long trọng, bởi vì ba cô mời hết tất cả những bạn bè trong quân đội đến dự, hơn nữa còn có bạn của Quan Quý Minh. Khắp phòng tiệc có đến hai phần ba số người mặc quân phục, đến nỗi khiến những người đi ngang qua tò mò ngoái lại nhìn.
“Vẫn còn căng thẳng ư?” Quan Quý Minh ôm vai cô, hai mắt sáng ngời, cuối cùng anh cũng có được cô.
“Ba em thật khoa trương.” Cô bĩu môi lầm bầm.
Quan Quý Minh cười nhẹ, “Bởi vì em là con gái bảo bối duy nhất của ba, sau này nếu chúng ta có con gái, anh cũng sẽ làm như vậy.
“Anh Quan!” Cận Tiểu Đình hờn dỗi kêu lên. Quan Quý Minh nhéo nhẹ cái mũi hơi nhăn nhăn của cô. Anh không để ý đến chuyện thân mật với Cận Tiểu Đình trước mắt người ngoài, “Nếu như em không thích có nhiều người, vậy thì chúng ta bỏ chạy đi được không?”
“Anh đừng đùa.” Cô biết Quan Quý Minh chỉ nói đùa thôi, chứ nếu bỏ chạy thật, ba mẹ hai bên không nổi giận đùng đùng mới lạ.
Lúc này, Quan Quý Minh thấy Hà Lệ đang dùng sức vẫy tay với anh. Anh quyết định ôm lấy Cận Tiểu Đình cùng đến đó nhưng cô không chịu. Anh hiểu lầm cô đang ghen, không khỏi cười khẽ, “Cô ấy thật sự không phải là bạn gái của anh, em xem, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khác, đó là chồng cô ấy, Hà Lệ đã kết hôn rồi.”
Cận Tiểu Đình nghe nói Hà Lệ đã kết hôn, lại càng chột dạ cúi đầu, “Em không qua đó đâu.”
Thấy vậy Quan Quý Minh cũng không miễn cưỡng, “Được rồi! Anh đi chút rồi về ngay.”
“Dạ.”
“Không cho phép em nghĩ ngợi lung tung.” Anh bất ngờ hôn nhẹ lên môi cô, chọc cho cô hờn dỗi rồi mới đi đến chỗ của Hà Lệ.
Chưa đủ 19 tuổi đã làm cô dâu cũng không có gì lạ. Bạn của cô có người vừa 18 tuổi đã đi lấy chồng. Cô cũng đã làm phù dâu mấy lần. Nhưng đến phiên cô kết hôn, nói không căng thẳng thì quả thật là gạt người. Nhất là sau khi Quan Quý Minh rời khỏi cô, cô lại càng khẩn trương hơn, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Vì thế cô hít sâu, tự mình thả lỏng. Cô tự nhủ sau 10 phút nữa cô đã có thể rời khỏi hiện trường rồi, kiên nhẫn thêm chút thôi.
Khi cô nghĩ như vậy, cơ thể cũng thả lỏng một chút, nhưng nụ cười vẫn rất ngượng ngạo. Cô chợt chú ý có người đi về phía cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì suýt chút nữa làm rơi ly rượu trong tay. Người đi về phía cô chính là Lâm Tử Khâm. Cô căng thẳng, ánh mắt hướng về phía Quan Quý Minh như cầu cứu, nhưng mà anh không nhận thấy, còn một chút nữa thôi là cô sẽ cất bước chạy về hướng của Quan Quý Minh, nhưng Lâm Tử Khâm bỗng dừng lại ở chỗ cách cô khoảng chừng 10 bước, khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Sau đó là một tiếng hét lên làm trái tim Cận Tiểu Đình như muốn ngừng đập.
“Cận Tiểu Đình! Cậu kết hôn ư? Cậu thật sự khiến cho người khác phải kinh hỉ!” Lâm Tiểu Lâu giống như dùng tốc độ 100km/h chạy đến trước mặt Cận Tiểu Đình, sau đó dang rộng tay ôm cô, hét lên: “Trời ơi trời! Đây là cái thế giới gì vậy!”
“Tiểu… Tiểu Lâu!” Cận Tiểu Đình trừng to mắt. Vẻ mặt như không thể tin được. “Cậu về đây khi nào?”
“Mới vừa đáp máy bay hôm nay.” Lâm Tiểu Lâu buông cô ra, vén vén mái tóc ngắn hoạt bát, “Nếu tớ không coi mail, không nhận được mail cậu gửi cho tớ, tớ còn không biết là cậu sắp kết hôn!”
“Cảm ơn cậu đã về gấp như vậy.” Lâm Tiểu Lâu buồn cười trợn mắt nhìn Cận Tiểu Đình một cái, “Cái gì mà cảm ơn, chúng ta là bạn thân mà!”
“Phải.”
“Tớ khát quá, cho tớ uống miếng nước!” Lâm Tiểu Lâu chộp lấy ly rượu trong tay Cận Tiểu Đình, uống một ngụm, “Lạnh quá!” Cận Tiểu Đình không kịp ngăn cản, “Tiểu Lâu...”
“Yên tâm đi! Tớ là ngàn ly không say mà” Lâm Tiểu Lâu dí dỏm nhìn Cận Tiểu Đình chớp chớp mắt, đồng thời liếc nhìn Lâm Tử Khâm vừa muốn đến gần Cận Tiểu Đình nhưng vì sự xuất hiện của cô mà dừng chân, cô hỏi nhỏ Cận Tiểu Đình, “Sao rồi? Cậu đã nghĩ thông suốt quyết định quăng cái tên Lâm Tử Khâm thúi kia đi rồi sao?”
“Này… Được rồi.” Cận Tiểu Đình ghé sát tai Lâm Tiểu Lâu. Nói đơn giản ngắn gọn lại mọi chuyện, bao gồm cả việc say rượu loạn tính, nghe xong Lâm Tiểu Lâu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Sớm phải như vậy mới đúng!” Lâm Tiểu Lâu không hề trách Cận Tiểu Đình không cảnh giác, tùy tiện lên giường với người đàn ông khác, ngược lại còn khen cô, “Trước kia tớ luôn nghĩ mắc cậu chắc là mù rồi mới chọn cái tên đáng ghét Lâm Tử Khâm kia. Có điều bây giờ tớ thấy cậu đã tiến bộ hơn nhiều, ít ra thì anh chàng này cũng hơn Lâm Tử Khâm gấp trăm lần.” Lâm Tiểu Lâu mập mờ chỉ chỉ vào Quan Quý Minh đang tiếp chuyện với người khác, “Chậc chậc, cậu nhìn đi. Dáng dấp như vậy nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc mỹ mãn.”
“Tiểu Lâu!” Cận Tiểu Đình bắt tay ngón tay đang chỉ trỏ lung tung kia lại, gương mặt đỏ bừng, chỉ sợ bị Quan Quý Minh nhìn thấy.
“Tớ chỉ nói sự thật thôi mà!” Lâm Tiểu Lâu rút ngón tay bị chụp lại, lại chỉ về phía Quan Quý Minh, giống như muốn anh nhìn thấy vậy, “Cậu không tin ư? Với khả năng nhìn xuyên thấu của tớ, tớ cam đoan dưới bộ y phục kia nhất định là một cơ thể cường tráng dũng mãnh, khẳng định ở trên giường vô cùng mãnh liệt.” Lâm Tiểu Lâu nhất mạnh hai chữ mãnh liệt.
“Tiểu Lâu, đừng nói nữa!” Cận Tiểu Đình thật chỉ muốn khóa miệng Lâm Tiểu Lâu lại, hành vi khoa trương của cô ấy đã khiến mọi người chú ý. Lâm Tiểu Lâu nhìn mặt của Cận Tiểu Đình đỏ lên như tôm hấp, cô cười to, “Không phải chứ! Tớ đoán trúng rồi sao!”
“Tiểu Lâu!!” Lúc này bên ngoài đã nhao nhao, Lâm Tiểu Lâu thu hồi gương mặt tươi tắn, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
“Tiểu Lâu?”
“Hử?” Lâm Tiểu Lâu lại cười tươi. “Cậu sao vậy?” Cô cảm thấy Lâm Tiểu Lâu hơi là lạ.
“Không có gì đâu.” Lâm Tiểu Lâu pha trò hơi quá, nhưng khi cô nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm xuất hiện trong buổi tiệc cô liền biết có chuyện không ổn. Tuy nhiên cô vẫn cười trấn an, cô hắng giọng nói với Cận Tiểu Đình: “Trước hết là tớ đến để chúc phúc cho cận, chúc cậu vui vẻ hạnh phúc. Kế tiếp là... nói hẹn gặp lại. Tớ còn phải bay về lại Hồng Kông. Sau này có gì cứ liên lạc với tớ.”
“Nhưng mà không phải cậu vừa xuống máy bay sao?”
Lâm Tiểu Lâu ngắt lời Cận Tiểu Đình, “Không sai, nhưng cậu biết đó, tớ rất bận, cho nên hẹn gặp lại lần sau nha.”
Cận Tiểu Đình còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tiểu Lâu đã biến mất khỏi mắt cô, mà cái người nam kính râm đó cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ Lâm Tiểu Lâu có quan hệ gì đó với người đàn ông kia ư?
“Tiểu Đình, chúng ta đi mời rượu đi.” Vừa lúc Quan Quý Minh trở lại nhắc nhở cô.
“Dạ.”
“Phải rồi, người lúc nãy là bạn của em sao? Sao anh chưa từng gặp?”
“Cậu ấy là bạn thân cáp 3 của em.” Nói là bạn thân, nhưng từ khi tốt nghiệp đến nay, cô chỉ có thể trao đổi tin tức với Lâm Tiểu Lâu qua email. Quan Quý Minh khẽ cười, anh tin tưởng cô... Tuy anh nói chuyện với Hà Lệ nhưng vẫn để ý đến cô. Ngay cả Lâm Tử Khâm anh cũng quan sát thấy, “Sau khi mời rượu xong, em về phòng nghỉ trước đi, nếu mệt thì ngủ một giấc.”
Sau khi tiễn khách, cô lăn ra giường, đầu óc trống rỗng. Không ngờ người cô lấy không phải là bạn trai đã quen 3 năm, mà là anh trai nhà bên cạnh. Có điều việc khiến cô vui nhất hôm nay là sự xuất hiện của Lâm Tiểu Lâu. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người cũng không có liên lạc gì nhiều. Bởi vì Lâm Tiểu Lâu luôn bay tới bay lui, rốt cuộc là bận chuyện gì cô cũng không rõ lắm, Lâm Tiểu Lâu cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn giải thích cho cô.
Tuy khách khứa bên ngoài đã ra về một nửa, nhưng cô biết mọi chuyện vẫn còn chưa xong. Bởi vì Quan Quý Minh vẫn còn phải ứng phó với mấy người bạn trong quân ngũ, còn có cả những người do ba mời đến. Lúc nãy khi mời rượu, cô nghe thấy Quan Quý Minh gọi bọn họ là tướng quân. Thì ra bạn bè của ba đa phần vẫn còn làm việc trong quân đội, xem ra Quan Quý Minh khó lòng mà quay trở lại phòng nghỉ rồi.
Lúc Cận Tiểu Đình sắp chìm vào giấc thì đột nhiên có một sức nặng đè lên người cô. Mùi rượu xông vào mũi cô khiến cô la lên, mở mắt, thì ra là Quan Quý Minh.
“Anh say rồi ư?”
“Em đoán xem?” Anh vùi mặt vào cổ cô, phát ra tiếng cười trầm khàn.
“Anh say rồi.” Cô khẳng định.
“Vậy coi như anh say đi.” Anh ngửi mùi thơm sữa tắm trên người cô, chứng tỏ cô đã tắm xong. Còn anh có thể vận động xong rồi tắm cũng được.
“Hôm nay phải tiếp nhiều khách như vậy, chắc là anh mệt lắm rồi. Anh nghỉ sớm một chút đi, mai còn phải đi làm nữa!” Thật sự thì với quan hệ là anh trai nhà bên, cô chỉ biết Quan Quý Minh là quân nhân, còn lại thì không biết gì cả. vậy mà bây giờ cô đã trở thành vợ của anh, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Anh sẽ không trễ đâu.” Anh phủ môi lên miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi bá đạo tiến sau vào trong, anh muốn một nụ hôn dài đầy kích tình.
Nụ hôn của anh vừa vội vàng vừa mãnh liệt, cô không có cách nào kháng nghị, chỉ có thể dùng đôi tay đấm vào lưng anh. Nhưng động tác này hình như không có tác dụng với anh. Xuyên qua lớp quần áo, có thể nhận thấy được từng khối từng khối thịt trên lưng anh. Cô đột nhiên hiểu ra thứ này gọi là cơ bắp.
Kết thúc nụ hôn triền miên kia, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo cô, hôn dọc từ cổ của cô một đường thẳng xuống. Anh thề đêm nay nhất định sẽ hôn lên từng tấc da thịt trên khắp người cô.
“Chúng ta tắt đèn đi có được không?” Cô ngại ngùng yêu cầu.
“Chờ một chút.” Anh nhổm dậy, ánh mắt có ý cười, “Em có biết Hà Lệ đã nói gì với anh không?”
Nhắc tới Hà Lệ, Cận Tiểu Đình giật thót tim.
“Cô ấy nói hôm đó sau khi anh dẫn em ra khỏi quán bar cô ấy mới nhận ra em. Cô ấy rất ngạc nhiên về sự thay đổi của em, ngay cả cô ấy cũng không nhận ra.” Cho nên Hà Lệ mới tới cảnh cáo anh, nhắc anh không được làm chuyện thương thiên hại lý với Cận Tiểu Đình, nhưng anh vẫn làm.
“Vậy, chị ấy nói gì?” Cận Tiểu Đình chột dạ hỏi.
“Cô ấy nói từng nhờ em gửi cho anh một lá thư. Nhưng anh chưa từng nhận được lá thư nào. Em đã làm gì với nó rồi?”
“Cái đó... Lá thư đó...”
“Sao?”
“Bị rớt ướt rồi... Xin lỗi anh...” Cô vẫn luôn không dám nói với anh, chỉ sợ anh tức giận.
“Bị rớt ướt?”
Cận Tiểu Đình chu miệng, một hồi lâu sau mới dám lên tiếng,“Vì ngày hôm đó trời mưa, em đang đợi xe bus thì bị chị ấy gọi lại. Chị ấy tưởng em về nhà anh chơi, nên nhét thư vào tay em. Em định ghé nhà anh nhưng gió thổi càng lúc càng lớn, lá thư bị thổi rơi xuống đất ướt mất...”
Không chỉ có lá thư bị ướt, ngay cả cô cũng toàn thân ướt sũng, đến khi cô về nhà, mở thư ra muốn sấy khô thì lại vụng về làm hư nó. Kết cục của lá thư là bị xé nát, dù có ghép lại cũng không thấy chữ. Hà Lệ có nói lá thư đó rất quan trọng, nhất định phải gửi tận tay Quan Quý Minh. Làm sao cô dám gửi cái đống rách nát đó cho anh.
“Không phải em tưởng đó là thư tình chứ?”
“Phải.” Lúc đó Hà Lệ vô cùng thân thiết với anh, ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
“Em đúng là đồ ngốc!” Quan Quý Minh xoa xoa tóc cô, lá thư đó chình là hợp đồng kinh doanh quán rượu. Nhưng cũng không quan trọng lắm, bởi vì sau đó Hà Lệ lại gửi một bản khác cho anh, vì cô ấy bảo Cận Tiểu Đình xớn xác, cô không tin thưởng Cận Tiểu Đình được.
“Em xin lỗi...”
“Cái đó không quan trọng.” Quan Quý Minh vươn tay tắt đèn ngủ ở đầu giường. Dù ở trong bóng tối, nhưng với thị lực của anh, anh vẫn có thể thấy được từng chỗ m