“Vậy thì trùng hợp thật, quê cậu xa như vậy mà cũng có thể gặp lai được, đúng là duyên phận.” Tôi cảm thán.
Nhưng không ngờ, Tống Kỳ Kỳ lại bình tĩnh mà nói: “Không phải duyên phận. Mình vì anh ấy mà không ngại đường xa thi vào trường này.”
“Hả?”
“Năm mình học lớp 11, bỗng dưng có một thầy giáo rất trẻ trung vào trường, rất được lòng học sinh, thầy ấy chính là Tiêu Chính. Lúc ấy, anh ấy vừa mới tốt nghiệp Đại học Sư Phạm ở tỉnh thành, được phân đến trường mình dạy môn văn học, nhưng không đắc chí. Một năm sau, anh ấy thi làm viên chức công vụ, và đã đến thành phố A, mình cũng vì thế mà điền nguyện vọng lên đây.”
Tôi cố gắng khống chế sự kinh ngạc, mặc cho trước đây có đoán thế nào, tôi cũng không thể ngờ rằng Tống Kỳ Kỳ thi vào Đại học A là vì nguyên nhân này. Vì tình yêu. Ngày thường nhìn Kỳ Kỳ e thẹn lại hướng nội như vậy, ngờ đâu lại có dũng khí đến thế.
Tôi nói: “Cuối cùng thì cậu cũng chờ được rồi. Chuyện này… mình có thể nói cho Bạch Lâm và Hiểu Đường nghe không?” Con người của tôi không giữ được bí mật, nhưng lại không biết Kỳ Kỳ có muốn cho người thứ ba biết hay không.
“Không sao, chị em tốt mà. Cậu cứ nói đi, mình không hề gì.” Tống Kỳ Kỳ nói.
Và sau đó thì nó không nói thêm gì nữa, tôi cũng đành giữ im lặng.
“Ngày 10 tháng 4, trời trong xanh.
Hôm nay, tôi trông thấy Tống Kỳ Kỳ và Tiêu Chính ngồi đối diện với nhau, mỗi người một câu, trông rất hài hòa và hạnh phúc, thật khiến người ta ghanh tỵ.
Vậy… đối với Mộ Thừa Hòa mà nói, Tiết Đồng lại là gì?”
Tháng 5 là thời kỳ thực tập, mọi người đều mạnh ai nấy đi cả rồi. Tôi thì đã sắp xếp từ học kỳ trước, ở lại trường thực tập. Trong những ngày làm việc thực tiễn, phát hiện nhiệm vụ của mình hóa ra chính là tiếp tục ngồi trước máy vi tính làm công việc Đảng viên của Học viện ngoại ngữ, không phải đánh máy thì là ngồi trước máy in và máy photo đờ đẫn, mỗi ngày đều như thế. Thú vị nhất là có thể nghe được những câu chuyện phiếm mà thường ngày cứ ngỡ là xa tận chân trời của các giáo viên.
Giáo viên A chợt nói với giáo viên B: “Đoán thử xem cuối tuần trước tôi gặp được ai ngoài đường?”
Giáo viên B nói: “Ai?”
Giáo viên A: “Thì là cô bé cao ráo học lớp một khoa tiếng Pháp đó, tên Vương Dĩnh đúng không?”
Giáo viên B: “Đúng là Vương Dĩnh.”
Giáo viên A: “Nó dạo phố với một người làm lính đấy, nhìn người đó tôi thấy rất giống huấn luyện viên quân sự khóa này.”
Giáo viên B khựng một lúc: “Vậy sao?” Rồi thì không phát biểu thêm gì.
Nhưng giáo viên A huyên thuyên mãi: “Lúc đó tôi với chị cùng vào trại quân sự chung với tụi nhỏ mà, không sai đâu. Thật không ngờ thành một đôi rồi.”
Giáo viên C xoay ghế lại lắc đầu nói: “Thanh niên bây giờ chính là như thế. Thật ra đó làm gì là tình yêu, nhất thời nông nổi thôi.”
Giáo viên A cũng gật đầu tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Giáo viên C: “Hai người nói chuyện này làm tôi nhớ chuyện tôi đứng lớp hồi năm ngoái.” Đây là giám thị phụ đạo, do đó rất có kinh nghiệm trong việc quản lý sinh viên. “Tân sinh viên huấn luyện một tháng, bọn trẻ hận huấn luyện viên lắm, vậy mà đến lúc rời khỏi, cả bọn lại khóc lóc níu kéo tay áo của thầy, nói gì mà không nỡ xa thầy. Nhưng trại đó lại rất nghiêm ngặt, không cho huấn luyện viên để lại bất kỳ cách thức liên lạc nào với sinh viên. Sau đó có một nữ sinh đến cầu xin tôi hỏi giúp số điện thoại. Bảo là huấn luyện viên này cuối tháng 10 phải về hưu rồi, họ muốn ra trạm xe lửa tiễn thầy.”
Giáo viên C tiếp tục: “Thấy bọn trẻ khóc lóc như thế, tôi cũng nhận lời. Còn nói nếu bữa đó có tiết học, tôi cho bọn chúng nghỉ một hôm. Kết quả là sau khi trở về, ba tuần sau thầy huấn luyện viên đó phải đi thật, nhưng nhóm tiểu thư này sớm đã quên người ta rồi.”
Ba vị giáo viên cùng phá lên cười.
“Bởi mới nói bọn nhỏ nhiệt tình nhất thời.” Giáo viên A tổng kết, “Chỉ là trong một tình huống đặc biệt, có tình cảm sùng bái với một người đặc biệt. Chúng còn nhỏ, không hiểu, nên cứ thế mà mù quáng ảo tưởng sự sùng bái này chính là tình yêu.”
Tôi cúi gầm đầu, lặng lẽ ngồi yên giả vờ như viết gì đó, không phát ra một âm thanh nào. Cũng trong lúc này, Trần Đình mang đồ bước vào.
Giáo viên A kịp lúc chuyển đề tài qua thầy Trần Đình: “Thầy huấn luyện viên hay thầy giáo trong trường cũng vậy thôi. Cứ lấy Tiểu Trần nói này, cũng nguy hiểm đấy. Vừa trẻ trung, gương mặt lại ưa nhìn, chênh lệch tuổi tác với sinh viên cũng không nhiều, rất dễ bị nữ sinh xem là tiêu điểm.”
Giáo viên C cười ha ha nói: “Thầy Trần à, phải cẩn thận đấy.”
Trần Đình chẳng hiểu gì cả, bị tiếng cười của họ làm cho hồ đồ rồi, thầy bồn chồn đảo nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở tôi. Tôi cũng cười theo, mặc dù trong lòng thấy hơi chột dạ.
Nếu diễn tả theo kiểu của Bành Vũ, vậy thì tôi và Trần Đình cũng không phải một nhà.
Trong thời gian thực tập, ba của Bạch Lâm mua cho nó một căn hộ ở thành Tây, ba Tiểu Bạch bảo giá nhà tăng nhanh quá, nên đã giúp nó ổn định chỗ dừng chân trước để nó không phải âu lo mà ra đời. Sau đó, Bạch Lâm còn kéo chúng tôi đến xem căn hộ đó. Căn hộ không nằm trong khu đông đúc, chung quanh còn đang chờ khai thác, nhưng, đây hoàn toàn là khu người giàu của thành thị này.
Triệu Hiểu Đường cảm thán: “Thì ra, thế giới này người đáng dựa dẫm nhất không phải là bản thân, cũng không phải là người đàn ông của mình, mà là người cha có tiền.”
Bạch Lâm lườm nó.
Một lúc sau, khi ngồi trên xe, Bạch Lâm dung một ngữ khí không xác định để hỏi tôi: “Tiểu Đồng, cậu là người bản xứ, cậu thấy sao?”
Tôi nói: “Rất tốt, thật đó. Tuy có hơi đắc, nhưng hoàn cảnh xung quanh khá lắm, chắc chắn sẽ còn tăng giá.”
“Vậy mà cậu cũng thầy khá à. Mình thì cảm thấy nó xa trung tâm thành phố quá, từ đây cho tới trước khi nó được hoàn toàn khai thác, sẽ vắng lắm đây.” Hai bên vỉa hè của con phố rộng rãi này toàn là cao ốc đang chờ xây dựng, suốt chặng đường không có bao nhiêu người, sức sống cũng yếu hẳn. Nhãn hiệu duy nhất cũng toàn là cửa hàng xe hiệu 4S.
Vì thế mà Bạch Lâm lại phàn nàn: “Mấy cậu xem đó, mua cái gì cũng không tiện lợi.”
Tôi chỉ tay ra tiệm xe 4S ngoài cửa sổ, nói một cách thành khẩn: “Sao mà cái gì cũng không tiện được. Chẳng phải mua Porsche rất tiện sao.”
Bạch Lâm: “……….”
Tống Kỳ Kỳ: “………”
(2)
Có một lần, cuối cùng tôi cũng không nén nổi tương tư, lấy hết dũng khí gọi vào số của hắn. Chính trong lúc tôi đang thấp thỏm đắn đo xem phải mở đầu như thế nào, thì cái đáp lại tôi ở bên kia đầu dây lại là tín hiệu thông báo đã tắt máy.
Sau đó tôi lại thử thêm mấy lần, vẫn là tín hiệu đó. Thế là dần dà, việc gọi vào số của hắn biến thành công cụ giúp tôi đỡ buồn những lúc nhàn rỗi.
Cuối tháng 6, thành thị này đột nhiên như đi vào tiết đại thử (tiết đại thử: mùa nóng nhất trong năm), nghe nói cả thành phố đều tiêu điều đến không còn gì.
Chiều thứ sáu, cuối cùng cũng đón được một cơn mưa to. Mưa rơi từ sáu giờ chiều hơn đến giữa khuya mới phủi đi được một phần khí nóng. Hôm sau khi thức dậy, tôi đứng ngoài lan can hít một hơi không khí trong lành của buổi sớm, tinh thần sảng khoái hẳn, sau đó mới vào toilet.
Vừa ngồi xuống, phát hiện điện thoại trong túi quần, thế là lại lấy ra vọc. Mở nhật ký cuộc gọi ra, nhìn thấy tên của Mộ Thừa Hòa, tiện tay nhấn luôn nút gọi. Thật không ngờ cái âm báo tắt máy quen thuộc kia không còn xuất hiện nữa, thay vào đó là tiếng chuông reo rất có tiết tấu. Não của tôi treo máy rồi, trong khi tôi còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo phải phản ứng như thế nào thì bên kia đã bắt máy.
“Alô?” Mộ Thừa Hòa nói.
Và, cuối cùng tôi đã lại được nghe thấy giọng nói đã biến mất suốt ba tháng trời trong thế giới của tôi.
Trong ba tháng qua, tôi vô số lần diễn tập trong đầu, nếu như bất chợt gọi được, tôi phải dùng lời nói như thế nào mới để mình không quá đường đột. Song dù cho tôi có nghĩ hay thế nào đi nữa, cũng không thể ngờ rằng tình cảnh lúc đó lại là thế này — Tôi đang ngồi trong phòng vệ sinh, tay cầm điện thoại, và Mộ Thừa Hòa ở bên kia đã lên tiếng.
“Ơ….” Tôi phát ra một âm thanh không rõ ràng, chỉ cảm giác thời tiết lại tự nhiên nóng hừng hực, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Có phải Tiết Đồng không?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Dạ, là em, thầy Mộ.”
“Lâu quá không gặp,” Hắn nói, “Dạo trước tôi đi công tác, không ngờ vừa về thì đã nhận được điện thoại của em.”
“Hi hi” Tôi cười khờ.
“Em đang ở đâu?”
“Em……” Tôi đành nói dối, “Em đang ở trong lớp.”
Tôi vừa đứng dậy trả lời hắn, vừa một tay kéo quần lên, sau đó nhấn nút xả nước theo quán tính, làm hết tất cả các động tác này, tôi mới giật mình sực nhớ âm thanh như thế đủ làm cho hắn biết, tôi chắc chắn không phải đang ở trong lớp.
Một giây sau, “Qua la” một tiếng, tiếng nước ào ào, không thể “níu kéo”…..
Tôi ngượng ngùng ho khan hai tiếng, sau đó chuyển đề tài.
“À…… thời tiết hôm nay khá mát mẻ, thầy mới về, vậy để em rửa trần cho thầy nha.”
“Em định rửa trần cho tôi như thế nào?” Ngữ khí của hắn mang ý cười.
“Trước đây đều do thầy mời em, đáng lẽ lần này phải đến lượt em mời thầy. Nhưng hiện giờ em vẫn chưa kiếm được tiền, do đó mời thầy tiếp tục mời em vậy.” Tôi mặt dày.
“Được.” Mộ Thừa Hòa cười.
Chúng tôi hẹn 12 giờ gặp nhau ở cổng tây Quảng trường Thị Chính. Vì xe buýt vào trung tâm bị hư dọc đường, làm tôi phải đứng chờ đến hai tuyến mới chen lên được, kết quả là trễ mất hai mươi phút.
Khi tôi vội vã chạy đến điểm hẹn, thấy Mộ Thừa Hòa đang ngồi dưới bóng râm. Hắn ngồi bên thềm của bồn hoa, hai chân thon dài bắt chéo nhau thành 90 độ, mặc áo thun trắng tay ngắn rất đơn giản. Khóe môi khẽ giương lên, lắng nghe người thanh niên ngồi cách hắn khoảng ba mét đang đàn nhị hồ. Người thanh niên đó tôi đã từng gặp qua, hình như vì kinh tế gia đình rất khó khăn nên mới ra đây biểu diễn để kiếm phí sinh hoạt và học phí. Thanh niên ấy đàn nhị hồ rất hay, có thể mang một bản nhạc trẻ quen thuộc biên soạn phổ thành nhạc hồ, rất nhiều người đều chú ý đến cậu ấy.
Chỉ là hôm nay, đại khái vì đang là buổi trưa chăng, nên thính giả chỉ có một mình Mộ Thừa Hòa.
Tôi rón rén đi vòng ra phía sau lưng hắn, rồi gọi: “Thầy Mộ!”
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy tôi liền cười.
Lần đầu tiên khi Mộ Thừa Hòa đến dạy thế cho chúng tôi là vào mùa thu, lần cuối cùng nhìn thấy hắn là mồng một tết. Vì vậy tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của hắn trong mùa hè, thật không ngờ lại chỉ là một chiếc quần jeans, một T-shirt, vô cùng đơn giản, hoàn toàn không giống một học giả, trái lại nhìn rất giống sinh viên. Tóc đã ngắn hơn, để lộ nước da phía sau mang tai. Người trông cũng gầy hơn một chút.
Mộ Thừa Hòa lái xe đến một quán ăn kiểu Trung mà hắn quen thuộc. Lúc này đang là giữa trưa, khí nóng vốn dĩ đã bị cơn mưa to đêm qua xua đuổi lại cuồn cuộn trở về. Khi mở cửa xuống xe, trong giây phút mặt trời chói chang và hơi nóng ập tới, cặp chân mày của Mộ Thừa Hòa nhíu lại, nhanh chóng đi qua bãi giữ xe trốn vào khí lạnh trong quán ăn.
“Thầy rất sợ nóng à?” Sau khi ngồi xuống, tôi hỏi.