t trên cơ thể của cô, “Bây giờ yêu em mới là quan trọng nhất.” Cận Tiểu Đình vì lời đó mà đỏ mặt.
“Đừng khẩn trương, cứ giao tất cả cho anh.”
“Dạ.” Ngoài miệng nói vậy nhưng tay cô vẫn run rẩy, dù đã từng ân ái với anh nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng.
Trong bóng đêm, Quan Quý Minh vẫn có thể nhìn rất rõ khuôn mặt xinh đẹp đang xấu hổ của cô, vì thế anh cúi đầu hôn nhẹ lên miệng nhỏ của cô, vô cùng dịu dàng tách mở hai chân cô để bàn tay to của anh có thể phủ trọn lên nơi non nớt ấy, bắt đầu trêu chọc. Lần này anh vô cùng kiên nhẫn đợi bên trong cô hoàn toàn ướt át mới dùng đầu ngón tay đi sâu vào trọng, nhẹ nhàng xọ xát.
“Có khó chịu không?” Cô lắc đầu còn hơi co hai chân lên, điều này ám chỉ cô cũng có cảm giác.
Anh lại luồn thêm một ngón tay vào, khi cô say mê ngâm nga thành tiếng, đôi môi anh liền bắt lấy hai cánh môi non mềm, dịu dàng cọ xát.
Qua mấy lần giao hoan, anh biết u huyệt của cô thật sự quá chặt, nếu không chịu tốn thời gian mở rộng thì đêm tân hôn cũng sẽ giống như những lần trước, chỉ có thể bắt buộc cô đón nhận anh.
Qua thời gian tiền diễn rất dài, ngón tay anh đã có thể thoải mái tiến vào thân thể cô, vì vậy anh liền rút rat hay thế bằng côn thịt của mình. Vốn tưởng có thể thuận lợi đi vào thân thể cô hơn những lần trước nhưng vẫn bị ngăn trở, anh mới vào một nửa đã bị vách thịt bên trong đè ép dồn ra, khiến anh không thể không độc ác đẩy mạnh, một cú vào trọn cả căn.
“Đau…” Cảm giác không thoải mái ở thân dưới khiến cô đẩy anh ra theo phản xạ, nhưng vẫn không thể ngăn cản chuyện anh muốn làm được, mãi đến khi cô cảm nhận được anh đã hoàn toàn nằm trong cơ thể mình, cô mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vàn tay bé nhỏ vẫn bấu chặt lấy tay anh, thể hiện cô còn đau đớn.
“Thả lỏng, một chút nữa sẽ không đau.” Anh hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, nửa thân dưới chậm rãi đong đưa, vì muốn cô sớm thích ứng mà anh đã cố gắng đè chặt ham muốn của mình.
“Anh đừng cử động, thật sự quá đau!” Bàn tay đang bám lấy anh chuyển sang đấm khẽ, thân thể mềm mại cũng bắt đầu vặn vẹo. Nhưng cô đâu biết rằng càng như thế lại càng khiến anh thêm hưng phấn và thèm khát chứ?
Quan Quý Minh gầm nhẹ một tiếng, vốn dĩ anh tính sẽ làm từ từ, nhưng hành động vặn vẹo của cô đã khiến anh mất khống chế, bất chấp sự đau đớn của cô, đêm nay anh sẽ phát tiết toàn bộ trong cơ thể chặt chẽ này, đến tận khi anh thoải mái mới thôi! Khi anh nghe thấy cô nằm dưới thân anh dồn dập thở gấp, anh đau lòng ôm lấy cô, dịu dàng rót vào tai cô những lời yêu thương ngọt ngào nhất.
Cảm giác có thứ gì đó di chuyển trên tóc cô, Cận Tiểu Đình mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là bộ quân phục trên người Quan Quý Minh, anh đang ngồi trên giường, dịu dàng nhìn cô. Không thể không thừa nhận rằng, sau khi mặc quân phục vào nhìn Quan Quý Minh vô cùng khí thế mang theo cả sự uy nghiêm, cho dù là y phục hàng ngày thì khí thế quân nhân của anh cũng không hề bị giảm bớt.
“Anh làm em thức giấc à?” Ánh mắt đầy yêu thương.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Trải qua đêm vừa rồi, cô cảm thấy thân thể như tan ra, nơi giữa hai chân vẫn không khỏe.
“Đã 6 giờ tối rồi, em đã ngủ gần một ngày.” Cận Tiểu Đình mở to mắt, lập tức bật dậy, cô không biết mình lại ngủ nhiều đến thế. Nhưng sau đó một giây cô lại chui vào chăn, bởi vì cô chỉ mặc duy nhất một cái quần nhỏ trông rất dễ thương. Tuy rằng đã kết hôn, nhưng cô vẫn rất ngại ngùng, không thể thản nhiên trước mặt anh.
“Em cứ nằm đi, không sao đâu.” Anh ấn vai cô muốn cô nằm xuống, đồng thời lấy ra hai phong thư trong túi, “Hôm nay ba gọi điện thoại cho anh kêu anh về, nói em có thư, muốn anh đem tới cho em.”
Cận Tiểu Đình nhận thư thì thấy đó là thư Lâm Tiểu Lâu gửi cho cô, Chữ viết của Lâm Tiểu Lâu lúc nào cũng vậy, viết ngoáy như gà bới. Thư còn lại là giấy báo kết quả thi đại học, đã bị mở ra rồi. Chắc hẳn là ba cô đã xem qua. Cô rút phiếu điểm ra xem. Quả nhiên cô đã thi rớt, cô đúng là vô duyên với đại học mà.
“Điểm thi như thế cũng không phải lá quá tệ, vẫn có thể học đại học, nếu em muốn thi lại cũng được.” Quan Quý Minh nhìn phiếu báo điểm của cô rồi lại nhìn nét mặt cô, đoán được cô thi rớt nên lên tiếng an ủi.
“Ừm.” Cô nặng nề thở ra. Thành tích học tập ở trường của cô không tệ, lại thất bại ở kỳ thi đại học, không trúng nguyện vọng một nhưng tuyệt đối đủ đạt nguyện vọng hai.
Phải rồi, hôm nay lúc anh về nhà, mẹ có nói cơ thể em không khỏe, thật không? Em không khỏe chỗ nào?” Anh đã đồng ý với ba Cận là sẽ chăm sóc cô thật chu đáo.
“Không, không sao đâu!” Vẻ mặt của Cận Tiểu Đình vô cùng chột dạ, đẩy gương mặt cương nghị vẫn luôn kề sát cô ra. Dù sao chuyện này không cho anh biết vẫn tốt hơn.
Cô càng đẩy anh ra, Quan Quý Minh lại càng tới gần. Tay anh chống hai bên người cô, khiến cô chỉ có thể trốn dưới lớp chăn kia, để lộ đôi mắt long lanh, “Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì lại không thể cho anh biết?”
“Không phải... Chuyện đó... Anh, anh không cần phải biết đâu!” Ai da! Anh làm ơn đừng hỏi nữa được không. Chuyện này rất khó mở miệng.
“Chuyện gì mà anh không thể biết chứ?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đầy nhu tình. Cuối cùng anh nhìn theo tầm mắt của cô xuống khăn trải giường hỏi, “Sao lại đổi khăn trải giường?”
“Ah...”
“Hử?”
Cận Tiểu Đình biết không giấu được nữa, đành phải nói ra, “Xin lỗi anh... Cái đó đến đột ngột quá nên đã làm dơ khăn trải giường...”
Cô ngủ đến trưa thì tỉnh dậy, thấy chăn mền đỏ một mảng như máu, cô sợ hãi không biết làm sao. Sững sốt một chút cô mới nhớ là ‘cái đó’ đến. Cô chán nản vì lúc sáng dậy đi toilet mà không phát hiện mình có. Báo hại cô phải giặt quần lót, đổi khăn trải giường, nhưng vẫn bị mẹ Quan phát hiện. Mẹ Quan còn an ủi đây không phải là chuyện gì đáng ngại, đừng để trong lòng. Ngày kế tiếp sau đêm tân hôn hẳn phải là một ngày lãng mạn mới đúng, không ngờ lại có kinh nguyệt ngay lúc này.
Quan Quý Minh nhất thời hiểu ra mẹ anh nói cơ thể cô không khỏe là ý gì, “Nghĩa là vào thời gian có kinh nguyệt em sẽ không thoải mái ư?”
“Dạ.”Đau đến mức cô còn không ăn trưa.
“Giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ một chút.” Sau khi uống một viên thuốc giảm đau thì thoải mái hơn nhiều.
Thì ra chỉ là có kinh nguyệt, điều này làm cho Quan Quý Minh yên tâm phần nào. Nhưng vẫn không giấu được vẻ thất vọng trên mặt anh. Anh đã định nhân mấy ngày này cố gắng để cô có thai, “Em tự xuống giường được không?”
“Được.” Mũi chân vừa chạm tới sàn nhà lạnh buốt, bụng cô lập tức co thắt đau đớn, cô hơi co người lại.
Quan Quý Minh đỡ cô, đầy quan tâm hỏi: “Em có chắc là tự xuống giường được không?”
“Được mà.” Cận Tiểu Đình tỏ vẻ xác thực.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng làm như không có việc gì của cô, trong lòng Quan Quý Minh vừa thương lại vừa xót. Anh nắm tay cô gằng từng tiếng rõ ràng, lại thâm tình nói với cô, “Tiểu Đình, em không cần phải khách sáo như vậy, cứ xem nơi này như nhà của mình đi.” Thấy cô vẫn luôn không dám nhìn thẳng anh, anh nói tiếp, “Anh biết cần phải cho em thời gian chấp nhận việc chúng ta nhanh chóng kết hôn như vậy, nhưng xin em cũng cho anh chút thời gian, anh thề sẽ chứng minh cho em thấy anh là một người chồng tốt, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Cận Tiểu Đình cúi đầu, thì ra chuyện gì anh cũng biết cả. thật lòng mà nói lấy anh cũng không phải không tốt, nhưng mà mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy không thực, giống như một đứa bé uống trộm rượu của ông nội, say sưa, sau đó trò chơi kết thúc, mọi thứ lại trở lại bình thường.
“Cặp vợ chồng nào cũng phải trải qua tình yêu cuồng nhiệt rồi mới tính đến chuyện chung thân. Nhưng chúng ta lại đi trước người khác một bước, nhảy cóc qua giai đoạn này. Nếu em không để ý, chhúng ta có thể quay lại giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt. Lát nữa xuống lầu sẽ tạm thời quên đi thân phận vợ chồng, chỉ cần nhớ chúng ta là người yêu của nhau là được rồi, như vậy được không?”
“Dạ.” Cô dùng sức gật đầu.
“Anh định dẫn em đi dạo, nhưng cơ thể em không khỏe, hay là lần sau hãy đi!”
Vừa nghe nói có thể ra ngoài, Cận Tiểu Đình vội vàng mở miệng: “Không có, em vừa uống thuốc rồi.”
“Em chắc chứ?” Anh nhìn cô buồn cười.
“Chắc!”
“Được rồi! Sau khi ăn cơm xong anh sẽ dẫn em đi dạo.”
“Chúng ta lại đi đến quán bar sao?” Cô hỏi dò.
Quan Quý Minh lắc đầu cười to, “Không. Muốn đến quán bar lần sau anh sẽ dẫn em đi.”
“Vậy sau khi ăn cơm xong chúng ta đi đâu?” Cô có chút mong chờ.
“Em đi thì sẽ biết.” Anh ra vẻ thần bí.
Cơm nước xong, Quan Quý Minh lái xe dẫn cô đi đến một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, anh gọi bánh Tiramisu cho cô, còn có hồng trà mà cô yêu thích. Điều này làm Cận Tiểu Đình thật sự kinh ngạc. cô vẫn luôn muốn đến tiệm này nhưng Lâm Tử Khâm không thích đồ ngọt, cũng không muốn dẫn cô đến đây, chỉ muốn cô đi với anh ta đến khu vui chhơi.
“Cửa hàng này lúc nào cũng mở cửa, chúng ta có thể ngồi đến 10 giờ rồi về.” Anh chọn một chỗ, nắm tay cô ngồi xuống.
“Sao anh lại biết...” Cận Tiểu Đình nhìn anh ngoài ý muốn.
“Bây giờ chúng ta là người yêu. Người yêu hẳn là phải hiểu thói quen của nhau. Bao gồm thích ăn món gì, ghét món nào, hay là lúc em đến kỳ kinh nguyệt có thể ăn đồ ngọt hay không, hoặc là phải mát xa bụng giúp em giảm bớt đau đớn khi bị hành kinh, hoặc là khi tâm trạng em không vui, phải biết làm gì đó chho em vui vẻ.”
Lời nói của anh thật sự làm cho cô cảm động, Lâm Tử Khâm chưa bao giờ suy nghĩ cho cô những việc này.
“Cuối tuần được nghỉ ngơi, chúng ta lại đi ra ngoài chơi.” Quan Quý Minh nói như đã lên kế hoạch sẵn. “Chúng ta có thể đi xem phim. Gần đây có chiếu một bộ phim tình cảm. Nghe mọi người nói rất hay, tên là “Gánh xiếc mặt trời”, là một câu chuyện tình yêu rất hay, không nên bỏ qua.”
Cận Tiểu Đình lại tiếp tục kinh hỉ. Anh biết cô thích xem phim tình cảm!
“Chúng ta cũng có thể đi KTV, hát một trận cho đã, coi như giải tỏa áp lực.”
Nói đến đây, Cận Tiểu Đình đã hưng phấn không thôi, vội vàng tiếp lời, “Sau khi đi hát xong chúng ta có thể đi chụp hình sticker!”
Tất nhiên là anh tán thành với đề nghị của Cận Tiểu Đình, phụ họa theo lời nói của cô, “Sau đó chơi đập búp bê.”
“Được!” Lời Quan Quý Minh nói khiến cho cô thật muốn cuối tuần này đến nhanh nhanh một chút, cô vui vẻ thảo luận chuyện đi chơi với anh. Lúc phục vụ đem bánh ngọt đến cô lại giật mình, “Cái này...”
Quan Quý Minh đoán trước được cô sẽ có vẻ mặt như thế này, cười nghiêm túc đẩy cái bánh đến trước mặt cô, chủ động sắn một miếng đút cho cô ăn, “Ăn không hết có thể mang về nhà.”
“Dạ.” Cô há miệng ngậm lấy, vẻ mặt thỏa mãn
Anh lại đút cô ăn một miếng. Ánh mắt đầy yêu thương nhìn nụ cười của cô.
“Anh không ăn ư?” Đột nhiên Cận Tiểu Đình nhìn anh, hai mắt mở to, chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, “Hay là... Anh không thích đồ ngọt?”
“Anh có thể ăn một cái bánh lớn, nhưng mà anh không tính dành ăn với em.” Anh lại đút cô ăn thêm một miếng, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của cô là anh đã thấy rất vui rồi.
“Nhưng không phải người yêu đều phải chia sẻ cho nhau sao?” Lần này cô kéo cánh tay anh, ánh mắt có chút mong chờ.