Ngày lại ngày, Huân Y phục thị Như Ca rửa mặt bắt đầu buổi sớm, mỗi sự thay đổi rất nhỏ trong cử chỉ thần thái của nàng bọn họ đều có thể phát hiện ra.
Như Ca dường như đã không còn là Như Ca trước kia nữa.
Một cảm giác ôn nhu tĩnh lặng toát ra từ đôi mày của nàng, đôi mắt nàng trầm tĩnh như mặt nước ao thu, mặt nàng toát ra ánh sáng bóng như trân châu. Nụ cười khẽ treo trên bờ môi, giọng nàng dịu dàng thánh thót, ánh mắt ôn nhu mềm mại như nước, tóm lại chỉ có một chữ \'đẹp\' đi vào tận đáy lòng ngươi.
Nàng đẹp như biển rộng.
Mặt biển sóng êm gió lặng với dòng chảy ngầm mãnh liệt ẩn sâu phía dưới.
Huân Y nhìn nàng mà sửng sốt.
Cùng một dung mạo, tại sao Như Ca đột nhiên trở nên đẹp tới mức kinh tâm động phách như vậy chứ?
Ngón trỏ của Tuyết diểm lên trán Như Ca, sau thời gian khoảng hai nén hương, một vầng khói trắng nhàn nhạn tỏa ra từ giữa trán nàng. Khuôn mặt nàng hiện vẻ đau khổ, tay phải che ngực, gò má ửng hồng.
Huân Y bưng chén trà nhỏ tới, trong chén là trà xuân Long Tỉnh, chén trà xanh biếc tỏa hương thơm ngát. Tuyết ra dấu cho nàng đặt chén trà lên bàn, nhẹ nhàng cắn ngón trỏ, một giọt máu trong suốt nhỏ xuống chén trà.
“Uống nó xong sẽ đỡ hơn nhiều.” Tuyết đưa chén trà tới sát môi nàng.
Như Ca nghiêng đầu: “Không.” Vì sao y luôn bắt nàng uống máu y chứ. Trà hòa với máu khi uống vào luôn cảm thấy cổ nòng bừng bừng.
“Nha đầu ngoan nào.” Tuyết cười khanh khách như đang lừa trẻ con: “NGoan nào, uống đi. Máu của ta tuyệt đối không tanh đâu, thơm lắm, uống vào ngực sẽ bớt khó chịu.”
“Ta không muốn uống, ngực đã hết tức rồi.” Như Ca đẩy chén trà nhỏ ra xa.
“Nói dối là không ngoan đâu.” Tuyết nở nụ cười khả ái: “NGƯơi cũng biết tính ta rồi đấy, cuối cùng cũng sẽ bắt ngươi uống thôi. Ngươi muốn dùng một canh giờ để uống hay vài phút để uống đây?”
“Vì sao cứ phải uống?” Như Ca nhíu mày.
“Ách… Ngươi muốn nghe lý do thật hay lý do giả?” Tuyết cười ha hả.
Như Ca bất đắc dĩ: “Lại còn có hai lý do nữa chứ.”
“Lý do thứ nhất là dùng máu ta có thể nhanh chóng chuyển dời hồn phách của ngươi hơn. Lý do kia lại là do ta thích trong cơ thể ngươi có máu của ta. Chỉ cần nghĩ máu của ta đang chảy trong người ngươi là ta cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Như Ca trừng mắt nhìn y. Y giễu cợt mình mới là thật.
Tuyết vẻ mặt ngạc nhiên.
“Oa! Mới uống máu ta mấy ngày mà đã thông minh lên bao nhiêu! Thật thần kỳ!”
Như Ca tức giận cười rộ lên.
Tuyết nhân cơ hội lừa nàng uống xong chén trà.
Hai người cười đùa trong phòng, hồn nhiên chẳng chút chú ý tới.
Huân Y khom người lui ra ngoài.
Ám Dạ La nghiêng người dựa vào bức tường, xiêm y đỏ chói lại khiến y trông nhợt nhạt, y ngửa cổ uống nốt rượu trong chén, hai mắt đã ngà ngà say nhìn Như Ca.
Nàng đang cười.
Khi nàng cười tay phải nhẹ nhàng nắm lại, các ngón tay khẽ chạm vào chop mũi, nụ cười từ khóe mắt tới bờ môi.
Nụ cười này y đã quen thuộc biết bao.
Chỉ có “nàng” mới có thể cười ôn nhu động lòng người tới vậy.
“Ngươi là ai?”
Một giọng khàn khàn quấy nhiễu Như Ca và Tuyết.
Nàng và y cùng quay đầu nhìn lại.
Thân hình đỏ như máu của Ám Dạ La vọt tới trước mặt Như Ca, y xiết chặt cằm nàng, nâng khuôn mặt nàng lên, u ám hỏi: “Ngươi rốt cuộc là Ám Dạ Như Ca hay là nàng đây?”
Như Ca đau đớn hít một hơi, cằm nàng như sắp bị bóp nát.
“Ta không phải Ám Dạ Như Ca.”
Khuôn mặt Ám Dạ La hiện vẻ mừng rỡ như điên: “Ngươi…”
“Ta là Liệt Như Ca.” Nhìn Ám Dạ La đang từ mừng rỡ chuyển sang tức giận trong lòng nàng bỗng cảm thấy niềm sung sướng được trả thù.
Tuyết cười tới té ngửa: “Tiểu La đúng là ngốc a, nàng làm sao mang họ Ám Dạ được chứ? CHo dù không gọi là Liệt Như Ca cũng phải gọi là Chiến Như Ca mới đúng.”Y cười cười mà vai run run, ôm lấy hai vai Như Ca cười lớn, bàn tay nắm lấy cằm Như Ca của Ám Dạ La như được một cơn gió thổi qua kèm theo hương hoa thơn ngát.
Ám Dạ La thu lại ánh mắt, đôi mắt biến thành đỏ tươi như máu: “Ngân Tuyết, ngươi lại chơi ta?”
Tuyết dựa đầu vào vai Như Ca, nhìn y cười ha hả nói: “Oa, không ngờ lại lừa được Ám Hà cung chủ Ám Dạ La, ta cười tới không đứng dậy được mất.”
Khuôn mặt Ám Dạ La trắng bệch, vặn vẹo thật đáng sợ: “Không ai có thể lừa ta!” Chẳng lẽ cái gọi là hồn phách chuyển dời chỉ là một cạm bẫy? Tay áo dài giương lên, cánh tay tái nhợt của y như trong một đám mây đỏ, xương ngón tay kêu lên răng rắc.
Y biết Ngân Tuyết để ý nhất là dung mạo xinh đẹp của mình.
Vậy, y sẽ chậm rãi hủy diệt khuôn mặt tuyệt mỹ đó.
Trong không khí bỗng bồng bềnh một tầng khí đỏ tươi
Tầng khí trong suốt như ngọc lưu ly.
Dần dần thắt chặt lại, khối khí như một chiếc thùng bằng ngọc nhốt Tuyết và Như Ca lại bên trong, không thể động đậy.
Ngón tay nhẹ lướt trên gò má của Tuyết.
Ám Dạ La nở nụ cười dắc ý: “Khắc một đóa hoa tuyết lên mặt ngươi, liệu có đẹp không?”
Tuyết uể oải nói: “Không khắc có lẽ đẹp hơn.”
“Vậy khắc hai bông hoa tuyết nhé.” Ngón tay Ám Dạ La kẽ động, một vết máu sâu đã cắt lên gò má Tuyết, từng giọt từng giọ máu nhỏ xuống bộ xiêm y trắng toát.
“Móng tay dài quá.”
Như Ca kinh ngạc nhìn tay Ám Dạ La, chẳng biết vì sao lại thốt lên những lời này.
Ngón tay y cứng đờ.
Vết máu chảy dài nhưng vết thương lại không mở rộng.
Nàng lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Đàn ông con trai không nên để móng tay quá dài như vậy, La Nhi, lấy dao lại đây, tỷ giúp đệ sửa lại đôi chút.”
Ám Dạ La phảng phất như bị điểm trúng huyệt đạo, thân thể y cứng ngắc, chậm rãi nhìn về phía nàng, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên và run rẩy.
............
......
Ngày mùa thu bên con suối nhỏ.
Ám Dạ Minh vừa gội lại mái tóc, suối tóc mềm mại bồng bềnh gợn sóng dưới ánh nắng chiều. Nàng mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, vạt áo thêu hoa văn mỹ lệ mà phức tạp.
“Đừng để móng tay dài quá.”
Nàng cúi đầu, dùng một con dao sửa móng tay cho y.
Cậu bé Ám Dạ La nằm dưới chân nàng, vươn tay ra cho nàng sửa, miệng thầm nói: “Móng tay tỷ chẳng phải cũng rất dài sao.” Ngón tay thon thả mượt mà, lộ ra màu hồng như vỏ sò, có khi hơi dính chút nước trên đóa hoa, tay nàng thật đẹp.
Nàng cẩn thận cắt móng tay cho y: “Đệ là con trai cơ mà, ngày thường không luyện võ cũng tỷ võ với người ta, móng tay dài quá sẽ không tiện. Vạn nhất móng tay đứt rơi ra sẽ khiến ngươi phân tâm, hơn nữa cũng không sạch, trông bẩn lắm.” Nàng cười khẽ nói: “Tỷ tỷ thì khác, có La Nhi thì việc gì tỷ cũng không cần quan tâm, cho nên có thể để ý chăm sóc móng tay.”
“Là như vậy à.” Cậu bé Ám Dạ La nắm lấy tóc nàng, đưa lên mũi ngửi rồi cười nói: “Đệ rất thích móng tay của tỷ, sau này tỷ tỷ nhất định cũng sẽ thích đệ để móng tay dài.”
“La Nhi ngốc.” Nàng mỉm cười, nắm tay y đưa lên: “Đệ xem, con trai để móng tay ngắn mới mạnh mẽ chứ.”
Móng trên mỗi ngón tay y đều được tỉa rất gọn gang.
Bờ móng cũng được nàng đánh mượt.
Cậu bé Ám Dạ La mở to hai mắt: “A, tay đệ giờ cũng thật đẹp.”
“Đúng vậy.”
“Bàn tay đẹp vậy, đêm nay không luyện công có được không?” Y làm nũng trong lòng nàng.
Ám Dạ Minh nở nụ cười dịu dàng như một tia sáng: “Được. Tay La Nhi đẹp như vậy, đêm nay cũng không cần ăn cơm đâu nhỉ.”
“Tỷ ~~ tỷ ~~!”
Cậu bé Ám Dạ La thất vọng kêu to.
Ám Dạ Minh nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng chà lên chop mũi. Ngày mùa thu, dưới ánh nắng chiều, bên khe suối nhỏ, nàng nở nụ cười ôn nhu, suối tóc dài thơm ngát ôm lấy y.
......
............
Lưỡi dao nhỏ từ từ cẩn thận sửa sang lại móng tay cho y.
Mái tóc dài buông xuống vai nàng.
Nàng nở một nụ cười tĩnh lặng, tựa hồ trong thế giới của nàng không gì quan trọng hơn móng tay Ám Dạ La.
Ngón tay Ám Dạ La cứng đờ.
Tuyết tới gần Như CA, một vẻ mặt khó có thể dùng lời để tả khiến nụ cười y biến mất.
“Móng tay dù dài nhưng làm đúng là ẩu.” Nàng mỉm cười. “La Nhi đã lớn rồi, móng tay không bẩn như trước nữa.”
Nàng ngẩng đầu.
Khóe mắt là cảm tình trong sáng chan chứa, nàng nhìn Ám Dạ La, sóng mắt như làn nước mùa thu khẽ chảy.
Một lúc lâu sau…
Ngón tay nàng vuốt nhẹ lên khuôn mặt Ám Dạ La, chân mày nhẹ nhàng cau lại như làn sóng nước.
“La Nhi bệnh sao? Sao lại tiều tụy như vậy?”
******
Bó đuốc vẫn cháy bên bức tường đá.
Dưới lòng đất không khí ẩm ướt mang theo một mùi mốc meo.
Nàng ngửa đầu nằm trên giường, vầng trán khẽ cau lại:
“La Nhi rốt cuộc bị làm sao? Vì sao… ta dường như đã trải qua một giấc mộng dài, mà những gì trong mộng lại chẳng thể nhớ ra.”
Ám Dạ La nói: “Tỷ ngã bệnh, hôn mê mười chín năm rồi.” Tuyết nói cho y, hồn phách Ám Dạ Minh cần một chút thời gian mới có thể nhớ lại toàn bộ những chuyện cũ.
“Mười chín năm sao…” Nàng lặp lại, lắc đầu cười khổ: “Hèn chi tỷ cảm thấy toàn thân nhức mỏi, như không phải của bản thân mình vậy.”
“Tỷ sẽ nhanh chóng phục hồi thôi.” Y sẽ bắt Ngân Tuyết mau chóng đuổi hồn phách nữ nhân kia đi.
Nàng chăm chú nhìn y, lo lắng nói: “La Nhi, đệ cũng bị bệnh sao?”
“Không đâu, đệ vẫn khỏe.”
Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của y: “Sao khuôn mặt đệ lại trắng bệch vậy? Sao thân thể lại gầy yếu thế? La Nhi của ta là một thiếu niên thần thái phi phàm mà.” Bàn tay nàng trắng trẻo ấm áp, cái vuốt ve dịu dàng đầy yêu thương.
Ám Dạ La nắm tay nàng, áp lên khuôn mặt mình, hơi thở y dồn dập:
“Nói cho ta hay, ngươi là ai?”
Nàng kinh ngạc nói: “La Nhi?”
Ám Dạ La thở dốc: “Mau nói cho ta, ngươi là ai, tên là gì?”
Nàng lắc đầu, cười nói: “Đứa nhóc hư hỏng này.” Thấy y cố chấp như vậy, nàng rốt cuộc thỏa hiệp,d đưa tay lên vuốt nhẹ chop mũi y, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, ta là Bôi Nhi.”
Bôi Nhi….
Huyệt Thiên Linh Cái của Ám Dạ La phảng phất như bị một chưởng đánh trúng! Ngũ quan y run rẩy, dung mạo tà mỵ cũng bắt đầu vặn vẹo! Yết hầu cảm thấy ngòn ngọn, ngực như có một cục máu nóng muốn phun ra!
Nàng là Bôi Nhi.
Nàng là Bôi Nhi của y.
............
......
Trong ánh nắng ban mai.
Nàng nhảy múa bên bờ suối.
Giọt sương trên ngọn cỏ bị góc váy nàng cuốn lên tạo thành từng áng sương trong suốt.
Y nằm trên thảm cỏ, miệng ngậm cọng cỏ xanh, ngón tay thưởng thức một chén rượu hoàng kim. Thân chén phản chiếu vũ điệu rung động tâm can của nàng.
“Này, ta không muốn gọi ngươi là tỷ tỷ nữa.”
Y hoán hận nói.
Nàng vẫn tiếp tục múa, hòa vào dòng chảy của dóng suối, hòa vào thảm cỏ xanh, hòa vào thế giới mỹ lệ xung quanh, chẳng hề để ý tới lời nói trẻ con của y.
“Ngươi có nghe không đó! Sau này ta sẽ không gọi ngươi là tỷ tỷ nữa!” Y buồn rầu xoay xoay chén rượu, thấp giọng nói: “Gọi ngươi là tỷ tỷ cứ có cảm giác như mãi mãi không lớn lên được.” Nàng càng ngày càng xinh đẹp, chốn giang hồ ngày cũng