còn nhanh đấy!”
“Cái cậu này!” Bàng Khải cười vang, xách hành lý của họ quay người đi, “Đi, lên xe! Về Đoàn rồi tụ tập cho ra trò!”
Đây chính là đồng đội, là Đại đội trưởng cũ, sau mười năm gặp lại, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã có thể xóa nhòa mười năm xa cách.
Đường về Đoàn Biên phòng khá xa. Lái xe từ Lhasa đi về hướng Nam mất gần bốn tiếng. Lhasa mùa đông khi đêm xuống nhiệt độ rất thấp. Nghiêm Chân cuộn mình trong chiếc áo khoác, nghe hai người trò chuyện. Về Bàng Khải, Nghiêm Chân không biết được gì nhiều. Cô chỉ biết Bàng Khải là người miền Nam, tốt nghiệp cấp hai là đi lính. Nhờ tính cách thích tranh cường, háo thắng nên các loại kỹ năng quân sự đều luyện đến hàng siêu đẳng, nhiều môn còn đoạt giải toàn quân. Nhưng do trình độ văn hóa không đủ, đi lính hai mươi ba năm, vẫn chỉ là một Trung đòan trưởng. Kỳ thực, Bàng Khải chẳng hề oán trách gì chuyện này, có thể ở lại Tây Tạng đã là nguyện vọng lớn nhất của anh, những vấn đề khác không có gì to tát hết.
Bàng Khải vừa lái xe vừa trò chuyện: “Hai đứa đến đúng lúc đấy, ngày kia Đoàn sẽ mang đồ tiếp tế cho Đại đội 9, muốn đi thăm cậu ấy thì theo xe đi luôn. Anh đưa cậu đi.”
“Cứ xếp em vào xe nào cũng được, không cần đích thân anh đi đâu, gì mà phải phô trương thế.” Cố Hoài Việt lập tức từ chối.
“Cậu hay nhỉ, mấy hôm nay tuyết lại rơi, đường từ trong Đoàn tới Đại đội 9 khó đi, tôi làm Đoàn trưởng lại bỏ mặc chiến sĩ không lo à? Thế thì còn ra thể thống gì!”
Cố Hoài Việt trầm ngâm giây lát, chợt cười, rút trong vali ra một túi đồ được gói ghém kĩ càng, đưa tới. Đoàn trưởng Bảng nhìn thoáng qua: “Gì đấy, bọc kín thế?”
“Thuốc.”
Bàng Khải ngẩn ra, rồi cười: “Yên tâm, các cậu chẳng phải đều nói, tai họa sống ngàn năm, tôi không dễ dàng hy sinh thế đâu.” Đây là chuyện từ hồi Cố Hoài Việt còn là Trung đội trưởng, đó là năm đầu tiên sau khi anh tốt nghiệp Học viện Quân sự , cũng là lần đầu tiên anh huấn luyện tân binh, do Đại đội trưởng Bàng Khải yêu cầu nghiêm khắc, nên đám tân binh bị mắng kêu trời kêu đất, sau lưng đều lén gọi anh ta là “mặt đen”. Sau để Bàng Khải biết được, cũng không nổi giận, ung dung thản hiên yêu cầu họ gia tăng cường độ huấn luyện.
Cố Hoài Việt hơi mím môi, nhưng không vì câu nói đùa của anh ta mà làm lơ: “Nói thì nói vậy, thuốc vẫn phải uống.”
Nghiêm Chân ở bên cạnh nghe chuyện, thấy hiếu kì: “Đoàn trưởng Bàng bị bệnh gì thế ạ?”
Bàng Khải nghe thế ho lên vài tiếng, nháy mắt với Cố Hoài Việt qua gương chiếu hậu. Cố Hoài Việt vờ như không nhìn thấy: “Bệnh tim cao nguyên.”
Nghiêm Chân không biết bệnh này nguy hiểm đến đâu, nhưng riêng hai chữ “bệnh tim” đã có thể khiến cô giật mình: “Có nghiêm trọng không ạ?”
Bàng Khải thở dài, “Đấy cậu xem, đấy cậu xem, tôi còn muốn giữ gìn chút hình tượng người lính trước mặt em dâu, thế mà bị cậu hủy hoại hết sạch. Mới đó đã thành con ma bệnh rồi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, cười đáp: “Không đâu ạ, anh phải uống thuốc đi ạ, cứ coi như để cho chị dâu yên tâm.”
Lời thốt ra, Bàng Khải lại bật cười lớn: “Chị dâu à? Còn chưa biết chị dâu cô đang ở tận đâu đây?”
Bàng Khải đến giờ vẫn chưa kết hôn, điều này khiến Nghiêm Chân có chút ngỡ ngàng.
“Không có gì để nói, có ai chịu lấy một người đàn ông suốt hai mươi năm chỉ về thăm nhà có năm lần không?” Bàng Khải xua tay, nói qua loa.
Thế nhưng Nghiêm Chân cũng hiểu, thứ gì mà càng không thể có được thì trong lòng lại càng khát khao. Mà đối với những người lính đóng giữ nơi biên cương, thì thứ họ muốn có nhất chính là một gia đình. Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Nghiêm Chân có phần nặng nề, huyệt thái dương vốn chỉ đau âm ỉ, lúc này lại bắt đầu nặng nề hơn.
“Đau đầu à?” Thấy đầu mày Nghiêm Chân nhíu chặt, Cố Hoài Việt khẽ hỏi. Nghiêm Chân day day bên trán, lắc đầu nói: “Vẫn ổn ạ.”
“Có phải mệt quá không? Trung đoàn có hơi xa, nếu thấy khó chịu cô cứ nói, đừng có nín nhịn.” Bàng Khải khuyên cô, Nghiêm Chân đành mỉm cười, nói: “Em không sao thật mà.”
Ở bên nhau lâu, Cố Hoài Việt mới phát hiện, Nghiêm Chân là một người rất giỏi chịu đựng. Cộng thêm hiểu biết về môi trường cao nguyên, nên a