Quan Quý Minh duỗi thẳng chân ngồi ở trên giường của cô, quan sát cách bài trí trong phòng. Ngoài màu sơn trên tường đã chuyển sang màu trắng ngà thì hầu như mọi thứ đều không thay đổi, con gấu nhỏ mà anh tặng cho cô vẫn còn ở đó.
“Sao lại không vào? Đây là phòng của em mà.” Anh nhướng mắt nhìn Cận Tiểu Đình cứ đứng ở ngoài cửa phòng nãy giờ, sau khi tắm rửa xong cô mặc một bộ đồ ngủ vô cùng bảo thủ, ngay cả cổ áo cũng kín mít.
Cận Tiểu Đình đi chân trần, chậm rãi vào phòng. Chưa từng có người đàn ông nào bước chân vào phòng của cô, anh là người đầu tiên.
"Ngồi xuống đây." Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, Cận Tiểu Đình nghe lời ngồi xuống cạnh anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhỏ với anh.
Tuy rằng đã gần một giờ sáng rồi nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với cô một chút, “Kết quả thi đại học sắp có rồi, em có căng thẳng không?”
Tuy rằng chờ kết quả cũng khá căng thẳng, những điều khiến cô căng thẳng hơn chính là hôn lễ vào tháng sau.
“Nguyện vọng đầu tiên của em là vào trường Đại học Đài Loan phải không?” Đại học Đài Loan là trường đại học đạt chuẩn quốc tế duy nhất, nếu cô đậu thì anh cũng vui mừng thay cô.
Quan Quý Minh thấy cô cứ cúi đầu thì dùng chân chạm vào cô. “Em làm sao vậy? Em căng thẳng như thế là vì hôn sự của chúng ta hay là vì kết quả thi đại học?”
Cận Tiểu Đình nhìn anh cứ như một đứa trẻ ngây ngô không biết phải làm sao, “Anh thật sự muốn cưới em sao? Anh sẽ không hối hận chứ?”
“Tại sao anh phải hối hận?” Anh mỉm cười hỏi lại cô, “Vì chúng ta không có nền tảng tình yêu, hơn nữa chúng ta lại là... lại là...” Cô cúi mặt không nói tiếp nữa.
Một lần nữa Quan Quý Minh nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt kiên định của anh, “Anh sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù anh không cần phải chịu trách nhiệm với em, anh cũng sẽ không hối hận.”
“Tại sao vậy?” Cô không hiểu.
Anh thở dài: “Vì anh thích em, nhưng em lại quá chậm chạp trong chuyện tình cảm, không biết người nào mới là người thật sự tốt với mình. Lại ngốc nghếch bảo vệ kẻ chỉ biết chọc giận em, làm em đau lòng.”
“Anh sẽ yêu em sao?” Cô lại hỏi.
“Đúng vậy.” Nhìn thấy vẻ mặt lo sợ bất an của cô, anh ôm cô vào trong lòng “Em lo lắng anh sẽ không yêu em ư?”
“Phải.” Cô dùng sức gật đầu.
“Sao em nghĩ anh sẽ không yêu em?”
“... Bởi vì Hà Lệ.” Cô chột dạ nói.
Lại nhắc đến Hà Lệ, điều này khiến cho Quan Quý Minh không thể không giải thích lần nữa.
“Cô ấy không phải là bạn gái của anh, em đừng suy nghĩ lung tung. Nếu như em không yên tâm hôm nào chúng ta sẽ lại đến quán rượu, em có thể gặp mặt trực tiếp hỏi cô ấy.”
“Không cần, không cần đâu.” Cận Tiểu Đình giống như bị cái gì đó làm cho sợ hãi lập tức đẩy anh ra. Lại lắc đầu lia lịa.
“Không được, để em không hiểu lầm anh nữa, anh nghĩ tốt hơn hết vẫn nên 3 mặt một lời đi.” Một lần nữa anh lại bắt cô đến trước mặt anh, anh muốn cô hiểu rằng anh chỉ yêu cô mà thôi.
“Đừng, đừng!” Cận Tiểu Đình giống như con cá chạch, liều mạng muốn thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của anh, “Anh cứ coi như em chưa hỏi gì cả, chưa hỏi gì hết!”
Quan Quý Minh là một quân nhân được huấn luyện, nhanh tay kéo cô trở lại, cười cười bên tai cô, “Sao lại coi như chưa hỏi gì? Chuyện em đang lo lắng thật sự chỉ là suy đoán thôi sao?”
Thật ra có một chuyện cô đã giấu trong lòng từ rất lâu rồi. Cô không dám nói ra chuyện năm đó, vừa nhắc đến việc gặp Hà Lệ, cô chột dạ lắc đầu lia lịa, tìm cớ nói qua loa: “Anh ngủ đi, nếu không sáng mai sẽ không dậy nổi.”
Ánh mắt của Quan Quý Minh hiện lên một tia khác thường, xem sự viện cớ của cô như lời mời mọc, “Cũng được, đã không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Cận Tiểu Đình đẩy anh ra, mau chui vào chăn giống như chạy nạn, sau đó cầm chặt chăn, đưa lưng về phía anh, giả vờ ngủ.
Một lần nữa Quan Quý Minh lại cười khẽ, cởi áo ra nằm xuống cạnh cô, cô ngủ trong chăn, anh ngủ ngoài chăn, cánh tay tráng kiện quàng qua người cô.
Một hồi lâu sau, Cận Tiểu Đình nghe thấy tiếng hít thở chầm chậm của anh, tưởng là anh đã ngủ, vì thế cô lén lút quay đầu, nhìn thấy cặp mắt sáng kia đang nhìn cô chăm chăm. Sau đó tầm mắt cô dời xuống, nhìn thấy thân thể cường tráng của anh, cô nuốt nước bọt. Tuy hai ngày qua cô đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến nhịp tim cô đập dồn dập, bởi vì thân thể của anh thật sự rất bắt mắt.
“Em không ngủ ư?”
“Anh không lạnh ư?” Hai người đồng thời mở miệng.
“Em không quen khi anh ngủ đây sao?”
“Anh chui vào chăn ngủ đi.” Hai người lại đồng thời mở miệng.
Liên tục hai lần đều ăn ý lên tiếng cùng một lúc, sự quan tâm của Cận Tiểu Đình khiến cho ý cười trong mắt Quan Quý Minh trở nên vô cùng mềm mại. Mà Cận Tiểu Đình đỏ mặt, xoay lưng về phía anh nói lớn, “Em buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Giọng của anh càng trầm hơn. Đêm nay Quan Quý Minh ngủ rất ngon, còn Cận Tiểu Đình thì thao thức đến hừng đông. Trong tai cô luôn văng vẳng câu ‘Chúc ngủ ngon’, giọng nói của anh trầm ấm như vậy, nghe thật dễ chịu. Cho dù cô có bịt tai lại thì vẫn có thể nghe thấy tiếng anh. Cô tức giận mở mắt, còn đá rơi chăn xuống giường, làm cho anh tỉnh giấc.
Cận Tiểu Đình chột dạ nhắm mắt. Đến khi cái chăn được phủ lên người cô một lần nữa, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy tức giận. Đều là lỗi của anh, hại cô khó ngủ như thế này. Cuối cùng cô khó chịu xoay người dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh mới dần dần đi vào giấc ngủ.
Có Quan Quý Minh đi cùng, Cận Tiểu Đình hẹn Lâm Tử Khâm, mà Quan Quý Minh thì ngồi ở bàn ngay phía sau lưng cô, chỉ sợ Lâm Tử Khâm nổi giận sẽ làm gì Cận Tiểu Đình. Có Quan Quý Minh ở cạnh, Cận Tiểu Đình cũng cảm thấy an tâm hơn. Cho dù Lâm Tử Khâm có ra tay với cô nhất định sẽ không đánh lại người cao to như Quan Quý Minh. “Sao hôm đó anh đến tìm em, ba em lại nói em sắp kết hôn? Có thật không?” giọng nói Lâm Tử Khâm có vẻ không vui.
“Phải... Em sắp kết hôn.” Cận Tiểu Đình nhỏ giọng, chột dạ không dám nhìn thẳng Lâm Tử Khâm.
“Kết hôn với ai? Khi nào tổ chức?” Lâm Tử Khâm trừng mắt nhìn cô, Cận Tiểu Đình không biết phải giải thích thế nào, không thể nói cô và Quan Quý Minh đi uống rượu xong sau đó tỉnh lại trên giường Quan Quý Minh được. Sau khi tỉnh lại, cô còn bị Quan Quý Minh bắt ép làm thêm một lần, quá trình kịch liệt đó khiến cho cô chỉ vừa nhớ lại thôi cũng đã đỏ mặt, sau đó cha mẹ hai bên xông vào, phát hiện bọn họ trần truồng nằm trên giường... dù thế nào cũng không thể nói.
“Em đã ngủ với hắn ư?” Lâm Tử Khâm trực tiếp hỏi thẳng. Cận Tiểu Đình đỏ mặt, cô không thể ngờ được Lâm Tử Khâm lại có thể hỏi thẳng như vậy, cô càng chột dạ.
“Thật sự đã ngủ với hắn?” mặt Lâm Tử Khâm đen một nửa, mỗi lần anh ta muốn hôn môi cô vẫn luôn bị cô cự tuyệt, chứ đừng nói chi tiến thêm một bước nữa. Bây giờ biết được cô lên giường với thằng đàn ông khác, Lâm Tử Khâm cảm thấy tức điên!
“Phải.” Cận Tiểu Đình gật đầu.
“Tại sao lại lên giường với hắn?” Lâm Tử Khâm siết chặt nắm đấm.
“Em không cố ý, xin lỗi anh.” Cận Tiểu Đình tự biết mình đuối lý, cô cũng không biết tại sao mình lại rơi vào tai họa này, sau khi uống hai ly rượu lại cùng anh trai nhà bên lên giường. “Đã ngủ với nhau rồi còn nói không cố ý ư?” Lâm Tử Khâm kích động đến mức muốn bóp nát cái ly trong tay.
Cận Tiểu Đình hoảng hốt, hơi lui về phía sau. May mắn đã có Quan Quý Minh ở phía sau cô, nếu có gì bất trắc, cô có thể lập tức trốn ngay ra sau lưng anh.
“Chúng ta chia tay đi! Tôi không muốn chia sẻ một người phụ nữ với một thằng đàn ông khác.”
“Ừ.” Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Cận Tiểu Đình ngây ngô lập tức gật đầu.
“Em!” Lâm Tử Khâm trừng mắt, cô cứ vậy mà đồng ý chia tay ư? Sao anh lại có một người bạn gái ngốc như vậy chứ.
“Anh cũng đã đồng ý chia tay, vậy... vậy...” Cận Tiểu Đình dè dặt cẩn thận nói những lại những gì ba cô đã từng nói với Lâm Tử Khâm, “Anh có thể đến tham dự lễ cưới của tụi em không?”
Lửa giận bốc phừng phừng, Lâm Tử Khâm hung dữ trợn mắt nhìn Cận Tiểu Đình. Khi cô bị trừng mắt né tránh thì anh bắt lấy tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em coi tôi là cái gì hả?”
“Em... Em...” Cận Tiểu Đình bị lửa giận trong mắt anh làm cho hoảng sợ, dùng sức rút tay mình lại, nhưng bị anh gắt gao nắm chặt. Quen nhau ba năm, cô hiểu khá rõ cá tính của Lâm Tử Khâm, anh đang muốn bùng nổ.
“Cận, Tiểu, Đình, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em lần nữa! Nếu không...”
“Buông tay ra!” Quan Quý Minh ra mặt, chỉ dùng một tay anh đã có thể khiến cho Lâm Tử Khâm buông tay Cận Tiểu Đình ra. Anh kéo Cận Tiểu Đình ra sau lưng mình, bày ra tư thế bảo vệ, “Cậu không hợp với Tiểu Đình.”
“Anh Quan...” Cô giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, trốn sau lưng Quan Quý Minh. Lâm Tử Khâm liếc anh một cái, sau đó khinh khỉnh trở lại chỗ ngồi, “Anh là người sẽ kết hôn với Tiểu Đình ư?’’
“Hoan nghênh cậu đến tham dự hôn lễ của chúng tôi.”
“Đừng hòng!” Đột nhiên Lâm Tử Khâm đứng lên, đá cái ghế một cái, kinh động đến người trong cửa tiệm, “Cô gái ngốc hết chỗ nói này này, nếu anh muốn thì tôi đưa cho anh, tôi đây không thèm!”
Cận Tiểu Đình nghe anh nói những lời vô tình như vậy thì lòng nhói lên một chút, thì ra 3 năm tình cảm lại vô nghĩa như vậy.
Quan Quý Minh nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Khâm, thái độ thiếu chín chắn của hắn làm cho anh muốn dạy dỗ cậu ta một phen, nhưng anh đã hứa với ba Cận, phải là một người đàn ông chững chạc, cũng muốn khiến cho Cận Tiểu Đình cảm thấy an toàn khi ở bên anh, cho nên anh nhẫn nhịn.
“Anh Quan?” Cận Tiểu Đình kéo góc áo của Quan Quý Minh, cô thật sự rất sợ hai người họ đánh nhau. Quan Quý Minh vỗ vỗ tay cô, nhìn cô trấn an, sau đó nói với Lâm Tử Khâm: “Cậu quen Tiểu Đình 3 năm, có biết vì sao cậu vẫn không thể chiếm được cảm tình của ba cô ấy không?”
Nghe câu nói của anh, mặt Lâm Tử Khâm hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn không chịu thừa nhận,“Ai nói......”
“Bởi vì cậu không đủ chín chắn.” Quan Quý Minh không có Lâm Tử Khâm phản bác, ngắt ngang nói tiếp, “Cậu khiến cho Tiểu Đình đau khổ nhiều bao nhiêu, trong lòng cậu rõ nhất, cô ấy lãng phí 3 năm trời quen một người như cậu như vậy đã đủ rồi. Tôi sẽ không để cô ấy tiếp tục lãng phí thời giờ của mình với cậu nữa, huống chi cậu cũng chưa bao giờ thừa nhận Tiểu Đình là bạn gái của cậu, không phải sao?”
Nói xong Quan Quý Minh nắm tay Cận Tiểu Đình rời đi, để lại một mình Lâm Tử Khâm hối hận không thôi.
…
Hôm nay là ngày kết hôn của cô. Cô không mặc váy cưới trắng tinh mà mặc sườn xám truyền thống. Quan Quý Minh cũng không mặc âu phục thắt cà vạt, mà mặc quân phục.
Cô dâu nào cũng thích mặc soa-rê trắng. Nhưng anh và cô đã thống nhất ý kiến, không mặc váy cưới, bởi vì trên người của cô chỗ nào cũng có dấu ấn của anh, dù có trang điểm lên cũng không thể che dấu. Thực ra Quan Quý Minh cũng không muốn chia sẻ với người khác da thịt non mịn của cô, nên sườn xám là lựa chọn tốt nhất.
Lúc trước đã nói chỉ làm đơn giản mà long trọng. Bây giờ Cận Tiểu Đình nhìn lại, quả thật đơn giản. Không có người chủ trì buổi tiệc làm nóng không khí, cũng không có những ca sĩ ăn mặc mát mẻ đứng hát trên sân khấu. Còn về phần long trọng, quả thật cũng có phần