người khác nói đến ba tôi, tôi xối nước, mở cửa bước ra. Họ nhìn thấy tôi đều giật mình. Tôi rất bình tĩnh mà đi tới trước gương rửa tay, sau đó nói: “Ba tôi không phải là nhân vật to lớn gì, chỉ là một tài xế taxi, sau đó đã ra đi trong lần làm việc nghĩa.”
Tôi khóa vòi nước, không tìm được chỗ lau tay, bèn lau lên quần Jeans rồi đi khỏi nơi đó.
Năm tôi học lớp 12, ba đã qua đời.
Họ nói bọn cướp cướp vàng xong, lúc đổi xe đã lên xe của ba, cầm dao ép ba chở họ ra khỏi thành phố A. Lúc ấy ba tôi gạt họ nói đi đường gần, kết quả là vòng đường đưa họ đến sở cảnh sát. Ba tôi vừa trông thấy xe cảnh sát ở bên ngoài thì liền gọi lớn, sau đó thì những người trong đó đã đâm ba chết. Quá trình đó đã được chương trình “Tin tức hiện trường” của tỉnh thành năm ấy phát đi phát lại, cùng với lời thuật đẫm nước mắt của viên cảnh sát trực hôm đó, còn có cả vũng máu nhói mắt trên xe và dưới đất.
Sau đó, rất nhiều lãnh đạo đã đến nhà thăm chúng tôi. Hài cốt của ba được đặt trong lăng viên liệt sĩ của thành phố, ba trở thành liệt sĩ. Lúc ấy, tôi không cách nào chấp nhận sự thật này.
Ba tôi mập mạp, góp vốn với bạn bè lái taxi, vì phải thường niên nấu ăn cho tôi và mẹ, nên ba toàn chạy ca đêm, buổi sáng chỉ ngủ một chút rồi thức dậy làm cơm. Tính ba rất ôn hòa, duy chỉ không thể nhìn thấy tôi bị ức hiếp, nếu không ba sẽ giận hơn ai hết. Nhưng ba nhát gan, ngay cả lầu trên lầu dưới có đôi chút xích mích với nhau, ba cũng không muốn tranh chấp để không đắc tội người khác, còn suốt ngày cười hi hi làm người giải hòa, hoàn toàn trái ngược với phong cách lẫm liệt của mẹ. Do đó thật sự rất khó tưởng tượng, có một ngày ba lại trở thành một anh hùng đấu lại với phỉ đồ.
Tin tức ba bị cấp cứu vô hiệu trong bệnh viện truyền đến tai ông nội, ông bị đột phát bệnh tim, nhất thời không hít thở được, từ đó trở thành người thực vật.
Trong cùng một ngày, hai người yêu thương tôi nhất thế giới mãi mãi không thể cười với tôi nữa.
Lúc ấy, bà nội chỉ vào mẹ mà mắng: “Cũng tại người đàn bà như cô hại tôi nhà tan cửa nát, cô là đồ sao chổi, làm dâu của tôi 20 năm, cháu trai không thấy một đứa bây giờ còn cướp mất mạng của con trai tôi. Cô cảm thấy cô là cảnh sát, cô là anh hùng, cô cái gì cũng giỏi hơn nó chứ gì. Cô lúc nào cũng xem thường nó, chỉ biết nói con tôi vô dụng, không phải đàn ông. Nếu không phải cô suốt ngày đả kích nó, nó sẽ làm chuyện khờ dại như vậy sao?”
(3)
Buổi sáng thức dậy, Bạch Lâm khều tôi: “Tối qua mơ thấy gì vậy? Nửa đêm mình thấy cậu nói mớ một mình.”
“Vậy à?” Tôi rửa mặt.
“Thật đó. Hơn nữa chắc chắn không phải đang trả từ vựng.” Nó nói nghiêm túc. Năm hai, kỳ thi Anh văn cấp 4 đã từng làm chúng tôi điên cuồng. Những đêm áp lực quá lớn tôi sẽ nói mớ trong lúc ngủ, và nội dung toàn là từ vựng tôi học hôm đó……
Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ, “Hình như mơ thấy cậu và sư huynh đám cưới, sau đó cậu cứ nằng nặc nhét hoa vào tay mình.”
Bạch Lâm lườm tôi một cái, giận đùng đùng nói: “Muốn ăn đập phải không?”
Ngày thi cận kề, sinh viên tự học trong thư viện càng ngày càng nhiều, đâu đâu cũng giăng đầy không khí khẩn trưởng. Tôi xem được vài trang bài đọc, bắt đầu có hơi buồn ngủ, bèn lấy sổ nhật ký ra viết.
Trước đây tôi luôn cảm thấy tôi chắc chắn sẽ khác với nhân loại khác trên thế giới này, tôi có năng lực mà người khác không có. Ví dụ, tôi sẽ thông minh hơn người khác, có lẽ có thiên phú đặc biệt trong phương diện nào đó, chỉ là chưa phát hiện ra, có lẽ có trách nhiệm cứu vớt vận mệnh của trái đất, thậm chí tôi còn cho rằng không chừng một ngày nào đó mình sẽ giống nhân vật trong “Truyện cô tiên Kaguya”, được sinh vật ngoài hành tinh nhắm trúng. Những suy nghĩ kỳ quái như thế đều nhất chí khiến tôi càng thêm kiên trì rằng tôi khác người đến mức nào, mãi cho đến khi tôi gặp Mộ Thừa Hòa. Sự xuất hiện của hắn khiến tôi biết rằng, thì ra tôi chỉ là một con người bình thường, và hắn mới là duy nhất. Nhân sinh quan và giá trị quan về bản thân của tôi từ đó tiêu tan.
Nghe nói, nếu như cái mà chúng ta nhìn thấy là một chiếc xe, thì những người IQ cao sẽ nhìn thấy nguyên lý vận hành của máy phát động cơ bên trong. Do đó tôi nghĩ, khi tôi nói chuyện với hắn, có khi nào hắn đang tính phân tử nước vãi bắn ra từ miệng tôi với vận tốc bao nhiêu không.
Hầy ….. tự nhiên lại nghĩ đến Mộ Thừa Hòa rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, cắn bút, suy nghĩ nửa ngày trời cũng không kiếm được cái cớ nào để nhắn tin cho hắn.
Bạch Lâm nhìn tôi một cái, rồi nói một cách thần bí: “Cô quỷ nhỏ này bắt đầu biết yêu rồi.”
“Bậy!”
Hai tiết học tiếng Nga cuối cùng của học kỳ, Trần Đình và Mộ Thừa Hòa đã cùng nhau xuất hiện trong lầu “Tứ Giáo”.
Tôi và Bạch Lâm trông thấy họ, có hơi kinh ngạc, rồi cùng nhau hỏi: “Thầy Trần, thầy về rồi à?”
“Ừm.” Trần Đình dịu dàng cười nói, “Hai em không chọc phá thầy Mộ chứ?”
Tôi lén nhìn Mộ Thừa Hòa, chột dạ nói: “Làm sao dám ạ, thầy Mộ dữ hơn thầy nhiều lắm.”
Kết quả người vào lớp vẫn là Mộ Thừa Hòa.
Hắn bước lên bục, thông báo xong những điều cần lưu ý cho kỳ thi rồi nói: “Đây là buổi cuối cùng tôi dạy các em.”
Mọi người đều sững sờ, sau đó mới bắt đầu hiểu ra hắn không phải chỉ muốn nói nghỉ đông, mà là sẽ không dạy thế nữa, lớp học bắt đầu rì rầm.
Đồng hương Tiểu Bạch kéo tay áo của Bạch Lâm lên lau nước mắt.
Bạch Lâm không khách khí mà nói: “Đau lòng gì chứ, còn Trần Đình mà. Chẳng phải lúc trước rất thích Trần Đình sao?”
Đồng hương Tiểu Bạch ủ ê: “Nhưng từ lúc nhìn thấy Thừa Hòa của chúng ta, mình đã không còn hứng thú với thầy Trần của mấy cậu nữa. Chả trách Khổng Tử nói: từ sa sỉ trở về tiết kiệm là rất khó. Hóa ra là như thế.”
“Bậy,” Bạch Lâm khinh bỉ, “Cậu tưởng tôi học khoa ngoại ngữ thì không có học văn học sao, câu này rõ ràng là danh ngôn của Âu Dương Tu.”
“Khổng Tử!”
“Âu Dương Tu!”
Hai người cứ cãi nhau, không ai nhường ai.
Tôi xoa trán, “Không phải Khổng Tử cũng không phải của Âu Dương Tu, là Tư Mã Quang. Hai cậu sau này ra đường hãy cố gắng đừng nói gì, như vậy người ta sẽ không biết mình không có văn hóa.”
Giờ giải lao, Mộ Thừa Hòa về văn phòng, tôi mang tài liệu lần trước trả cho hắn. Đi tới cửa phòng, vừa đúng nghe thấy tiếng của Trần Đình, hóa ra thầy cũng chưa đi.
Tôi cười hihi định đi vào, nhưng lại nghe họ nói gì đó có tên tôi. Tai của tôi trời sinh đã thính, bèn hiếu kỳ, dừng bước.
“Cô bé đó khá thú vị.” Đây là tiếng của Mộ Thừa Hòa.
“Nhà nó như thế, lúc đi tôi cũng lo lắng lắm. Chỉ sợ không có mặt ở đây nó có gặp khó khăn gì, trong nhà lại không có người lớn.” Trần Đình nói.
“Thật ra, nó kiên cường hơn chúng ta tưởng rất nhiều.” Mộ Thừa Hòa nói.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, tóc mái trên trán của tôi bị thổi tung lên. Cùng lúc ấy, tim của tôi cũng có hơi rối loạn. Hóa ra, Mộ Thừa Hòa đều biết cả. Tất cả chỉ là chúng tôi đã hiểu lầm.
Ngay từ đầu hắn đối xử đặc biệt với tôi, chỉ là thay Trần Đình chăm sóc tôi mà thôi. Căn bản không giống như tôi, Bạch Lâm và những người khác đã tưởng. Tay của tôi bất lực nhũn xuống, trong lòng khó chịu.
Hóa ra, chỉ là mình tự tác đa tình.
Một người xuất sắc như thế làm sao có thể động lòng với một “đứa trẻ” còn non dại. Tôi tự trêu, nhoẽn miệng lên muốn cười, nhưng lại không làm ra được độ cong gian nan ấy.
Họ lại nói với nhau gì nữa, đại khái là có liên quan đến tôi. Nhưng tôi không còn tâm trí nghe lén, tôi quay nửa người lại, dựa vào tường, toàn thân không còn sức lực, năm ngón buông lỏng, hai tờ tài liệu ấy rơi xuống đất.
Đề cương Mộ Thừa Hòa đưa cho tôi đa phần là in ra, nhưng trong đó có vài điểm trọng tâm được hắn chính tay viết ghi chú, bản gốc đã bị tôi ích kỷ giữ lại rồi, bây giờ tôi trả cho hắn cũng là bản photo. Nếu hắn có hỏi, tôi cũng nghĩ sẵn câu trả lời rồi, cứ nói đã bất cẩn làm mất, hắn cũng sẽ không giận.
Hai mẫu tin nhắn hắn gửi cho tôi, được tôi lưu trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên là: Không có gì. Tin thứ hai là: Không thành vấn đề. Lần trước đi nghe bài giảng Vật lý của hắn, tài liệu mang về của hôm đó cũng được tôi kẹp vào nhật ký. Ngoài ra còn có gì nữa? Hết rồi.
Tôi từ từ ngồi xuống, nhặt giấy lên. Ánh đèn trong phòng cơ hồ rọi đến tay của tôi, tôi nhanh chóng nhặt lên rồi rút tay lại. Sau đó lại nghe thấy Trần Đình nói.
Vì trước câu nói đó thầy đã ngừng lại rất lâu, do đó dẫu rằng không hề cố tình, tôi vẫn đã nghe thấy rõ ràng.
Trần Đình nói: “Thừa Hòa, đừng vì vài điểm nào đó tương tự trong gia đình mà mang hết tình cảm mình không nhận được lúc nhỏ đặt vào cô bé.”
(4)
Tôi vội vã chạy xuống lầu, nhắn tin cho Bạch Lâm nhờ nó mang cặp của tôi về phòng.
Bạch Lâm trả lời tin nhắn: Cậu không học sao? Còn một tiết mà.
Tôi nói: Ừm, nghỉ.
Bạch Lâm lại hỏi: Bị sao vậy?
Tôi viết: Đau bụng.
Tôi trở về phòng ký túc, mở máy vi tính. Lướt mạng một hồi vẫn không nghĩ ra nên làm gì, thế là lên giường, nằm đấy, rồi lấy ví tiền ra, nhìn tấm ảnh của ba, tôi ngẩn người.
Không biết là đã trải qua bao lâu, điện thoại trong áo khoác của tôi đột nhiên reo lên.
Những người gọi điện cho tôi qua lại chỉ có bấy nhiêu, tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, bắt lên là alô.
“Tiết Đồng.”
Tôi nghe thấy giọng của hắn, tim xiết chặt lại, “Thầy… thầy Mộ?”
“Đi đâu rồi? Tiết của tôi mà cũng dám trốn.”
“Em….” Tôi nhất thời không nghĩ ra phải nói gì.
“Cô bé, tiết cuối cùng rồi mà cũng không nể mặt người thầy này.”
Tôi khẩn trương đến chết đi được, giải thích bừa một hồi rồi mới cúp máy.
Đến khi tiếng nói “Tạm biệt” của hắn đã hoàn toàn tiêu biến, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi u sầu khó tả.
Tuy nhiên, cảm giác rầu rĩ này không duy trì được bao lâu thì đã bị những bài thi ồ ạt ập tới đánh chìm. Sau nửa tháng chiến đấu, cuối cùng kỳ nghỉ đông cũng đã đến với chúng tôi.
Trong kỳ nghỉ đông, tôi nhận dạy một lúc ba người.
Ngoại trừ cậu nhóc Bành Vũ thường xuyên nhắc đến Mộ Thừa Hòa ra, cuộc sống của tôi cơ hồ không còn bất kỳ giao điểm nào với hắn nữa. Trái lại, Lưu Khải dần thân thiết với tôi.
Lưu Khải cũng là người bản xứ. Hiển nhiên là cậu ta khác hẳn với tôi, kỳ nghỉ đông thảnh thơi không chịu được, cứ năm ba ngày lại gọi điện cho tôi, không phải rủ tôi đi xem hội hoa đăng, thì là hẹn tôi đi xem phim.
Một hai lần đầu tôi đều tìm lý do từ chối, sau này thật sự không đùn đẩy được nữa, thế là tôi dắt Bành Vũ theo cùng.
Lưu Khải đứng trước cổng công viên, nhìn thấy tôi dắt theo một ngọn đèn, ánh mắt rõ ràng ảm đạm hẳn.
Bành Vũ đi phía sau Lưu Khải, nói thẳng thừng với tôi: “Cô Tiết, anh này chắc chắn là có ý đồ xấu với cô.”
“Xì, em thì biết gì chứ.”
“Thật không ngờ.” Bành Vũ cảm thán.
“Không ngờ gì?”
“Cô Tiết như vậy mà cũng có người theo đuổi, bởi mới nói câu tục ngữ ‘Nhân tâm tùy thích’ nói cũng đúng lắm.”
Tôi lườm nó một cái, “Nhóc con, tôi giận đó nha.”
Thế nhưng, sự thật chứng minh tôi dắt theo Bành Vũ là một quyết định vô cùng đúng đắn. Ba chúng tôi đi trong khu vui chơi, Lưu Khải đề nghị: “Mình ngồi đu quay đi.”