t.Tiểu thư thường cùng trang chủ uống trà nói chuyện tại đây
Như Ca nhịn ho nói: “Điệp Y tỷ tỷ,mọi người về trước có được không? Ta muốn được ở đây yên tĩnh một mình”
Điệp Y hoảng hốt lắc đầu: “Không được”
Huân Y tiến tới,khẽ kéo tay áo Điệp Y,dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi,nỗi đau trong lòng nếu không được giải tỏa sẽ động lại mãi,không tốt cho cơ thể đâu”.Bệnh phong hàn của tiểu thư đã kéo dài mười mấy ngày,cơn ho càng lúc càng nặng,sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
Vài tiếng ho nhẹ vang đến,Như Ca cười cảm kích: “Đa tạ Huân Y tỷ tỷ”
Điệp Y không quay đầu lại,cô không thể nhìn tiểu thư cười.Không hiểu tại sao mỗi lần tiểu thư mĩm cười,cô lại thấy lòng mình như rỉ máu.
Huân Y nhẹ nhàng kéo Điệp Y rời khỏi.
Trong rừng trúc chỉ còn lại một mình Như Ca
Rừng trúc mùa đông
Lá đã thưa đi rất nhiều.
Thân cây vẫn xanh biếc như ngày nào.
Tiếng gió đùa qua rừng trúc khua xào xạc.
…
…Hôm ấy…
…Nàng nhìn cha nhưng không trông thấy vẻ mặt của người.
…Liệt Minh Kính đã xoay người bỏ đi,mái đầu rậm đặc tóc trắng của ông bị nắng chiều nhuộm thành màu đỏ lựng,dáng hình cũng chìm vào sắc đỏ,nghiêng nghiêng đổ bóng trên nền đất xanh của rừng trúc…
…
Lần đó.
Không ngờ lại là lần cuối cùng nàng nhìn thấy cha.
Như Ca nhắm mắt lại,bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy chén trà nhỏ đã nguội lạnh,chiếc áo choàng trắng tinh khiến nàng nổi bật như một bức tượng băng giữa đất trời giá lạnh không chút hơi ấm.
Nếu nàng biết đó là lần cuối cùng được trông thấy cha.
Nếu nàng biết đó là lần cuối cùng nàng có thể nũng nịu với cha.
Nếu nàng biết…
Tại sao, mọi chuyện lại đột ngột như vậy…
Nàng vùi đầu vào cánh tay,áp lên chiếc bàn đá lạnh như băng,người co quắp lại,cuộn thành một khối nhỏ.
Nếu như nàng biến thành một đứa bé con.
Liệu cha có thể tươi cười mà bước ra,nói với nàng rằng đây chỉ là một trò đùa hay không?
Trong rừng trúc vang lên tiếng động!
Nàng nhỏm dậy,đầu gối đập vào ghế đá.Mặc kệ cơn đau,nàng giật mình quay đầu lại,ánh mắt tức thì sáng rực lên đáng sợ,hệt như có hàng ngàn bó đuốt đang rực cháy.
Cha!
Tiếng gọi hòa theo tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng nàng…
Từng phân từng tất da thịt trên thân thể Như Ca lạnh dần đi.
Chiếc áo choàng trắng tinh rơi xuống đất.
Đó là Chiến Phong.
Áo vải màu lam sậm,viên bảo thạch u ám,trong cơn gió rì rào của rừng trúc,mái tóc xoăn xanh đen của y lóe lên một tia sáng xanh mờ nhạt.Y nhìn Như Ca,cách nàng bảy tám bước,trong mắt thoáng ẩn thoáng hiện một chút tình cảm nhưng hông rõ rệt.
Chỉ thấy Như Ca đột nhiên xoay người lại,ánh mắt hừng hực nhìn y,sau đó ánh sáng tắt ngắm.
Hai tay y chợt xiết chặt.
Như Ca bặm môi,bật ho nhè nhẹ: “Ngươi đến rồi”
Chiến Phong đáp: “Phải”
“Có chuyện gì sao?”
“Đã chừng thực,Giang Nam Phích Lịch môn tổng cộng chế ra chín quả Kì Lân Hỏa Lôi,mật thất bên ngoài của sư phụ bị kích nổ là do sáu quả trong số ấy”.
“Làm cách nào để chứng thực?”
“Phong trưởng lão chuyên quản lý việc chế tạo hỏa khí của Phích Lịch môn đã thừa nhận”
“Phong Bạch Cực?”
“Phải”.
Như Ca lại bật ho một tràng.
“Phong Bạch Cực chẳng phải hai tháng trước đã bị trục xuất khỏi Phích Lịch môn rồi hay sao?”Một trưởng lão đã bị trục xuất có bao nhiêu phần đáng tin?
Chiến Phong chăm chú nhìn Như Ca,nàng ho nhiều đến mức hai mà đỏ bừng.
“Phải”
Như Ca đợi cho cơn ho lắng xuống,ngẩng đầu lên nhìn y lạnh lẽo như dao.
Gió,xuyên qua rừng trúc,thổi lá khua vang xào xạc.
Như Ca lại ngồi xuống ghế,rót cho mình một chén trà.
Trà đã nguội.
Chén trà đã lạnh.
Nàng ngẩng đầu định uống.
Chiến Phong giữ nàng lại,tay y cũng lạnh cóng,khẽ khàng đặt trên tay nàng làm nàng thoáng rùng mình.
“Cô bệnh rồi”.Giọng y khô cứng. “Trà lạnh không tốt cho sức khỏe đâu”.
Lâu lắm rồi nàng và y chưa được gần nhau như vậy.
Lòng bàn tay y nắm chặt lấy mu bàn tay nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn y,đặt chén trà xuống bàn,sau đó mĩm cười: “Chẳng việc gì,đa tạ ngươi đã quan tâm”.Giọng nói của nàng hờ hững,lạnh lùng.
Đáy mắt màu lam thẫm của Chiến Phong như biến lớn cuồng bạo.
Như Ca khẽ nói: “Ta tại sao lại nghi ngờ ngươi được chứ?”Nàng cười lẳng lặng nhìn y. “Chẳng lẽ ta lại nghi ngờ cha ta là do ngươi hãm hại hay sao?” Nàng mĩm cười như đang kể một câu chuyện vui,nhưng ánh mắt lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của Chiến Phong.
Chiến Phong cũng nhìn lại nàng.
Dáng người màu lam sẫm ngoan cường nhưng cô độc.
Như Ca chống tay lên trán,khẽ thở dài. “Giang Nam Phích Lịch môn là mối hiềm nghi lớn nhất.Nếu ngươi khẳng định là bọn chúng,vậy tiếp theo nên làm sao?”
Chiến Phong lạnh nhạt đáp: “Tiêu diệt triệt để”
Như Ca mĩm cười. “Tốt”
Nụ cười của nàng hệt như lá trúc rơi trên nền tuyết mang một vẻ sáng trong vô ngần. “Ta cũng quyết sẽ không bỏ qua cho kẻ đã sát hại cha ta”
Kế đó,hai người dường như không biết phải nói điều gì đó.
Yên lặng một lúc.
Như Ca nâng bộ đồ pha trà trên bàn đá lên,đấy là bộ vật dụng pha trà mà khi còn sống cha nàng thích nhất.Nàng đứng dậy,nhìn Chiến Phong nói: “Không còn việc gì khác,ta đi trước đây”.
Y gật đầu.
Mái tóc dài của Như Ca xõa trên làn áo trắng,trông có vẻ mỏng manh vô cùng.Gió lạnh thổi qua,không nhịn được nàng bật ho nhè nhẹ.
Bỗng nhiên…
Chiến Phong cuối người xuống nhặt chiếc áo choàng trắng Như Ca đánh rơi lúc nãy,khoác lên vai của nàng
Như Ca giật mình,bước chân hơi khựng lại
“Đơn thuốc đại phu đã kê,phải uống đúng giờ đấy”.Y như đang nói với không khí,thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Cơn gió trong rừng trúc thổi tốc gấu váy của nàng
Cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại.
“Đa tạ”
Nàng rời khỏi rừng trúc.
Hình bóng Chiến Phong trong cơn gió lạnh lúc chiều tà,lam sẫm,cô độc...
Hôm sau,Liệt Hỏa sơn trang thông báo với toàn thiên hạ…
Giang Nam Phích Lịch môn sử dụng hỏa khí do bí mật chế tạo ám sát trang chủ Liệt Minh Kính,từ nay trở đi,tất cả các môn phái tiếp tục kết giao với chúng sẽ là địch nhân của bổn trang.Hơn nữa,Phích Lịch môn trường kì nghiên cứu chế tạo các loại hỏa khí với lực sát thương ghê gớm,nguy hại cả một phương,dã tâm này là hiểm họa ngầm cho sự thanh bình của võ lâm.Thế nên,Liệt Hỏa sơn trang kêu gọi các môn phái trên giang hồ cùng nhau quét sạch Phích Lịch môn,phục hồi sự yên ổn cho giang hồ.
Thông báo vừa mới được ban bố,Thiên Hạ Vô Đao Thành là người hưởng ứng đầu tiên.
Thiên Hạ Vô Đao thành chọn ra ba trăm đệ tử xuất sắc,phái đến và chịu sự chỉ huy của Liệt Hỏa sơn trang.
Giang Nam Thập Bát ổ,Thủy Huyền Bang,Các Phái không động,Thanh thành…đều tích cực hưởng ứng,họ răm rắp nghe theo sự chỉ huy của Liệt Hỏa sơn trang.
Trong phút chốc.
Giang hồ phát sinh đại biến.
Đêm đến.
Ngoài song cửa,trăng sáng vằng vặc.
Bên trong,ánh đèn leo lét.
Ngọn lửa dìu dịu khẽ lay lắt,in hình mảnh khảnh lên bức tường trắng nhạt.
Như Ca không hề ngủ.
Nàng khoác một chiếc áo choàng dày,bật ho nhè nhẹ.Khuôn mặt nàng càng ngày càng hốc hác,bờ vai yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ một ngón tay vào thôi cũng sẽ vỡ tan.
Huân Y them chút than vào trong lu hương,khẽ giọng hỏi: “Người còn chưa đi ngủ sao?”
Như Ca mĩm cười,mắt vẫn dán chặt vào sách: “Còn sớm mà”
“Người uống thuốc chưa?” Huân Y đưa mắt nhìn lên chén thuốc làm bằng gốm tử sa trên hương án.
“Ôi..ta quên mất…” Như Ca ngại ngùng mĩm cười.
Huân Y sờ chén thuốc nòi: “Nguội mất rồi,để ta hâm nóng rồi mang trở lại cho người”
“Không cần đâu”.Như Ca châm ra một chén. “Lạnh một chút cũng không sao mà”.Dù sao nàng uống thuốc đã lâu cũng chẳng khá hơn chút nào.
Huân Y không để nàng uống,động tác rất dịu dàng nhưng cũng thật kiên quyết. “Thuốc lạnh có hại cho sức khỏe đấy tiểu thư”
Như Ca lắc đầu.
Trong lúc mơ hồ,nàng dường như nhớ ra đã nghe qua một câu nói cũng gần như thế ở nơi nào đó…
…
…Trà lạnh không tốt cho sức khỏe đâu…
…Lòng bàn tay của Chiến Phong nắm lấy mu bàn tay nàng…
Huân Y cầm chén thuốc lên,sắc mặt bỗng hiện lên vẻ kì lạ. “Ta nghe bọn a hoàn rỉ tai nhau …”
Như Ca thấy cô cứ ngập ngùng,vừa ho nhẹ vừa bật cười hỏi: “Thế nào…?”
Huân Y chăm chú nhìn nàng: “Nghe nói,thuốc mấy ngày nay đều do chính tay Phong thiếu gia sắc”
Như Ca ngơ ngác rồi bật cười. “Nói bừa,Phong sư huynh bận rộn như vậy”.
Huân Y khẽ cau mày. “Thật ra,Phong thiếu gia,người…”
Cửa phòng kẹt một tiếng rồi bật mở.
Hoàng Tông phấn khởi ùa vào,hai gò má bị gió lạnh làm cho đỏ ửng,ánh mắt lấp lánh vẻ hưng phấn.
Như Ca và Huân Y đều nhìn về phía cô…
Như Ca hỏi: “Chuyện gì vậy?Hình như rất vui thì phải?”
Hoàng Tông mừng đến nỗi suýt bật nói ra,nhưng cuối cùng cũng nén lại,nhìn sang Huân Y cười bảo: “Huân Y tỷ tỷ đang dọn thuốc đấy ư?”
Huân Y dịu dàng đáp: “Phải!Ta ra ngoài trước đây”
Cô bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Như Ca đặt cuốn sách trên tay xuống,cười nói: “Thần thần bí bí,còn không mau nói đi”
Hoàng Tông ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu..
Như Ca kinh ngạc
Nàng lập tức đứng dậy,nhìn chăm chú vào Hoàng Tông,ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời.
Ánh trăng tĩnh mịch
Vài làn sương đêm mờ ảo bốc lên.
Sương đêm như khói quấn quyện dưới ánh trăng ngà.
Mấy ánh sao khuya.
Dịu dàng lấp lánh trên nền trời đêm
Tà áo xanh chấp chới theo gió
Trên chiếc xe lăn bằng gỗ,đôi tay thon dài thoáng vẻ nhợt nhạt.Đôi tay tuy trắng nhợt nhưng dưới ánh trăng xuyên qua khu rừng soi chiếu lại dường như lấp lánh như ngọc
Sống mũi cao thẳng vươn chút phong sương của dặm trưởng xa tít.
Y có chút mệt mỏi.
Thế nhưng,y rốt cục cũng đã đến đây rồi
Tiếng bước chân như tiếng trống ngực vừa vui mừng vừa lo sợ…
Chạy về phía nam tử áo xanh
Y không nghe thấy
Mắt y vẫn nhắm như cũ,chân mày khẽ nhíu như đang suy tư về một người mà cõi lòng y vương vật nhất.
Nàng đã phải một mình chịu đựng nhiều đớn đau đến vậy.
Y lại không thể ở bên cạnh nàng
Đom đóm vùn vụt bay lên!
Một bong người trắng như tuyết tựa ngọn gió ùa vào lòng y,nắm chặt lấy vạt áo,khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên,ánh mắt sáng ngời đến đáng sợ,hệt như tất cả sinh mệnh mà nàng có đều cháy bừng bừng lên bên trong đấy!
“Huynh…”Nàng chăm chú nhìn y,chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran,tựa như người bôn ba mệt mỏi đã lâu cuối cùng cũng tìm được đường về nhà,nhất thời không thốt được thành lời.
Y mở mắt ra,nơi đáy mắt đầy vẻ tiếc thương,đau đớn: “Ta đến muộn rồi”
Không ngờ nàng lại ốm đi nhiều như vậy,hai mà đỏ rần sắc bệnh,môi cũng đã khô đi.Nàng mặc một bộ áo trắng tinh,bên tóc cài một đóa hoa trắng nho nhỏ.Đôi mắt nàng nhìn y đầy lưu luyến,giống như một đứa bé đã mất hết mọi thứ,ánh lệ mong manh nhẹ nhàng kết tụ.