Với Nghiêm Chân, thành phố C vĩnh viễn là chốn náo nhiệt quay cuồng hơn bất kể thành phố nào khác. Vừa về được vài ngày, thậm chí đến cả tâm trạng cũng chưa ổn định lại đã phải bắt đầu đi làm, và cả chăm sóc người bạn nhỏ.
Hôm nay là ngày đi học đầu năm của Gia Minh. Nghiêm Chân chở cậu đến trước cổng trường, cậu bé đầu đội mũ lệch, vai đeo cặp sách, dáng vẻ nghênh ngang đi về phía lớp. Nhìn bóng lưng cậu, Nghiêm Chân không nhịn được ý nghĩ muốn cười, cậu nhóc đã khôi phục lại khí thế của một Tư lệnh Hồng quân, đã không còn là anh bạn nhỏ ủ rũ chán chường, mất hết nhuệ khí vì sắp phải xa bố nữa. Điều này khiến cô cảm thấy yên tâm cùng lúc lại cảm thấy chột dạ, cô hình như không bằng cả một đứa trẻ, như vậy đâu có được? Cô giáo Nghiêm bỗng chốc hoang mang, vội vã điều chỉnh lại trạng thái tâm lý.
Cô đồng nghiệp Vương Dĩnh lâu nay vẫn rất hiếu kỳ về mối quan hệ giữa Nghiêm Chân và cậu bé Cố Gia Minh. Nghiêm Chân chỉ giải thích qua loa với cô ấy mấy lâu lấy lệ, lúc quay người đi lại bị một vấn đề khác quấn lấy khiến đầu óc rối bời, tại sao cô không nói sự thật?
“Chị Nghiêm, chị Nghiêm!” Hai bàn tay huơ qua huơ lại trước mắt cô, Nghiêm Chân lập tức hoàn hồn, nhìn thấy đối diện là ánh mắt tò mò của Tiểu Lưu. “Chị Nghiêm, chị có sao không thế?”
Nghiêm Chân lắc đầu, cặp lại tóc, thay đồng phục bắt đầu làm việc.
Tiểu Lưu thấy cô không sao, cũng yên tâm hơn: “Chủ nhiệm Thường bảo chị lên văn phòng bác ấy đấy.”
“Chủ nhiệm có nói là chuyện gì không em?”
Tiểu Lưu lắc đầu, chuyện này thì cô ấy không biết được rồi. Nghiêm Chân buộc lòng bỏ công việc lại, đi tới văn phòng của ông Thường.
Ông Thường viết thư pháp rất đẹp, theo lời ông nói là nhờ ngày nhỏ đi học lớp tư được thầy giáo rèn luyện mà thành, một dãy những dòng biểu ngữ trên tường thư viện đều do chính tay ông Thường viết, sau đó được dán cẩn thận rồi đem treo lên. Lúc Nghiêm Chân gõ cửa vào, ông đang khom người chuyện chú đưa từng nét bút trên trang giấy trắng. Thấy vậy, cô không lên tiếng làm phiền mà kiên nhẫn đứng bên, đợi ông viết xong.
“Tiểu Chân đấy à, mau tới xem giúp bác mấy chữ này xem nào.” Ông Thường nghiêng đầu gọi cô.
Nghiêm Chân có phần ngạc nhiên trước hứng thú của ông, nhận lấy bức thư pháp ông vừa hoàn thành, rành mạch đọc lên từng chữ: “Thao quang dưỡng hối.(1)”
(1) Che giấu tài năng, tu tâm dưỡng tính, chờ thời cơ để phát huy.
“Thấy bác viết thế nào?” Ông cụ vuốt cằm cười hiền từ, nếu có thêm một chòm râu bạc trông sẽ càng giống thầy giáo già của lớp học tư.
Cô mỉm cười, khen đẹp. Cặp mắt của ông Thường sáng lên, hởi lòng hởi dạ nói: “Vậy thì tặng cho cháu đấy!”
“Dạ?” Nghiêm Chân ngạc nhiên nhìn ông.
Ông Thường ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm ca nước trà lên vừa nhâm nhi vừa trỏ về phía Nghiêm Chân: “Cháu nhé cháu nhé, sơ yếu lý lịch của cháu đâu hả?”
“Ở phòng Lưu trữ ạ.” Nói xong, cô nhoẻn cười, “Cháu đến đây bao lâu rồi, giờ báo mới nhớ tới việc xem sơ yếu của cháu ạ?” Kỳ thực, nhắc tới chuyện này Nghiêm Chân lại thấy thiếu tự tin, dù gì trước kia xin vào trường cũng là nhờ mối quan hệ của chị khóa trên, mọi giấy tờ đều chỉ làm cho có thủ tục, sơ yếu lý lịch mang đến nộp là được đưa thẳng tơi Phòng Lưu trữ, làm gì có ai kiên nhẫn giở ra xem?
“Bác chả buồn xem!” Ông thường phẩy tay, “Bác chỉ hỏi cháu, cháu tốt nghiệp trường nào?”
“Dạ?” Nghiêm Chân mơ hồ khó hiểu, nhưng ông Thường vẫn mỉm cười hiền từ nhìn cô, chỉ đành trả lời, “Cháu tốt nghiệp đại học Z ạ.”
“Học chuyên ngành Quản lý có phải không?” Ông cụ bình tĩnh liếc cô một cái, lần này Nghiêm Chân đã hoàn toàn sửng sốt, ông Thường đặt ca trà xuống: “Cái con bé này, giấu cũng kĩ đấy.”
“Thế, sao bác biết được ạ?”
Ông Thường phá lên cười, kể lại tường tận. Người bạn đời của ông dạy ở Viện Quản lý Đại học Z, mới về hưu năm kia, trưa hôm qua bà mang cơm đến trường cho ông, vừa hay nhìn thấy Nghiêm Chân, nhưng vì cô đi rất vội nên bà không kịp gọi lại. Về đến nhà bà cụ liền vội vội vàng vàng lôi ông Thường ra tra hỏi.
Nghiêm Chân nghe chuyện mà vừa thấy xúc động lại vừa thêm bối rối, “Đúng thật là, trùng hợp quá ạ.” Giáo sư Lý – vợ ông Thường sau khi nghỉ hưu được mời trở lại trường cô giảng dạy, đức cao vọng trọng, được mọi người vô cùng tôn kính.
“Còn nói nữa, tối qua bà ấy cứ nhai đi nhai lại bên tai bác, nói là sinh viên do Viện Quản lý Đại học Z đào tạo lại về dưới quyền bác do bác phụ trách? Nói thẳng ra là bác làm lãng phí nhân tài.” Ông Thường cười khổ.
“Vậy bác không vì thế mà đuổi việc cháu đấy chứ?”
Nghiêm Chân chỉ nói đùa một câu, nhưng ông Thường lại gật gù thật: “Bà ấy đòi người, cháu nói xem bác có cho hay không?”
Nghiêm Chân thoáng nghẹn lời, “Đòi cháu làm gì ạ?”
“Nói là Viện Quản lý Đại học C đang tiến hành một dự án, số người có chuyên môn ít quá, tuyển người trong nội bộ không đủ, nên mới nhờ bà nhà bác tìm cho người ta vài người thích hợp tới giúp đỡ, nếu làm tốt có thể được giữ lại trường làm trợ giảng.”
Nghiêm Chân gần như còn không buồn suy nghĩ đã vội từ chối: “Cháu, cháu không làm được đâu ạ!”
“Được hay không phải do người ta quyết định, còn đi phỏng vấn nữa cơ mà, mình có phải là đi cửa sau đâu.” Ông khoát tay trả lời dứt khoát, uống một ngụm trà, còn bồi thêm một câu nói đầy hàm ý sâu xa, “Cháu nghĩ kĩ đi, là trợ giảng của trường đại học đấy. Tốt hơn công việc ở đây rất nhiều.”
“Cháu biết ạ.” Cô cúi gằm. Đương nhiên cô hiểu rõ điều này, lý do mà cô chưa thể hạ quyết tâm ngay lập tức là vì cô vẫn còn đắn đo.
“Nghiêm Chân, bác tặng cháu bốn chữ này không phải tặng suông.” Ông Thường chỉ vào bức tranh chữ vừa viết, “Náu mình chờ thời như thế là đủ rồi, đã đến lúc phải xuất đầu lộ diện đi thôi.”
Kỳ thực, ông Thường đã quá coi trọng cô rồi, nào phải cô đang náu mình chờ thời, chẳng qua là tìm một công việc để nuôi sống bản thân mình thôi. Trầm ngâm giây lát, Nghiêm Chân nói: “Để cháu suy nghĩ, đến khi có quyết định rồi sẽ trả lời bác ạ.”
Buổi tối, Nghiêm Chân cùng cậu bé Cố Gia Minh về nhà, mấy ngày nay thành phố C tuyết lại rơi nhiều, Nghiêm Chân không dám đưa Gia Minh đến trường bằng xe đạp điện nên hai người quyết định đi xe bus. Lúc còn cách nhà hai trạm, Nghiên Chân dắt theo cậu bé xuống xe, tới siêu thị mua một ít đồ về nấu cơm tối. Cậu bé vừa dắt tay Nghiêm Chân vừa gặm kẹo hồ lô trộn đường lại vừa nghe Nghiêm Chân giáo huấn: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, tối qua cô đã nói với con thế nào ấy nhỉ?”
Cậu bé còn đang ngậm quả hồ lô trong miệng, nói vẻ ậm ờ: “Cô dạy con rằng, trong lớp không được tùy tiện đánh nhau với các bạn.”
Nhớ rõ như vậy cơ mà.
“Thế tại sao hôm nay có người nói với cô là con lại đánh nhau, mà còn vào hùa với Lâm Tử hả?” Hai oắt con xấu xa này giờ lại kết thành đồng minh nữa.
“Ai bảo cái đứa mới chuyển đến ấy cứ bắt nạt Lâm Tiểu Tiểu, phải đánh cho một trận!” Cậu bé nghiến răng nghiến lợi.
Nghiêm Chân nhìn cậu có chút bất ngờ, thì ra tên nhóc này cũng đã biết thế nào là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, cô thở dài, “Thì con phải nói chuyện tử tế với bạn chứ. Nói bằng miệng, chứ không được nói bằng nắm đấm.”
Cậu bé cũng làm bộ thở dài: “Ôi, phụ nữ các cô đúng là rắc rối, chỉ biết mách lẻo với khóc lóc thôi!”
Nghiêm Chân cứng họng, tên oắt con xấu xa này lại xấu xa thêm một bậc, đã bắt đầu biết nói những điều như vậy!
Hắng giọng mấy tiếng, Nghiêm Chân nói: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, nếu cô không ở cùng một trường với con nữa, con có còn chê cô rắc rối không?”
Cậu bé nghe vậy bước chân khựng lại, vụn đường dính trên má cũng không buồn lau đi: “Cô, cô muốn đi đâu đấy?”
“Là cô ví dụ thế.”
Cậu bé gật gù, bảo: “Chê chứ, kiểu gì chẳng có người mách với cô!” Kéo theo sau đó là cậu vẫn sẽ bị mắng.
Cô bật cười, xoa đầu cậu bé. Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng còi xe, Nghiêm Chân nghiêng đầu lại thì thấy một chiếc Liebao đang đậu bên vệ đường, mang biển số xe của quân đội, có người từ trong ló đầu ra, Nghiêm Chân nhìn là nhận ngay ra người đó.
Thẩm Mạnh Xuyên. Cô bất giác nhẩm tên anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên xuống xe, tay cầm mũ, tay chỉnh sửa tóc, móc áo trên cổ cũng không gài lại chỉn chu, gương mặt có vẻ bất cần. Anh ta đứng trước Nghiêm Chân và cậu bé, thấy hai người họ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ của mình bèn đội mũ lên đầu: “Lại gặp nhau rồi.”
Nghiêm Chân không muốn nhắc chuyện cũ với anh ta, gật đầu liền muốn đi ngay. Thẩm Mạnh Xuyên không kìm được lại bỏ mũ xuống vò vò tóc, đi theo sau họ ra lời đề nghị: “Tôi đưa hai người về được không hả? Trời mưa tuyết thế này khó đi lắm!”
Dứt lời, cậu bé Cố Gia Minh liền trượt chân ngã, sau khi lồm cồm bò dậy, cậu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn kẻ miệng quạ. Miệng quạ Thẩm Mạnh Xuyên bị dáng vẻ tức tối của cậu chọc cười, bước vội theo hai người họ.
Nghiêm Chân vừa phủi tuyết trên người Gia Minh vừa nói với Thẩm Mạnh Xuyên: “Sắp đến nhà rồi, không phiền anh phải đưa về đâu, cảm ơn nhé.”
“Tôi có đem chứng minh quân đội đây này.”
Nghiêm Chân ngừng lại, nghiêng đầu qua nghi hoặc nhìn anh ta. Thẩm Mạnh Xuyên lại vò vò mái tóc, đây là thói quen của anh ta những lúc bực dọc hay căng thẳng, “Ý tôi muốn nói tôi là người tốt!”
Nghiêm Chân cười lạnh: “Đúng rồi, tốt vô cùng!”
Cậu bé cũng tranh thủ cơ hội chen miệng vào: “Không được thừa nước đục thả câu!”
Bị một lớn một nhỏ đua nhau châm chọc, Thẩm Mạnh Xuyên không sao nói lại được, nhân lúc anh ta còn đang thất thần hai người đã bước xa hơn. Hoàn hồn lại, Thẩm Mạnh Xuyên hét lên về phía bóng lưng thon gầy thanh tú phía trước: “Tôi sai rồi!”
Nghiêm Chân dừng bước, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn anh ta. Dường như Thẩm Mạnh Xuyên cũng không thấy quen với lời mình vừa thốt ra, đưa tay vuốt mặt, “Tôi nói là tôi sai rồi, tôi không nên đưa họ đến thẳng nhà cô, tôi nên gọi báo cho cô trước, tôi không nên, không nên có thái độ đi xem diễn trò vui.” Anh ta gật đầu tự mình khẳng định rồi nói tiếp, “Với cả, với cả… tóm lại là, tôi sai rồi!” Dứt lời, anh ta nhìn thẳng vào Nghiêm Chân, giống như đang cầu xin cô tha thứ. Còn Nghiêm Chân cảm thấy đầu óc quay cuồng với những lời anh ta nói, mất nửa ngày mới hiểu ra được, phì cười: “Thẩm Mạnh Xuyên, không cần phải xin lỗi tôi.” Cô nói, “Giờ tôi đã cố gắng không tính toán gì với những người không liên quan đó nữa, sống như vậy thì quá mệt mỏi.”
“Tôi biết, nhưng tôi muốn nhận lỗi, nhận lỗi xong tôi mới thấy thoải mái được.” Thẩm Mạnh Xuyên lại tuôn ra một tràng.
Nghiêm Chân nói: “Vậy tôi xin nhận, anh đi được rồi đấy.”
“Nhưng tôi vẫn chưa nhận lỗi xong!”
Nghiêm Chân chỉ đành giương mắt nhìn anh ta, Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô, mỉm cười: “Phải, cô không biết, vậy cô cho tôi ba phút, tôi kể cô nghe câu chuyện này. Có một năm tôi tới nhà bà nội nghỉ hè, bà tôi sống ở một huyện nhỏ, phải, là một huyện nhỏ nơi có Lữ đoàn Pháo binh đóng quân. Có lần, tôi dắt theo một đám trẻ cùng chơi, dùng sợi thừng, sợi thừng to bằng ngần này quăng lên trên cây, thế là không cẩn thận quăng trúng vào cổ một cô bé, làm