Xém nữa Long Y Hoàng bị nội lực của hắn đánh bay, nhưng nàng liều mạng ổn định thân mình, chỉ lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngực đột nhiên một trận buồn đau, mang theo vết máu đầy người, chật vật ngã nhào trên mặt đất .
Bụi mù bay lên trời từ từ hạ xuống, làm Long Y Hoàng ho khan, trong mảnh sương khói mê man, dường như nàng nhìn thấy Phượng Trữ Lan ôm thi thể lên ngựa, khẽ động dây cương phía trước, thản nhiên để lại cho nàng một câu cuối cùng rồi đường hoàng mà đi.
"Long Y Hoàng, cả đời này, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi." Giống như đã chuẩn bị từ lâu, hắn gằn từng tiếng đều không có nửa phần cảm tình, không có phẫn nộ, cũng không có oán độc, chỉ là quyết định, lạnh lùng tuyệt tình, so với thời điểm hắn phẫn nộ còn đáng sợ hơn.
Ngự lâm quân vây ở một bên hai mặt nhìn nhau, người dẫn đầu tiến lên, xuống ngựa hành lễ với Long Y Hoàng nói: "Thái tử phi bị kinh hãi, thuộc hạ hầu Thái tử phi hồi cung!"
Ngực vẫn còn khó chịu đau đớn, dường như huyết khí nhịn không được muốn dâng lên, nhưng Long Y Hoàng quyết nuốt những thứ khó chịu xuống, đẩy thủ lĩnh Ngự lâm quân ra, đoạt ngựa, bước lên, phi nhanh về hướng Phượng Trữ Lan vừa ly khai .
Phượng Trữ Lan là người chung tình, mà người trong lòng hắn yêu nhất đột nhiên không còn nữa, hắn nhất định thương tâm muốn chết... Đến lúc đó sẽ lại xảy ra chuyện gì đây?
Trong lòng Long Y Hoàng không thể lo lắng những cái khác, chỉ là không ngừng nhớ lại chuyện một năm kia, mùa đông, bông tuyết bay múa đầy trời, phụ thân bệnh chết... Mẫu thân theo sau người mà đi...
Nương yêu cha sâu đậm, tuyệt đối sẽ không để cha đi một mình.
An tĩnh mà đi, lúc ấy mười ngón tay vẫn còn nắm chặt nhau.
Như vậy, Phượng Trữ Lan, một người si tình như thế, sẽ có thể lại đi lên con đường giống mẫu thân hay không !
Trong lòng Long Y Hoàng một trận hoảng loạn, vô thức thúc ngựa nhanh hơn, nhưng mà phía trước đột nhiên đã không còn bóng dáng của Phượng Trữ Lan, người sống ở đây lại không quen, còn là nơi hoang giao dã ngoại, Long Y Hoàng chỉ có thể giống như ruồi bọ không đầu mà chạy loạn.
Dần dần, mặt trời từ từ lên cao rồi ngả về tây, bầu trời xanh lam cũng được bao trùm bởi áng mây đỏ mỹ lệ khác thường, chiều tà, sắc trời muộn.
Thiếu chút nữa Long Y Hoàng sẽ phát điên, chạy khắp bốn phía, đều tìm không thấy một nửa nhân ảnh.
Ngựa tốt cũng mệt nhọc đến cực điểm, cúi đầu thở, Long Y Hoàng xuống ngựa, buông dây cương, để mặc nó đi tìm đồ ăn và nghỉ ngơi.
Nàng giương mắt nhìn trời, trời chiều đã đến chóp núi, đợi khi nó lặn đi thì sắc trời sẽ càng tối, tìm người, đã khó càng thêm khó.
Từ từ ! Đó là cái gì!
Đột nhiên Long Y Hoàng đưa mắt dừng lại, phải.. Nàng không nhìn lầm, ở ngay trước mắt giữa sườn núi, hình ảnh lưng người đang cố sức leo lên ... Xác thực là Phượng Trữ Lan !
Trong lòng của nàng nói không rõ đó là tư vị gì, chỉ là vô thức chạy về hướng chân núi mà thôi, sau đó bò lên những cỏ dại mọc thành bụi như đắp đá, vẫn cố gắng hết mình, đuổi kịp Phượng Trữ Lan .
Đợi khi mình vừa lên đến đỉnh núi, Phượng Trữ Lan cũng vừa mới đến, bởi vì còn ôm thi thể, so với nàng tốc độ chậm hơn rất nhiều, Phượng Trữ Lan đi bước một tới gần vách núi, ngay lúc Long Y Hoàng nghĩ rằng hắn sẽ nhảy xuống mà kinh hoảng mở miệng gọi hắn, bóng dáng hắn trầm xuống, vẫn ôm thật chặt thi thể Khuynh Nhan như trước, ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh mà, trước mắt thê lương nhìn mặt trời lặn, ánh tà dương đem bóng dáng của hắn kéo dài.
Long Y Hoàng dường như sắp mất máu, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, thấy Phượng Trữ Lan chỉ ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, bất chấp, tiến lên vài bước.
Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn không rõ —— không biết bao lâu trước kia, ca ca của mình cũng trải qua loại tình huống này, người mình yêu chết trong ngực mình, khi đó cũng là mây đỏ đầy trời, trời chiều đã tà, ca ca luôn luôn ương ngạnh cùng quật cường so với bất luận kẻ nào, cũng sẽ khóc thất thanh suốt một ngày.
Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan, đột nhiên nhớ tới Long Diệp Vũ khi đó.
Nàng đi đến phía sau Phượng Trữ Lan, yết hầu khô khốc, lúc đang chuẩn bị nói gì đó, từ lúc bắt đầu luôn bảo trì trầm mặc Phượng Trữ Lan vậy mà đang lầm bầm lầu bầu mở miệng, Long Y Hoàng nhìn không thấy hắn cười đến mê ly, cúi đầu, tràn đầy thâm thúy nhìn Khuynh Nhan mang theo khuôn mặt cười đang ngủ, lẩm bẩm nói: "Nhan Nhi, ta nhớ rõ ngươi nói, ngươi thích nhất xem mặt trời lặn... Nhưng ta lại thích lôi kéo ngươi xem mặt trời mọc, ngươi có muốn biết tại sao không? Nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nói cho ngươi biết đáp án... Vậy, bây giờ ta nói cho ngươi biết được không?
Nguyên nhân thứ nhất, là bởi vì ta thích nhìn dáng vẻ ngươi tuy bất mãn tức giận nhưng lại không có cách nào cả, ngươi không thấy được nét mặt ấy có bao nhiêu đáng yêu... Ta nhìn nhiều năm như vậy, đều không có chán ghét... Nguyên nhân thứ hai, Nhan Nhi... Ta không thích mặt trời lặn, mặt trời lặn biểu tượng cho kết thúc, là thứ điềm xấu gì đó... Ta không muốn mang điềm xấu đến cho ngươi...
Còn nhớ rõ hội hoa đăng năm trước không? Ngươi lén ước nguyện chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ không biết? Ngươi chân trước vừa rời khỏi bờ sông, ta tức khắc cho người chặn lại hết toàn bộ hoa đăng... Một đám người điều tra, mà bút tích của ngươi, nhìn đẹp như thế, ta làm sao nhìn mà đoán không ra...
Cùng chủ thượng hai người xem mặt trời lặn... Ngươi cũng chỉ có một tâm nguyện như vậy thôi sao? Nhưng ... Nhưng mà vì sao, hai ta cùng nhau trải qua mấy ngàn cái mùa hạ- mùa đông, nhưng ta không có ngắm nhìn một lần với ngươi ...
Nhan Nhi, ta biết ta sai rồi, bây giờ ta cũng không muốn quản điều này nữa, ngươi xem... Mặt trời lặn rất đẹp nha... Ngươi không nên ngủ tiếp nữa được không... Tỉnh một lát đi, về sau ta không bao giờ ... nữa sẽ làm trái điều ước , ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, được không..."
Phượng Trữ Lan luôn luôn nói một mình, cổ họng Long Y Hoàng mới đỡ hơn một chút đột nhiên trở nên khô khốc, nhiều âm tiết nghẹn lại muốn nói cũng không làm thế nào để có thể phát ra tiếng.
"Ngươi có thể không cần phải trả lời ta nhanh như vậy, Nhan Nhi... Như vậy cũng tốt lắm, chỉ cần chúng ta không bao giờ ... nữa bị tách ra, cũng rất tốt... Ngươi không cần trả lời, ta biết... Ngươi nhất định sẽ trả lời có đúng không? Ừ... Nhan Nhi tốt nhất ..." Phượng Trữ Lan vẫn cười vẫn cười, lại lừa mình dối người.
Thi thể Khuynh Nhan ở trong ngực hắn đã sớm cứng ngắc, giống như được điêu khắc.
Long Y Hoàng từng bước tiến lên, nói: "Phượng Trữ Lan ... Ta thấy hắn, khi hắn đã bị phế bỏ hai chân, hắn nói, hắn không muốn liên lụy ngươi... Cũng không muốn là kẻ địch với ngươi, cho nên mới lựa chọn tự sát."
"Câm miệng!" Phượng Trữ Lan lớn tiếng ngắt lời Long Y Hoàng, gắt gao nắm chặt tay Khuynh Nhan, nếu Long Y Hoàng nhớ không lầm, trong lòng bàn tay kia, còn giữ độc châm tạo ra miệng vết thương, Phượng Trữ Lan cười lạnh một tiếng: "Long Y Hoàng, tâm tư Nhan Nhi ta làm sao lại không biết? Chính là... Ta vĩnh viễn đều không thể tha thứ cho ngươi, ngươi tuy rằng không có tự tay giết hắn, là đao phủ gián tiếp ! Vì sao người chết chính hắn không phải là ngươi!"
" Khi đó…”
"Ngươi thấy hắn bị phế hai chân! Nên nghĩ rằng hắn sẽ có hành động này! Vì sao ngươi không ngăn cản hắn, cho dù ngươi chết... Cũng phải bảo vệ hắn mới đúng!" Cơn tức của Phượng Trữ Lan lại nổi lên, ôm Khuynh Nhan, toàn thân run rẩy.
"Phượng Trữ Lan! Ngươi bình tĩnh một chút! Nếu còn như vậy nữa, ta và ngươi đều đã trúng kế! Người kia không tiếc hy sinh Khuynh Nhan, lại tính đúng thời cơ truyền tin cho ngươi, hắn không có giết ta... Chỉ bởi vì muốn lợi dụng ta và ngươi bất hòa! Hoàng thất một khi hỗn loạn, hắn sẽ thừa dịp mà vào, ngồi làm ngư ông đắc lợi!" Long Y Hoàng vội vàng đem phán đoán của mình nói ra, quả thật nói đúng sự thực lời nói sắc bén.
Xích Nhiễm với Tử Tuyển ở bên người nàng lâu như thế, làm sao lại không biết nàng có nhẫn mang kịch độc? Làm sao sẽ không bẩm báo với minh chủ võ lâm mới nhậm chức? Tại sao muốn nàng ở lại, để nàng có cơ hội chạy trốn? Còn cố ý thu hồi thủ hạ! Mà Khuynh Nhan... Khuynh Nhan cũng bất quá chỉ là quân cờ của hắn! Hắn nói chuyện với nàng cũng chỉ là mê hồn trận! Mê hoặc nàng nghe và nhìn, sau đó sẽ đem Khuynh Nhan tiến vào, lợi dụng cảm tình của Khuynh Nhan với Phượng Trữ Lan ... Làm cho nàng và Phượng Trữ Lan bất hòa ngày càng kịch liệt, đây mới là mục tiêu cuối cùng của tân võ lâm minh chủ !
"Ta cơ bản có thể nghĩ ra... Như vậy, chúc mừng hắn, mục đích của hắn đã đạt được, " Phượng Trữ Lan quả quyết nói: "Hắn, hại chết Khuynh Nhan, ta sẽ không bỏ qua, ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Bất kể như thế nào... Nhan Nhi đều không quay về được... Long Y Hoàng, ngươi vì sao không ngăn cản hắn? Vì sao! Cho dù đây là âm mưu của người khác thì sao? Nhan Nhi đã chết là sự thật... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, lại là sự thật!
Nếu muốn chờ ta tha thứ, một là kiếp sau, hai, Nhan Nhi sống lại... Ngươi lựa chọn đi!"
Phượng Trữ Lan đột nhiên ôm thi thể đứng lên, lại tới gần từng bước bên vực thẳm, Long Y Hoàng nhịn không được hô to: "Dừng lại!"
"Sao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhảy xuống?" Tiếng cười của Phượng Trữ Lan tàn khốc lạnh lùng: " Trước khi báo thù cho Nhan Nhi, ta làm sao sẽ làm ra loại việc ngu ngốc này!" Cuồng phong dưới bờ vực từ dưới chân hắn gào thét: "Long Y Hoàng, lo lắng của ngươi không khỏi dư thừa!"
"Không nhảy là tốt rồi... Lo lắng? Ta chỉ là không muốn phải thủ tiết thôi... Theo như tính cách của mẹ ngươi kia, phỏng chừng thà rằng để cho ta chôn cùng cũng sẽ không cho ta tái giá." Đột nhiên Long Y Hoàng hạ đôi mắt lạnh, lấy tay đè lại đau đớn ở bụng, chậm rãi đi về.
Không được... Lúc này, lại không thể tạo mâu thuẫn với hắn nữa, lại không thể tách ra ...
Chết tiệt! Bó tay bó chân ... Đợi cho đến lúc bắt được tân võ lâm minh chủ chưa từng gặp mặt kia, nàng nhất định phải tự tay thủ tiêu hắn!
Bất quá...
Trước khi đi, Long Y Hoàng quay đầu lại, nhìn bóng dáng Phượng Trữ Lan cô độc lẻ loi đứng ở đỉnh núi, tay áo bay lên, tuy thái độ của hắn làm nàng giận dữ, cũng không thể không phủ nhận… Thật sự, Phượng Trữ Lan thật sự vô cùng rất đáng thương.
Mất đi người mình yêu là tư vị gì... Long Y Hoàng cũng đã nhận thức qua, nàng hiểu rõ tâm tình của Phượng Trữ Lan .
Nhớ tới bản thân mình lúc đó, vì Quân Linh... Còn thiếu điểm ầm ĩ trở mặt với mẫu thân mình , huống chi bây giờ kêu Phượng Trữ Lan đối mặt với một thê tử không có quan hệ huyết thống cũng không có cảm tình?
Long Y Hoàng té xỉu ở chân núi, sau khi tỉnh lại cũng đã ở trong cung, nghe nói, là Ngự lâm quân tìm thấy nàng, đưa nàng mang về hoàng cung.
Chỉ là Phượng Trữ Lan không có trở về, hắn biến mất vài ngày, thời điểm trở về lại mang theo thương tích đầy mình, hoàng hậu trách cứ hắn một chút, nhưng Phượng Trữ Lan so với trước đây lại bình tĩnh hơn nhiều, một câu không đáp, lạnh nghiêm mặt để mặc cho hoàng hậu mắng, sau đó tự mình trở lại tẩm cung Nhan phi nghỉ tạm, hoàng hậu đem chuyện hắn bị thương đè xuống.