"Thật không, nguyên lai thánh tăng, cũng không hơn gì cái này..." Long Y Hoàng cười nhạo nói.
"Nhưng bần tăng vẫn có một câu khuyên bảo, đó cũng là thứ duy nhất cho đến nay bần tăng có thể nhìn thấy tương lai Thái tử phi nương nương." Đại sư đối với châm chọc của nàng mặt không đổi sắc, tựa hồ giống như không nghe thấy.
"Nói đi." Long Y Hoàng bắt đầu có chút miễn cưỡng.
"Thỉnh Thái tử phi nương nương sau này làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ kỹ rồi sau đó mới thực hiện, không cần chờ đến ly biệt trước mắt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đến lúc đó, tất cả kiếp số, lại là không biết." Đại sư nói.
"A, như vậy đa tạ ngài đã nhắc nhở, hiện giờ không còn chuyện gì, ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi, đại sư, thỉnh ngài tự nhiên." Long Y Hoàng đáp.
Đại sư hướng nàng hành lễ, nói: "Thái tử phi nương nương cát nhân tự có thiên tướng, sâu xa bên trong, đều có vận may làm bạn."
Vận may? Nàng đều quên nhân sinh còn có từ này.
"Đa tạ đại sư tặng lời khen." Long Y Hoàng nói rằng.
Đại sư hoàn lễ với nàng, sau đó quay đầu hướng về đại điện, Long Y Hoàng giật mình đứng tại chỗ hồi lâu, cũng đi ra ngoài, nhưng trở lại chính sảnh, chỉ thấy một mình Phượng Trữ Lan.
"Thánh tăng đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?" Long Y Hoàng đi đến trước mặt hắn hỏi: "Mới vừa rồi ta rõ ràng thấy hắn đi ra."
"Cái gì? Hắn có đi ra sao?" Phượng Trữ Lan kỳ quái nhìn Long Y Hoàng: "Ta còn thấy kỳ lạ, tại sao chỉ có một mình nàng quay lại."
Long Y Hoàng sửng sốt, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.
Phượng Trữ Lan mơ hồ cũng cảm giác sự tình không đơn giản, hắn nói: "Mẫu hậu đã đi đến chỗ phụ hoàng, nếu thánh tăng cũng không ở đây, chúng ta cũng trở về đi."
"Ừ." Long Y Hoàng gật đầu, sau đó cùng Phượng Trữ Lan chậm rãi đi ra ngoài.
Ra khỏi phật điện, bên ngoài ánh nắng chói chang rất nhiều, cuối cùng Long Y Hoàng quay đầu nhìn phật tượng kim sắc kia liếc mắt một cái, đột nhiên cảm giác phật tượng hơi hơi gợi lên khóe miệng, gian trá như hồ ly.
"U ám a... Ngay cả thần tiên đều không thể tránh được sao?" Long Y Hoàng thương xót.
Hai người sóng vai đi được nửa đường, phong cảnh từ từ thay đổi, có chút thê lương không sức sống.
Long Y Hoàng sờ sờ bụng mình, "Phượng Trữ Lan , ta cảm thấy thật sự mọi chuyện càng ngày càng không bình thường, nếu lời người kia nói đều là sự thật, mẫu hậu sẽ lấy đứa nhỏ làm gì? Quang minh chính đại lợi dụng nó làm cớ mà uy hiếp ta sao?"
"Nàng mang thai mới năm tháng, đều nói mang thai phải mười tháng, nghĩ sớm như vậy làm gì? Đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng, không phải nói sẽ không quan tâm đến chuyện này sao?" Phượng Trữ Lan dời đi lực chú ý của nàng rất nhanh: "Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, phải nhớ mặt y phục nhiều một chút, không cần để bị bệnh."
"Phượng Trữ Lan, ta biết ngươi muốn ta quên chuyện này, nhưng làm thế nào ta cũng không có cách nào chuyển sự chú ý sang việc khác, ngươi càng lảng tránh vấn đề này, ta lại càng lo lắng." Long Y Hoàng bất an.
Phượng Trữ Lan im lặng siết chặt từng ngón tay lạnh lẽo của nàng, chỉ chỉ rừng hoa mai dày đặc ở phía trước, còn chưa đến mùa, cho nên trên cành trụi lủi: "Sau khi tuyết rơi, hoa mai này sẽ nở, như thế chắc chắn rất đẹp, đến lúc đó, ta cùng ngươi mỗi ngày đến đây xem được không?"
Nhắc đến hoa mai, thật đúng là làm Long Y Hoàng nhớ tới một vài chuyện khác.
Tuy lòng vẫn tràn đầy phiền muộn, nàng theo bản năng tiếp lời: "Hoa mai sao... Nói về hoàng cung ở Huyền quốc, còn có trong hậu hoa viên của Dực Vương phủ nhà ta, đều có đủ loại hoa mai, mẫu thân thích nhất hoa mai, mỗi khi đến thời tiết hoa mai nở người đều cùng phụ thân ở trong đình mà thưởng thức, bằng không thì chính là cùng Cảnh Lân thúc thúc hai người chuẩn bị gia yến, lúc đó , thật sự rất cực kỳ náo nhiệt..."
"Mẫu thân nàng thích hoa mai, vậy còn nàng?" Phượng Trữ Lan cười.
“Tàm tạm, có lẽ bị mẫu bóng dáng hưởng, ta đối với hoa đó cảm giác không tồi, trước kia đều cùng mẫu thân thưởng thức, hiện tại lại nhìn vật nhớ người, ai, vĩnh viễn đều không quay lại được." Long Y Hoàng thở dài than vãn.
"Đợi sau khi đứa nhỏ được sinh ra đầy tháng, ta và nàng, cả hai chúng ta sẽ đi một chuyến về Huyền quốc được không?" Phượng Trữ Lan nhìn nàng, dịu dàng hóa thành xuân thủy ở trong đôi mắt dập dờn, chứa ý cười xuyên thấu vào nội tâm nàng: "Đi nhìn quốc gia nàng sinh sống, vùng đất nàng lớn lên, còn có người thân và bằng hữu của nàng, lúc đó sẽ đến trước mộ phụ mẫu của nàng bái lạy, xem như ta đây làm con rể không có thất lễ chứ?."
Long Y Hoàng cúi đầu cười thầm: "Mẫu thân lúc còn sống, nguyện vọng lớn nhất của người chính là ta tìm một người mình thích và gả cho người đó, nhưng, ta thích người, người lại không thích ta, Phượng Trữ Lan, đưa ngươi đến, một người thật giả lẫn lộn như thế, ít nhất đừng để mẫu thân dưới cửu tuyền cũng lo lắng cho con gái mình chứ."
Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Ta thật sự rất kém cỏi sao? Không để lại cho nàng một ấn tượng tốt, chỉ là thật giả lẫn lộn?"
"Ừ, ngươi không kém, nhưng là..." Nàng vẫn cúi đầu, nhìn trên eo Phượng Trữ Lan mãi mãi đeo Phượng loan ngọc -- mặt trên phỉ thúy mơ mơ hồ hồ có một chút đỏ sậm, là máu rửa không sạch: "Nhưng, ngươi dám nói, ngươi bây giờ có thể quên được Khuynh Nhan sao?"
Phượng Trữ Lan sửng sờ, lập tức cũng nhìn ngọc bội của mình, thản nhiên nói: "Không thể, ta Phượng Trữ Lan không phải loại người bạc tình, nếu không phải hắn chết, ta có thể di tình biệt luyến [1] ngay lập tức sao." [1] di tình biệt luyến : thay lòng đổi dạ (mình nghĩ nếu để thay lòng đổi dạ thì câu sẽ giảm nhẹ sự chung tình của Lan huynh) Long Y Hoàng vô cùng chăm chú nhìn hắn: "Ta cũng không phải, cho nên, chúng ta vẫn duy trì như vậy là tốt rồi, có lẽ có một ngày thật sự sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng hiện tại, vẫn thản nhiên không cần làm chuyện trái lương tâm chính mình, như vậy đối với ai đều tốt."
Phượng Trữ Lan cười, hai người tiếp tục đi tới, cung nữ phía sau cũng một hàng đi theo.
Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Đặt tên cho hài tử đi, nữ nhi, ta muốn tên của nữ nhi."
Mặt Phượng Trữ Lan lộ vẻ khó xử, nói quanh co nửa ngày: "Ta sẽ không đặt tên tự." Hắn đối với việc đặt tên dù thế nào cũng không cảm thấy hứng thú, lại nói tiếp, cũng chỉ có lúc trước khi đặt tên tự cho Khuynh Nhan mới bỏ ra một chút bản lĩnh.
"Đặt một cái đi, chưa thấy qua phụ thân nào như ngươi vậy, ngay cả tên con của mình cũng không đặt." Long Y Hoàng cũng cười trộm, không khỏi đả kích lòng tự trọng của hắn.
Phượng Trữ Lan tiếp tục ảo não suy nghĩ, một hồi lâu, lại một hồi lâu, đột nhiên trước mắt một rừng hoa mai hiện ra cứu vớt tư tưởng của hắn, hắn chỉ về rừng hoa mai kia, trước tiên ngẩn ngơ phun ra ba chữ mình nghĩ đến: "Phượng Hoa Mai."
Long Y Hoàng ngã xuống đất.
"Phượng Trữ Lan , ngươi một người tao nhã như thế nhưng lại đặt một cái tên đầy tầm thường như thế, thật sự là... Thật sự là..." ngón tay Long Y Hoàng đều run rẩy, khóe miệng cười đáp đến mức co giật, thiếu chút nữa sẽ không để ý hình tượng lăn trên mặt đất cười ha hả.
Phượng Trữ Lan nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, khóe miệng của mình cũng từ từ cong cong mỉm cười, hiện ra nụ cười tuyệt mỹ, bên trong đôi mắt thâm thúy ấy hiện lên một đường ánh sáng, hắn nói: "Cho nên ta nói ta sẽ không đặt tên, huống chi là tên nữ nhi? Hay là người tự mình nghĩ một cái tên đi."
" Tên Khuynh Nhan này cũng rất hay, không nên lãng phí, vậy đặt là Phượng Khuynh Nhan, " Long Y Hoàng bỏ qua vẻ buồn phiền vừa rồi, khoan khoái nói: "Hơn nữa, cho dù là đặt tên này, cũng không có ý nghĩa gì, ngươi không cần đối với con gái của mình sinh ra tình cảm bất luân chi luyến0, như vậy sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, Phượng Trữ Lan , ngươi vốn không nên thích người đó..." 0: tình yêu không phù hợp với đạo lý. Tóm lại là cấm kỵ chi luyến đó. Phượng Trữ Lan vẫn luôn cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua Phượng loan ngọc: "Được, gọi Phượng Khuynh Nhan, Khuynh Nhan, Khuynh Thiên Chi Nhan, là một tên rất hay, tương lai nó nhất định sẽ rất đẹp, cũng giống như mẫu thân xinh đẹp của mình."
Long Y Hoàng được khen đắc ý không thôi, cái mũi bay nhanh đến tận bầu trời, tựa hồ, chuyện buồn phiền vừa rồi cũng không nhớ tới.
Rất lâu rất lâu về sau, đợi cho nàng nhớ lại mọi việc của thời điểm này, mới phát hiện mình thật sự là ngu đến hết thuốc chữa, vậy mà bị hắn dắt mũi, lại dễ dàng trúng bẫy, cũng không suy nghĩ thêm về hoàng hậu hay chuyện của hài tử...