y Tiểu Đường, sao cậu không tìm một người nhờ cậy được tới đây đi?”
Triệu Hiệu Đường đáp trả: “Những tên nhóc trong trường này, tớ không thèm.”
Bạch Lâm đứng bật dậy, hai người tranh cãi.
Và rồi, tôi về chỗ, lên mạng, không nói không rằng, bên tai chỉ nghe thấy Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường mỗi người một câu, tranh luận cả nửa ngày trời, khám phá từ phẩm chất của đàn ông cho đến chân lý của tình yêu, rồi lại tranh biện tới ý nghĩa của hôn nhân.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, xen vào một câu: “Xin hỏi Bạch đại tiểu thư, Triệu đại tiểu thư, hai cô đã nghĩ ra cách chưa?”
Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường cùng lúc trợn mắt nhìn tôi, cái thần thái đó như là đang trách móc tôi quấy nhiễu cuộc so tài miệng lưỡi của họ.
Cuối cùng Triệu Hiểu Đường nói: “Gọi cho công ty vận chuyển.”
Công ty vận chuyển tuyển bốn người đến, nhanh chóng dọn đồ của chúng tôi tới nơi cần đến.
Triệu Hiểu Đường cao giọng: “Thấy chưa, đấy chính là chân lý của cuộc sống.”
“Hớ….” Bạch Lâm khinh.
Buổi chiều đến nhà ăn lấy cơm, cơ sở chính đúng là cái gì cũng mới mẻ. Khi ở khu Tây, chúng tôi là nhóm người già nhất, giờ đây lại đột nhiên trở nên trẻ trung rồi, xung quanh toàn là những học trưởng trí thức uyên bác, học vấn uyên thâm.
Bạch Lâm chớp chớp đôi mắt phát sáng của nó: “Đâu đâu cũng là cơ hội tình yêu.”
Sau đó, tôi cố tình đi vòng qua trung tâm thực nghiệm thể lỏng, đứng nhìn từ xa một lúc, rồi vội vã rời khỏi.
Từ sau lần trò chuyện trên msn đó, tôi không còn liên lạc với anh ấy nữa.
Và, anh ấy cũng không.
Sau khi rời khỏi, hễ cách hai ba ngày mẹ sẽ lại gọi điện cho tôi, so với lúc trước khi chúng tôi ở cùng một nơi, giờ đây lời nói còn nhiều hơn. Mẹ tôi là một người không biết cách giao lưu tình cảm với người khác, cảm giác mà bà dành cho người khác là một kẻ điên cuồng với công việc. Trái lại ba tôi lại vô cùng dễ gần, đi đến đâu cũng vui cười và làm vui lòng mọi người.
Tôi chưa từng biết rằng tính cách của mình thật ra là di truyền từ ai trong hai người họ, hay là không giống ai cả?
Trong điện thoại, mẹ hỏi: “Tiền có đủ không?”
“Dạ đủ.”
“Thiếu thì nói với mẹ, đừng đi dạy thêm nữa, sắp thi cấp 8 rồi, hãy cố gắng ôn bài.”
“Ừm, con học cũng chăm lắm.”
“Ngày 7 tháng sau mẹ sẽ về, có cần mẹ mang gì không?”
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Sau khi gác máy, Bạch Lâm ngồi bên cạnh tôi tổng kết: “Mình cảm thấy sau khi mẹ cậu đi công tác, tình cảm của hai người trái lại lại tốt hơn lúc trước.”
“Không phải chứ. Có lẽ bà ấy muốn thay đổi mình.”
“Tiểu Đồng.”
“Gì?”
Bạch Lâm đặt sách xuống, nó nhìn tôi bằng ánh mắt rất nghiêm túc, “Cậu không cảm thấy thật ra người ích kỷ đó không phải là mẹ cậu, mà là cậu sao?”
Tôi sững người. Sau đó chạy đi giặt đồ.
Thật ra, ngay trong ngày mẹ đi thì tôi đã hối hận rồi. Tôi không nên cãi nhau với mẹ ở trước mộ của ba, còn nói ra lời nếu người nằm bên dưới là mẹ nữa. Ba đã qua đời 4 năm, một mình mẹ lo cho tôi học đại học, còn chăm sóc cho bên nội, công việc lại nhiều, trong đơn vị làm, những người chạc tuổi với mẹ rất nhiều đều sống dưới sự chở che của chồng, tiền kiếm ra chỉ để tiết kiệm. Mẹ sinh tôi từ lúc còn rất trẻ, con cái của bạn bè của mẹ đa số đều còn học phổ thông. Do đó, đối với mẹ mà nói, đời người đã trải qua một nửa rồi.
Những đạo lý ấy tôi đều hiểu cả, nhưng khi nó thật sự xảy ra với mình, tôi nhất thời không thể nào chấp nhận. Tôi vẫn không thể chịu được có một người khác sẽ bước vào gia đình tôi, hoàn toàn thay thế vị trí của ba tôi.
Trải qua cuộc vận chuyển lần trước, khảo sát qua sự kiên trì không từ bỏ và tinh thần nghĩa khí của Lưu Khải, những thành viên khác trong phòng đều cảm thấy Lưu Khải đã đang đi theo con đường của sư huynh Lý, là một thanh niên có tương lai tươi sáng hết mình trong việc bồi dưỡng tình hữu nghị cách mạng. Do đó khi sư huynh Lý thi đậu nghiên cứu sinh, mời mọi người dự tiệc ăn mừng, Bạch Lâm đã kiên trì gọi luôn Lưu Khải.
“Anh Lưu Khải là anh em của tôi, anh không mời anh ấy tức là xem thường anh ấy. Xem thường anh ấy cũng tức là xem thường Bạch Lâm này!” Bạch Lâm dằn giọng.
Sư huynh Lý cảm xúc lẫn lộn, chỉ đành nghe theo Bạch Lâm.
Lần này Triệu Hiểu Đường vô cùng tán đồng cách làm của Bạch Lâm, nó nói bằng giọng khuyên bảo: “Tiểu Đồng, loại sinh vật đàn ông thế này, ta phải giăng lưới khắp nơi, chọn chỗ nuôi dưỡng. Cậu không thể treo chết ở một gốc cây.”
Số người tham dự tiệc mừng vừa đủ một bàn ăn, năm người bên sư huynh Lý, bốn người bên chúng tôi, thêm vào Lưu Khải. Bạn học của sư huynh Lý đều biết anh ấy si mê Bạch Lâm, họ không ngừng trêu chọc anh ấy, đồng thời cũng muốn tạo không khí mờ ám. Bạch Lâm vì muốn di dời ánh mắt cười trêu của mọi người đi chỗ khác, nên không ngừng chuyển đề tài sang tôi và Lưu Khải. Triệu Hiểu Đường như một mỹ nhân trên núi tuyết vậy, hoặc là chẳng đoái hoài đến ai, hoặc là phun ra câu nói khiến tất cả trố mắt há họng. Tống Kỳ Kỳ thì chỉ nhất mực cúi đầu ăn cơm, ai gọi thì nó cười hi hi.
Ra khỏi quán ăn, cả nhóm định băng qua sân trường để đi qua cửa Bắc. Khi đi qua một tiệm tạp hóa trên phố buôn bán, Bạch Lâm nói trời nóng quá, mời mọi người ăn kem. Nam sinh vì muốn giữ hình tượng vững vàng nên đều lắc đầu từ chối.
Có ăn là tôi không bao giờ cự tuyệt. Và thế là, tôi ngâm nga khúc hát, vừa múc từng muỗng kem cho vào miệng, vừa cùng mọi người bước đi trên con đường nhựa trong trường.
Lưu Khải ở bên cạnh, nhóm người Bạch Lâm đi theo sau.
Triệu Hiểu Đường cũng không ăn, nó còn nhắc nhở tôi: “Chí ít cũng chăm chút hình tượng và dáng vóc một chút đi, từ sáng đến tối suốt ngày ăn ăn ăn.”
Bạch Lâm phản bác: “Bọn mình như thế này gọi là tự do tự tại, hưởng thụ cuộc sống.”
“Chính xác!” Tôi quay lại đồng ý với Bạch Lâm.
Ngay đúng lúc quay đầu lại, gió thổi tới, tóc vén bên tai bay vào miệng tôi, làm dính kem còn sót lại ở khóe môi.
Lưu Khải lấy khăn giấy ra đưa cho tôi, cười nói: “Nhìn cái tướng ăn của cậu kìa.” Sau đó tiện tay vén tóc của tôi ra sau.
Lúc ấy tay phải của tôi đang cầm muỗng, tay trái cầm hộp kem, tôi… hơi ngẩn người.
Bạch Lâm là người đầu tiên nhìn thấy cử động này, tức thì cười tươi như hoa nở, còn bắt chước Lưu Khải, nhưng thêm đường thêm muối mà nói: “Tiểu Đồng, nhìn cái tướng ăn của em kìa, dễ thương quá đi.”
Sư huynh Lý và Tống Kỳ Kỳ bọn họ đều bật cười.
Lưu Khải cũng cười theo, đầu hơi ngượng ngạo mà cúi xuống.
Tôi vờ giận, hét to với Bạch Lâm: “Cậu bắt chước nữa thử xem!”
Tôi lập tức chạy tới muốn nắm lấy nó, bịt miệng nó lại. Ngờ đâu nó như con cá vậy, mới chớp mắt đã lách ra phía sau Lưu Khải, cười hì hì nói: “Anh Lưu Khải, anh xem kìa, Tiểu Đồng nhà anh mắc cỡ quá hóa giận rồi.”
Tôi bắt nó, nó lại kéo Lưu Khải làm bia đỡ đạn.
Tôi không nhanh nhảu bằng nó, lại thêm vào ly kem trên tay, Lưu Khải đứng ở giữa, kiểu nào tôi cũng không thành công. Đành cắn răng nói: “Đợi mình vứt cái này đi rồi sẽ tới bắt cậu.” Sau đó lập tức chạy đi tìm thùng rác.
Không thể ngờ rằng tôi lại đụng vào lồng ngực của một người.
Người đó mặc áo sơ mi trắng, lồng ngực tức thì bị màu đỏ hồng của kem dâu in thành một vết to.
Bạch Lâm cũng tắt hẳn tiếng cười.
Tôi nghe sư huynh Lý gọi: “Thầy Mộ.”
(5)
Bạch Lâm và những sư huynh khác cũng đồng loạt gọi theo. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, hốt hoảng lui lại hai bước.
Hắn hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Tôi không biết câu này là đang hỏi tôi, hay hỏi người khác, vì hơn một nửa số người ở đây anh ấy đều biết, nên tôi không dám trả lời.
Tống Kỳ Kỳ vội vàng lấy khăn giấy nhét vào tay tôi. Tay cầm khăn giấy của tôi đưa lên, nhưng rồi đã ngưng lại, không dám tiến tới. Đứng nhìn như thế mới phát hiện áo của anh ấy không phải màu trắng trơn, mà là màu lam nhạt. Nhưng nhìn kỹ hơn, đó không đơn thuần chỉ là màu xanh nhạt, mà còn có những đường kẻ dọc.
Kem lan ra, dính trên lớp vải mỏng ấy, thấm vào đến da thịt. Tôi không kìm được lòng mà suy nghĩ, cái cảm giác bị đồ ngọt dính vào người, chắc chắn là rất khó chịu.
Sư huynh Lý e thẹn gãi gãi đầu, giải thích: “Dạ em sắp vào viện nghiên cứu sinh, nên hôm nay mời mọi người ăn một bữa.”
Mộ Thừa Hòa gật đầu, nhận lấy khăn giấy từ tay tôi rồi tùy ý lau đi vết ố trên áo. Tôi không biết anh ấy đã ở sau lưng chúng tôi từ khi nào, có nhìn thấy cử chỉ thân mật của Lưu Khải đối với tôi hay không, hoặc có nghe thấy những lời Bạch Lâm trêu ghẹo tôi và Lưu Khải không. Nhưng, cho dù anh ấy có nhìn thấy, thì đã sao?
Bạch Lâm ủ rũ nói: “Thầy Mộ, để Tiết Đồng giặt cho thầy vậy, hay mua lại cho thầy một cái khác.”
Tôi không dám nhìn Mộ Thừa Hòa, nhưng tôi thấp thoáng cảm thấy ánh mắt của anh ấy nhìn lướt qua tôi, rồi qua Lưu Khải, cuối cùng là những người khác, sau đó híp đôi mắt sáng sủa ấy lại, cười nhẹ nói: “Không cần đâu, chẳng phải thứ gì quý giá. Các em chơi vui vẻ, tôi phải về phòng làm việc.”
Nói xong, liền vòng đường rời khỏi.
Nhìn bóng lưng anh ấy xa dần, Triệu Hiểu Đường nói một cách mê mẩn: “Đấy chính là thầy Mộ trong truyền thuyết của các cậu sao?” Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Mộ Thừa Hòa.
“Không phải thầy thì còn có thể là ai.” Bạch Lâm nói
“Đây làm gì là con người.” Tình thánh Triệu Hiểu Đường cảm thán với giọng hưng phấn, “Rõ ràng là Huyền nữ ở Cửu trùng thiên hạ phàm.”
Chín người còn lại giữ im lặng một cách rất ăn ý.
Cuối cùng, sư huynh Lý phát hiện ra một vấn đề: “Tôi nhớ lúc nãy thầy Mộ nói thầy về phòng làm việc?”
Một sư huynh khác đáp trả: “Ừ.”
Sư huynh Lý lại hỏi: “Nhưng, hướng đi của thầy rõ ràng là đến thư viện mà?”
Bạch Lâm nói: “Người ta vào thư viện thay đồ trước không được sao?”
Chúng tôi lại lần nữa im lặng.
Ký túc xá ở đây khác với khu Tây, không phải toàn bộ nữ sinh ở một tòa lầu riêng, mà chia làm khu nam sinh và khu nữ sinh, xen kẽ nhau không một quy luật.
Hành lang phòng chúng tôi đối diện với cửa sổ của khu nam sinh khoa nào đó, cách nhau khoảng mười mét. Tivi trong trường đều dùng cùng một hiệu, có lúc chúng tôi không tìm được remote thì sẽ chạy qua phòng kế bên mượn dùng tạm. Kết quả là, có một lần chúng tôi phát hiện tivi đột nhiên tự chuyển sang đài Tomato mà không cần điều khiển.
Tôi nói: “Chẳng lẽ tivi này lâu năm quá rồi, bị giật gân?”
Bạch Lâm nhún vai: “Chắc vậy.”
Sau đó, tôi chỉnh trở về đài Apple, một phút sau nó lại biến thành đài Tomato. Bạch Lâm cũng bắt đầu thấy quái lạ.
“Chẳng lẽ nó thích cà chua, không thích táo?” Tôi hỏi Bạch Lâm, tiện thể ngồi mò mẫm sở thích của “người bạn mới” này.
Cuối cùng chúng tôi mới phát hiện, hóa ra không phải là tivi giở chứng, mà do đám nam sinh ở lầu đối diện. Tivi hướng ra ngoài hành lang, bên kia là lầu của nam sinh. Chúng đang cầm remote điều khiển tivi bên phòng chúng tôi. Sau này, chúng tôi rãnh rỗi không có gì làm cũng sẽ lấy gậy ông đập lưng ông. Chính trong bầu không khí mới mẻ vui vẻ của môi trường cơ sở