/>“Bệnh phong hàn đã đỡ chút nào chưa?Muội còn ho nhiều không?”
Nàng ngây ra nhìn y. “Sư huynh,sao huynh lại ở đây?”Y đáng lý phải đang chinh chiến với đội quân Oa quốc ở phương nam,sao y có thể đột nhiên xuất hiện ở cạnh nàng thế này.
Ngọc Tự Hàn đăm đắm nhìn nàng : “Huynh lo cho muội”
Nghe xong câu nói này.
Nước mắt nàng chảy xuống.
Từ khi nghe tin dữ về cha,bao nhiêu tình cảm trong lòng nàng đều như bị một tảng đá lớn đè nặng,khiến cho nàng cảm thấy ngột ngạt,hít thở không nổi nữa.Nhưng rồi ở bên cạnh y,nàng không cần phải giả bộ kiên cường nữa.Nước mắt chảy qua hai gò má nàng,thấm lên gương mặt,lòng thấy đau buốt.
Nàng vừa khóc vừa nắm chặt tay y. “Huynh biết không,bọn họ đều nói cha đã chết”.Nàng lắc đầu quầy quậy. “Muội không tin đâu,sao cha lại đột ngột mất đi như thế được?Trước khi muội rời trang,cha vẫn còn khỏe mạnh,vẫn cười nói với muội,thương yêu muội như vậy,sao mới chớp mắt chai lại mất đi được chứ?”
Nước mắt của nàng càng túa ra nhiều hơn. “Muội tuyệt đối không tin đâu!”
Ngọc Tự Hàn ôm chặt lấy nàng
Nàng hoảng loạn nhìn chằm chằm y. “Cha không chết mà!Huynh thấy đó,chỉ là một hủ tro cốt,sao có thể bảo rằng cha đã chết được?.Bọn họ đều đang gạt muội phải không?”
Nàng khóc tới mức bật ho sặc sụa
Y ôm chặt lấy nàng,nhẹ nhàng vỗ lên lưng của nàng dịu cơn ho.
Nàng khóc tới mức toàn thân run rẩy. “Nhưng sao,muội đã tìm kiếm rất nhiều nơi,từ phòng ngủ,thư phòng của cha,đến rừng trúc,con đường nhỏ,trảng rừng phong…Nơi nào muội cũng tìm cả rồi,vậy mà…không thấy bong dáng của cha…Muội không cảm giác được sự tồn tại của người…”
Hốc mắt nàng sưng đỏ,nước mắt nàng dâng trào: “Muội không cảm giác được người nữa!!Huynh biết không?Muội chợt nhận ra mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại cha nữa!”
Trong rừng cây
Như Ca òa khóc nức nở.
Bầy đom đóm bay đi bay lại tạo thành vô số điểm sáng,soi rọi cho nàng và y bên trong khu rừng
Nàng thổn thức trong lòng y!
Nước mắt nước mũi của nàng đẫm ướt vạt áo y,nàng tựa như một đứa trẻ đang sợ hãi,vùi vào lòng y mà lớn tiếng khóc than…
Nước mắt thấm lên đóa hoa băng bên trong ngực áo của nàng…
Tiếng khóc đau khổ tuyệt vọng của nàng xuyên thấu vào đáo hoa băng trong suốt ấy…
Đóa hoa băng dường như cũng cảm thấy đau đớn…
Ánh sáng bi thương lập lòe từ bên trong lan tỏa…
…
Đỉnh núi Côn Lôn
Băng tuyết muôn đời ngời sáng chói mắt
Ánh trăng chiếu vào động băng kia
Hàn khí lạnh thấu xương,băng tuyết ngàn vạn năm.
Trên đời không có ai chịu được cơn lạnh thấu xương như vậy
Chỉ có một thứ tình cảm
Thứ tình cảm thanh khiết không vương nhiễm bụi trần
Mới có thể khiến cho khối tinh thể tuyệt mĩ như ngọc lưu ly hồi sinh một cách diệu kì.
Trong màn đêm,từng mũi băng sáng phảng phất như đến từ một nơi xa xôi
Mũi băng ấy kết tụ từ nước mắt…
Xuyên qua linh hồn tinh khiết giữa lớp băng dày đặc…
Nước mắt trong mũi băng lạnh…
Làm cho linh hồn đau đớn chấn động…
Là nước mắt của nàng ư?
Đúng rồi.
Sao nàng lại bi thương như vậy…
Nàng bị bệnh hay sao?
Đúng rồi.
Tinh thể dưới lớp băng vùng vẫy,dung nhan mỹ lệ làm cho vạn vật trên thế gian phải nín thở,mờ ảo hiện ra…
Ngươi có biết cái giá phải trả hay không?
Mũi băng tựa như đang thở…
Lớp băng dần dần rạn nứt…
Nhưng nàng đang rơi lệ…
Dưới ánh trăng trong rừng cây.
Ngọc Tự Hàn nâng gương mặt giàn giụa nước mắt của nàng lên. “Nếu sư phụ thật sự đã qua đời,muội sẽ như thế nào?”
Nàng ngẩng ngơ.
Nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.
Y dùng khăn lụa lau sạch nước mắt cho nàng. “Sư phụ khi còn sống yêu thương nhất là muội,nếu thấy muội khổ sở như vậy,chỉ sợ người sẽ đau lòng hơn”.
“Người không thấy được nữa rồi”.Nàng ngoảnh mặt đi nơi khác.
Y thở dài. “Nhưng,vẫn còn ta kia mà”.Khăn lụa dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt của nàng. “Ca nhi,muội có biết khi nghe tin muội ngã bệnh,ta lo lắng nhiều như thế nào không?”
Nàng cúi đầu.
“Sư phụ qua đời,ta cũng rất đau khổ”.Giọng của y trầm buồn.Từ khi y năm tuổi,y đã tới Liệt Hỏa sơn trang rồi.Sư phụ đối với y chẳng khác nào người cha thứ hai.
“Thế nhưng,muội phải biết tự chăm sóc mình thật tốt”.Y dịu dàng lau khô giọt nước mắt cuối cùng trên gương mặt của nàng. “Vừa rồi,òa khóc như vậy,hẳn là mọi đau khổ trong lòng muội đã được giải tỏa cả rồi.Thế nên,sau này muội không được ngã bệnh nữa,có được không?”
Y chăm chú nhìn nàng,ánh mắt lo âu đến như thế.
Nàng đã ngừng khóc,một cơn gió lạnh thổi tới,nàng lại bật ho.
Ngọc Tự Hàn cởi chiếc áo khoác trên người xuống choàng lên người nàng bảo: “Nếu muội không khỏi bệnh,huynh sẽ đau khỗ lắm,biết không?”
Nàng ngẩng mặt lên.
Y siết chặt nàng trong tấm áo khoác. “Ca nhi…”
Ánh đom đóm lập lòe,uyển chuyển.
Ánh đom đóm lù mù nhưng cũng thật sáng trong.
Y cúi người ôm lấy nàng mà dịu dàng sưởi ấm.
Một lúc sau,Như Ca khẽ cử động trong lòng y rồi nhìn về phía y,cố gắng mĩm cười nói: “Muội biết rồi,sư huynh,Ca nhi sẽ kiên cường mà,muội chỉ khóc trước mặt huynh thôi”.
Y vỗ về nàng: “Khóc xong rồi thì đừng buồn nữa”.
“…vâng”
“Phải chóng khỏi bệnh đi”
“…vâng”.
“Vậy mới là Ca nhi ngoan chứ”
Y trìu mến xoa xoa đầu nàng.
Nàng hít một hơi nói: “Sư huynh,muội sẽ không để mình bệnh nữa…muội…còn có nhiều chuyện cần phải làm”.
Thần sắc nàng nghiêm trang khiến y phải cẩn thận “lắng nghe”
“Cái chết của phụ thân cũng thật kì lạ”. Nàng chậm rãi nói. “Phong sư huynh cho là Giang Nam Phích Lịch môn gây ra,nhưng mà…”
“Có gì không đúng chứ?”
Nàng chậm rãi lắc đầu: “Muội cũng không nói ra được,có lẽ một thời gian nữa sẽ có chút đầu mối.Hơn nữa…”.Nàng ngừng một chút. “Duệ đường chủ với Phong sư huynh…”.Khi cha còn sống,nàng luôn cảm giác được ánh mắt căm thù của Duệ Lãng nhìn Chiến Phong,hơn nữa Chiến Phong lại luôn né tránh nàng.Tuy nhiên,mấy ngày gần đây…
Ngọc Tự Hàn suy nghĩ một lúc lâu.
Sau đó y nói. “Ca nhi,cùng đi với ta nhé”
Như Ca giật mình kinh ngạc.
Ánh mắt y lộ vẻ vô cùng vấn vương. “Tình hình của Liệt Hỏa sơn trang rất phức tạp,ta lại không thể ở bên cạnh muội.Tuy muội là trang chủ do sư phụ chỉ định nhưng chưa bao giờ muội nhúng tay vào sự vụ trong trang.”
“Huynh lo ta sẽ gặp nguy hiểm ư?”
Y trầm ngâm. “Dễ thường kẻ ngu ngơ thì bình an,người đa mang thì vướng tội”.
Ánh trăng trên trời cao trắng ngần trong suốt,màn sương mờ ảo như những dải lụa trắng vấn ít lượn lờ,đom đóm chẳng biết tự lúc nào đã bay đi.
Trong rừng cây thật yên tĩnh.
Như Ca im lặng suy nghĩ.
Cuối cùng nàng lắc đầu gượng cười. “Muội thật sự muốn đi cùng huynh,muội chưa bao giờ muốn làm trang chủ.Thế nhưng,cha đã trao lại Liệt Hỏa sơn trang cho muội rồi”.Nàng cắn môi,ánh mắt dần dần sáng lên. “Liệt Hỏa sơn trang đã chính thức đối địch với Giang Nam Phích Lịch môn,chốn võ lâm sắp xảy ra một màn mưa máu tanh hôi.Hiện thời,muội chẳng cách nao rời khỏi đây được”.
Ngọc Tự Hàn dường như đã sớm biết quyết định của nàng.
Mặc dù y thật sự rất muốn đưa nàng theo,đưa nàng rời xa chốn võ lâm loạn ly ấy.Nhưng rồi cho dù có đi đến đâu,chỉ cần thế gian còn con người thì sẽ còn vô số những vấn đề cần phải đối mặt.
Y muốn bảo vệ nàng,muốn nàng vĩnh viễn không bao giờ ưu sầu.
Thế nhưng nàng đã trưởng thành rồi.
Như Ca nhẹ nhàng nắm lấy tay y,mĩm cười nói: “Đừng lo cho muội,muội sẽ tự bảo vệ mình”.
Nụ cười của nàng rực sáng: “Muội là đứa con gái đầy tự hào của cha mà”.
Hai canh giờ sao
Khi Ngọc Tự Hàn với dáng vẻ phong trần mệt mỏi rời khỏi rừng cây,cất bước về phương xa thì cũng là lúc đêm đã về khuya.
Hoàng Tông đỡ lấy Như Ca,hiếu kì nhìn nàng. “Ồ? Mới chỉ một lúc thôi mà khí sắc của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi”.
Như Ca ho khẽ đáp: “Nào có nhanh như vậy”.
Hoàng Tông mĩm cười tinh ranh nói: “Ta chỉ biết Vương Gia vừa tới,bệnh tình của cô đã thuyên giảm”
Sao chứ,nói cứ như thể nàng mắc bệnh tương tư vậy.Có điều,mới vừa rồi nằm trong lòng sư huynh khóc một hồi,quả thật những uất ức trong lòng cũng đã vơi đi,đầu óc cũng có vẻ thanh thản hơn nhiều”
Hai người chầm chậm bước đi.
Thật ra lần này Ngọc Tự Hàn đến đây là đã trái với quân pháp,cho nên hành động của y vô cùng bí mật.Hai nàng ra ngoài gặp mặt cũng không ngồi kiệu hay cưỡi xe,chỉ ở trong rừng cây,cách hậu viện của Liệt Hỏa sơn trang khá gần,bọn họ trò chuyện trong giây lát thì đã về đến nơi.
Dọc theo con đường nhỏ uốn khúc quanh trang là một hồ nước.
Sương mù trong hồ tỏa ra ngày càng thêm dày đặc.
Ánh trăng dường như bị che phủ.
Màn đêm đen kịt
Hoàng Tông vừa đi vừa xoa xoa tay,phả hơi bảo: “lạnh quá,lạnh đến cóng cả tay mất thôi”.
Như Ca nhường đôi găng ấm cho cô
“Như vậy sao được,cô còn đang ốm mà!”
Như Ca siết chặt áo choáng trên người. “Ta mặt ấm hơn không lạnh đâu”
Hoàng Tông rối rít cảm tạ,đeo chiếc găng tay ấm áp làm bằng da cáo vào,nàng hít hít cái mũi đang đỏ ửng rồi nói: “lạnh thế này,ngoại trừ chúng tar a,sợ rằng trong trang chẳng còn ai dám đi lại nữa…”
Ánh mắt Như Ca đột nhiên nhìn xa xa về phía trái,đôi chân cũng dừng lại,lẩm bẩm nói: “Cũng không hẳn”
Mặt hồ trong bong đêm,sương mù ngùn ngụt bốc cao.
Màn sương trắng mênh mong trong màn đêm đen kịt có vẻ thần bí và quỷ dị vô cùng.
Bên hồ có hai người.
Một người áo lam,tóc xoăn,viên bảo thạch bên tai phải âm ỉ chớp sáng.
Người còn lại áo đỏ,chân trần,tóc dài đến nỗi có thể xỏa ra đất,ngón tay y nâng một chén rượu bằng hoàng kim tinh xảo,vẻ như đang cười nhưng lại không phát ra một chút thanh âm nào.
Trên con đường nhỏ.
Như Ca kéo Hoàng Tông chỉ về phía người áo đỏ hỏi: “Cô nhìn thấy y chứ?”
“Đương nhiên!”.Hoàng Tông cười nói: “Gần đây Chiến công tử hầu như cả đêm không ngủ,nghe bọn a hoàn nói,y thường xuyên ngồi yên lặng cả đêm bên hồ sen hoang phế này”
Như Ca giật mình.
Sau đó nàng thở dài: “Ta đang hỏi,cô có trông thấy người mặt áo đỏ kia không?”
“Người mặt áo đỏ nào?”.Hoàng Tông trợn tròn mắt nhìn về phía màn đêm.Cô dụi dụi hai mắt trông lại lần nữa rồi cười nói: “Cô hoa mắt rồi sao,ở đó chỉ có Chiến công tử,rõ ràng y mặt áo lam,sao lại mặt áo đỏ được chứ?”
Như Ca kinh ngạc hỏi: “Cô không nhìn thấy ư?” Người áo đỏ này mỗi lần xuất hiện đều quỷ mị như vậy.
“Chẳng có gì hết,ta phải nhìn cái gì bây giờ?”.Hoàng Tông lẩm bẩm nói,đột nhiên kêu lên: “Ối,Chiến công tử hình như đã trông thấy chúng ta rồi!”
Chiến Phong bên bờ hồ xoay người lại.
Từ xa,ánh mắt của y hướng về phía Như Ca
Nhìn nàng áo khoác choàng trắng nhưng vẫn lộ ra bờ vai gầy guộc như trước,hốc mắt nàng đỏ mọng,đôi má vẫn còn dấu những vệt nước mắt.
Chiến Phong tiến lại gần,cách Như Ca chỉ khoảng một bước chân.
“Cô vừa khóc?” Giọng nói của y trầm trầm, ánh mắt chăm chú.
Như Ca chợt cảm thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mình như nhói đa