ã thanh tỉnh, nhưng không mở mắt, sau đó, nàng cảm nhận rất rõ ràng có một người nằm bên cạnh nàng, mùi thơm nhàn nhạt từ từ bay tới.
Không cần nghĩ nhiều,chắc chắn là Phượng Trữ Lan.
Vô thức nàng xoay người dịch vào bên trong, động tác rất nhỏ, cố gắng không làm kinh động đến hắn, nhưng không lâu sau, cũng cảm giác được có người kéo chăn trên người nàng, đắp lên ngực và cánh tay đang để bên ngoài, sau đó người nọ cũng xoay người, không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Nếu, không phải trước kia hắn từng làm những chuyện không tốt với nàng, khúc mắc giữa nàng và hắn nhất định cũng không sâu như vậy.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ muốn bù đắp, nhưng cũng không bù đắp được thương tích đã hóa thành sẹo, thương tích đó nhìn mà phát hoảng, đã không thể chữa khỏi, cũng vĩnh viễn ngăn cách nàng và Phượng Trữ Lan.
Long Y Hoàng hơi mở mắt, sau đó lại nhắm lại, nhanh chóng rơi vào giấc mơ.
Ngày hôm sau, thật kỳ lạ, không có ai gọi nàng dậy, mà để nàng ngủ một mạch sau đó tự tỉnh, rất thoải mái, tâm tình cũng tốt lên không ít.
Nàng nhìn thoáng qua, trong phòng không có người, Phượng Trữ Lan không có ở đây, cung nữ cũng không có, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng bước xuống giường, đẩy cửa ra.
Phượng Trữ Lan đang đứng ở lan can trước cửa, vẫn luôn nhìn phong cảnh dưới lầu, nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, hắn xoa người : " Dậy rồi sao ? "
" Ừ, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi. »Mặc dù vẫn nghĩ tới Phượng Ly Uyên, nhưng không còn đau lòng, Long Y Hoàng đi tới bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống dưới : " Ngươi đang nhìn gì vậy ? "
”Không có gì, ngươi sẽ không thấy hứng thú. »Phượng Trữ Lan đáp lại.
Long Y Hoàng dừng lại, nàng muốn xem đó là cái gì.Ở dưới đó, trên con đường nhỏ của hoa viên, một lão ma ma đang cầm cái khay đỏ thẫm, dẫn theo một đoàn cung nữ đi về phía tẩm cung hoàng hậu, mà ở trong khay đó , đặt một tấm lụa trắng, ở giữa lụa trắng, chính là dấu vết máu nhỏ như cánh hoa.
Tân nương phá thân, phải đem chứng cớ trình lên hoàng hậu để chứng thực còn trong trắng.
" Ái chà…Đó chính là lạc hồng hàng thật giá thật của người ta, đâu giống như chúng ta, lúc trước tự tay cắt thủ cung sa để máu rơi xuống. »Long Y Hoàng tự giễu nói.
" Việc đó không cần nhắc lại. »Phượng Trữ Lan nói.
“Ừ, có lẽ trong lòng ngươi là chuyện đã qua , nhưng trong lòng ta vẫn chưa quên được…Phượng Trữ Lan, ta đã nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, rất dễ mang thù. " Long Y Hoàng cười nói.
Nàng đứng trước lan can cười, cười nửa miệng, rồi lại ảm đạm, như có điều suy nghĩ nàng nhìn về hướng tẩm cung Phượng Ly Uyên, cuối cùng, độ cung của khóe miệng cũng biến mất.
Trước khi tân hôn phu thê không thấy mặt , sau khi động phòng tình cảm rất tốt, lập tức cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đó là chuyện tưởng chừng không có khả năng, nhưng hiện tại , ở hoa viên cách đó không xa, có hai bóng dáng đang cùng nhau dạo chơi, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan, hai người này phá bỏ quy luật, hiện tại, hai người như keo sơn tản bộ ở hoa viên, rất ân ái, Phượng Ly Uyên hình như đang giới thiệu toàn bộ hậu cung với nàng ta, mà nàng thỉnh thoảng làm mặt quỷ, rất tinh nghịch, Long Y Hoàng có thể thấy bọn họ đang nói cười rất vui vẻ.
Đột nhiên cảm giác ánh mắt hơi khô khốc, nàng xoa xoa, cười khổ nói: “A… Thế này phải thất vọng rồi, còn tưởng rằng ta rất kiêu ngạo nữa.”
“Ngươi không nên nhìn, vào đi thôi, rửa mặt sau đó ăn sáng.” Phượng Trữ Lan ngăn ánh mắt của nàng, chuẩn bị mang nàng đi, nhưng Long Y Hoàng quyết tâm bất động.
Nàng chỉ chỉ Phượng Ly Uyên đang đùa giỡn với Vân Phượng Loan rất vui sướng, nói : " Nhìn xem phu thê người ta đang vui đùa… Tình cảm tốt như thế, ta đã sớm nói bọn họ nhất định rất xứng đôi, Loan Phượng hòa minh hiếm thấy»
Câu nói sau cùng, có hơi run run, Phượng Trữ Lan không đành lòng nghe nữa, hắn lạnh lùng nói : " Đừng nhìn ! Về phòng thôi. "
Long Y Hoàng không để ý đến hắn, bất động , tầm mắt vẫn không rời nhìn chằm chằm hai người Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan càng ngày càng xa, đột nhiên bọn họ dừng lại, Vân Phượng Loan đi tới trước mặt Phượng Ly Uyên, không biết nói gì, khiến Phượng Ly Uyên nghe lời bất động, sau đó Vân Phượng Loan hơi kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó làm bộ dạng tinh nghịch, cùng Phượng Ly Uyên chơi trò đuổi bắt…. Nhưng nàng ta không có võ công, làm sao có thể thắng được khinh công thượng thừa của Phượng ly uyên? Chỉ chốc lát, cả eo nàng bị ôm lấy, Phượng Ly Uyên nghiêng đầu, trừng phạt nàng bằng một nụ hôn, không để nàng thở, Vân Phượng Loan từ chối một hồi,sau đó thở dài, vòng tay ôm cổ hắn.
Hai người giữa ban ngày ban mặt…Không quan tâm người bên ngoài, biểu hiện ra mặt phu thê tân hôn mặn nồng.
”Quả nhiên… So với bên cạnh ta, Phượng Ly Uyên ở cùng với nàng ấy quả nhiên càng vui vẻ hơn, ở cùng một chỗ với ta. Cũng chỉ thấy bộ dáng hắn nhíu mày, ừ… Phượng Ly Uyên, ngươi vui vẻ là tốt rồi, ta Long Y Hoàng… Cũng không dám cầu xin điều gì.” Long Y Hoàng nhìn bọn họ cười, giọng càng nghẹn ngào hơn, nàng lắc đầu, như nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, sau đó xoay người đi vào phòng, gọi cũng nữ giúp nàng rửa mặt thay y phục.
Phượng Trữ Lan cũng đi vào: “Y Hoàng, hắn chỉ là không thấy được tất cả những chuyện ngươi làm vì hắn.”
Long Y Hoàng lắc đầu, nói: “Ta làm vì hắn, cũng chỉ vì muốn hắn bình an mà thôi,không phải muốn hắn sinh ra thiện cảm với ta, chỉ cần hắn không sao, ta cái gì cũng không quan tâm. "
" Ngươi còn tiếp tục như vậy, sớm muộn có một ngày sẽ bị chính mình ép điên thôi. " Phượng Trữ Lan đáp.
“Phải… Điên là tốt nhất, điên rồi không cần lo lắng nhiều chuyện nữa, cái gì cũng không cần xen vào, ngay cả chết, cũng không cảm thấy đau đớn, còn ngươi? Phượng Trữ Lan, ngươi có thể thỏa mãn vứt bỏ ta như mong muốn, mặc cho ta tự sinh tự diệt, không phải từ trước tới giờ ngươi luôn tìm mọi cách ép ta rời khỏi rời khỏi đây sao? Như vậy lúc này, ngươi không nên khuyên can ta mới đúng.” Long Y Hoàng cười nói, giữa vân đạm phong khinh, càng đau lòng triệt để, người ngoài nhìn vào cũng thấy xót xa.
“Ngươi vì hắn, trở mặt với mẫu hậu, không biết sau này mẫu hậu sẽ đối đãi thế nào với ngươi, nhưng bây giờ hắn cũng không quan tâm đến cảm nhận của ngươi. »Phượng Trữ Lan đi tới cạnh nàng, tiếp tục khuyên: " Ngươi không cần vì hắn hi sinh bản thân, làm gì cũng không đáng. "
Long Y Hoàng cầm lược chải đầu, nhìn bộ dạng mình trong gương, đột nhiên cười : " Phượng Trữ Lan, tối hôm qua...Nhất định hắn rất ôn nhu, rất dịu dàng với Vân Phượng Loan đúng không? Tuyệt đối sẽ không làm nàng ấy đau đớn, hắn là người cẩn thận như vậy, sao có thể để thê tử của mình chịu ủy khuất . Vân Phượng Loan quả nhiên có số mệnh tốt nha, không như ta, ta đúng là làm quá nhiều chuyện xấu, quá thủ đoạn độc ác, rất nham hiểm, quá làm người ta cảm thấy phiền chán, ta với nàng ấy, quả nhiên không thể sánh bằng mà… Chẳng trách Phượng Ly Uyên lại vui vẻ bên nàng ấy như vậy, sớm hay muộn hắn cũng sẽ quên mất ta! Chẳng qua, tất cả chỉ là giấc mộng…”