Sau khi cuộc vận động kịch liệt chấm dứt, cả hai đều thở hổn hển, trên người toàn là mồ hôi, đã không còn phân biệt được là mồ hôi của ai dính vào ai được nữa.
“Em ổn chứ?” Sau khi hoan ái, anh ôm cô trìu mến, hôn lên mặt cô, chỉ sợ anh đòi hỏi quá mức khiến cho cô mệt mỏi.
Sau khi hoan ái, toàn thân Cận Tiểu Đình run rẩy, sức lực của cô không khôi phục nhanh như anh, ở bên dưới, cô vẫn nắm lấy cánh tay anh, thở dồn dập. Mãi đến khi cô phục hồi trở lại, hai hốc mắt cô nhanh chóng ửng đỏ, cô há miệng cắn mạnh vào vai anh, nghẹn ngào nói: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy... Sao anh lại đối xử với em như vậy...”
Quan Quý Minh không mở miệng, anh sớm đoán được cô sẽ phản ứng như thế này, nhưng anh không hề hối hận về những chuyện đã làm.
“Sao anh lại đối xử với em như vậy...” Biết rõ tay không đánh anh như vậy anh sẽ chẳng đau chút nào, nhưng cô chỉ có thể dùng tay mình đấm vào người anh để giải tỏa sự bất mãn của mình.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Em không cần anh chịu trách nhiệm gì hết! Em không cần anh chịu trách nhiệm!” Làm sao cô cũng không ngờ rằng, anh Quan – người mà cô tôn trọng nhất lại làm ra loại chuyện này với cô. Cho dù lần đầu là do say rượu loạn tính nhưng lần này rõ ràng là anh ấy rất tỉnh táo, tại sao còn muốn làm chuyện này với cô?!
Quan Quý Minh căn bản không để ý đến sự tức giận của cô, anh xem cô như đứa trẻ đang làm nũng vì không được cho kẹo, ôm chặt cô vào lòng, nói một câu đơn giản nhưng đủ để cô bình tĩnh lại. “Em đừng nhúc nhích, nếu em muốn thêm lần nữa thì cứ nhúc nhích đi!”. Câu này quả nhiên hiệu quả, Cận Tiểu Đình phát hiện vật to lớn ở trong cơ thể cô vẫn chưa mềm đi, ngược lại vẫn còn càng thêm cứng rắn, lúc này cô mới ngoan ngoãn dừng tay không đánh anh nữa.
“Anh không tốt ư?” Anh thâm tình nhìn cô chăm chú. Cận Tiểu Đình khịt mũi, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh.
“Chúng ta đã lên giường rồi, anh sẽ không để cho em quay lại với cậu ta đâu.” Anh không thể tiếp tục nhìn dáng vẻ khóc lóc đau khổ của cô. Cô mãi mãi sẽ không biết được, chỉ cần cô thút thít một chút, lòng của anh sẽ đau cỡ nào.
“Em sẽ không quay lại với anh ấy.” Anh đã chiếm lấy thân thể cô rồi, cô còn mặt mũi nào quay trở lại với bạn trai nữa. Cho dù cô có muốn trở về, với tính cách của bạn trai cô thì chắc chắn anh ta sẽ chán ghét cô.
“Vậy hãy ở bên anh.” Bây giờ anh chỉ ước cô nhanh chóng nói lời chia tay với gã kia.
“Không được.”
“Tại sao?” Anh bình tĩnh nhìn cô, thấy được sự bối rối của cô thì cười nhẹ một cái, dù sao anh cũng là người hiểu cô rất rõ, “Em sợ chuyện chúng ta lên giường sẽ bị phát hiện sao? Nếu như vậy thì anh sẽ không nói ra, chờ đến khi em chia tay với hắn ta xong, chúng ta mới bên nhau, em thấy sao?”
Cận Tiểu Đình cắn môi. Suy nghĩ của anh có hai phần ba giống cô. Về chuyện có muốn quen anh hay không, cô thực sự chưa nghĩ đến, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, anh trai nhà bên cạnh lại biến thành bạn trai mình. Đây là chuyện dù nằm mơ cô cũng không hề nghĩ đến.
“Tiểu Đình, em còn do dự gì vậy?” Anh hôn lên trán cô, còn có mũi, môi, muốn dùng sự dịu dàng làm cô rung động.
“Không, đừng mà!” Cô né tránh cái hôn môi của anh, không biết vì sao chỉ cần anh hôn cô thì tim cô lại đập thình thịch.
Nếu cô đã không muốn, anh cũng không ép. Ngược lại anh hôn lên tóc cô, thở dài nói, “Cuối cùng thì anh phải làm như thế nào để em chịu chấp nhận anh đây.”
“Anh Quan...” Thấy anh thất vọng như thế, Cận Tiểu Đình cũng không đành lòng. Không phải cô không muốn chấp nhận anh mà là muốn thăng chức từ ‘anh trai’ thành bạn trai, cô cần một khoảng thời gian để thích ứng.
“Anh sẽ chờ, anh cho em thời gian suy nghĩ.” Anh không muốn ép cô, nhưng anh biết cô nhất định sẽ là của anh.
Cô nhìn anh một hồi lâu, sau đó gật đầu, nhưng thực tế thì cô căn bản không có bất kỳ ý định nào hết. Bây giờ cô chỉ muốn chóng xuống giường, dọn dẹp tàn cuộc, sau đó coi như chưa có gì xảy ra.
“Suốt đêm em không về nhà, đợi anh gọi điện thoại trước sau đó đưa em về.” Tối hôm qua anh không hề gọi điện cho Cận gia, chắc hẳn là bọn họ đang rất nóng lòng.
“Dạ.” Ngay khi bọn họ định ngồi dậy, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Đầu tiên là mẹ Quan bước vào, bà tức giận định lên tiếng quở trách Quan Quý Minh tại sao lại khóa trái cửa. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ khóa cửa phòng, làm bà phải đi tìm chìa khóa suốt nửa ngày trời mới ra. Ngay sau khi tìm được liền mở cửa phòng anh, vừa mới định lên tiếng trách anh sao rõ ràng ngày hôm qua bảo anh gọi điện thoại cho nhà họ Cận mà anh lại không điện, báo hại vừa mới sáng sớm người nhà họ Cận đã tìm đến tận cửa.
Mẹ Quan định mắng cho một trận té tát, vừa nói được chữ thứ nhất đã bị cảnh tượng một nam một nữ trên giường làm cho bà phải nuốt cơn bão tố sắp ra khỏi miệng vào lại trong bụng. Bà sống đến từng tuổi này, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, chỉ duy nhất chuyện này là chưa từng nhìn thấy.
Ba Quan ở phía sau cũng bị hình ảnh này làm cho kinh sợ đến mức nghẹn họng không nói được lời nào. Thật không thể tin được là đứa con trai luôn sống có nề nếp quy tắc lại có thể làm ra chuyện như thế này. Cuối cùng là hai vợ chồng nhà họ Cận.Con gái bảo bối cả một đêm không về nhà, làm bọn họ lo sợ như ngồi trên lò lửa. Mặc dù biết con gái đi chơi với Quan Quý Minh, nhưng không nhận được cú điện thoại nào từ Quan Quý Minh nên bọn họ không thể yên tâm được, mãi đến sáng nay mới vội chạy đến Quan gia đòi người, lại nhìn thấy một cảnh tưởng như thế này.
Cận Tiểu Đình vừa nhìn thấy người lớn xông vào phòng, hét lên một tiếng sau đó trốn vào trong lòng của Quan Quý Minh. May mà dáng người Quan Quý Minh cao lớn, chăn vẫn còn trên người cả hai, nếu không đã bị nhìn thấy hết rồi.
Cuối cùng cũng đã tới, anh còn tưởng bác Cận sẽ không tới đòi người nữa chứ! Quan Quý Minh cười thầm trong lòng. Anh đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, có điều là hơi muộn một chút. Anh vốn định để cho bọn họ nhìn thấy anh và Tiểu Đình đang ra sức quấn lấy nhau, như vậy thì mọi chuyện đều đã như gạo nấu thành cơm. Nhưng mà thế này cũng không tồi, dù sao mọi người đều đã chứng kiến tận mắt, không thể chối cãi được.
Quan Quý Minh một tay che chở thân thể run rẩy của Cận Tiểu Đình, một tay kéo cao cái chăn che chắn thân thể của cô. Anh là đàn ông bị thấy cũng không sao, nhưng Cận Tiểu Đình không giống vậy. cô là người phụ nữ của anh, cơ thể của cô chỉ có một mình anh mới có quyền được nhìn.
Hai vợ chồng họ Cận ngây dại, sau đó nhìn sang hai vợ chồng nhà họ Quan, cố gắng định thần lại.
“Hai đứa mặc quần áo vào, sau đó xuống phòng khách nói chuyện.” Ba Quan tằng hắng một tiếng, cố gắng tỏ ra nghiêm nghị.
Còn mẹ Quan thì cười cười lôi kéo hai vợ chồng nhà họ Cận ra khỏi phòng, “Nào, chúng ta sang phòng khách chờ tụi nó đi. Mọi chuyện đều có nguyên nhân, để tụi nhỏ mặc quần áo xong rồi xuống giải thích sau.”
Ba Cận nhướng đôi mắt nghiêm nghị, còn mẹ Cận thì mặt mày xanh lét, bọn họ đều có kiềm nén sự tức giận, xoay người xuống lầu, sang phòng khách ngồi chờ nghe lời giải thích. Ba Quan nhanh chóng đóng cửa phòng lại, còn không quên đặt tay sau lưng giơ ngón cái lên cho Quan Quý Minh nhìn thấy. Ông rất tự hào về con trai mình!
“Anh Quan, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......” Cận Tiểu Đình sợ tới mức phát run, cô không dám tưởng tượng đến lúc xuống lầu, ba cô sẽ nổi trận lôi đình như thế nào nữa.
“Không sao đâu, mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Anh hôn lên đôi môi run run của cô, an ủi cô. Chuyện này là do anh gây ra, hậu quả như thế nào anh sẽ tự gánh lấy.
“Nhưng em sợ.” Bàn tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy anh, gương mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực anh, cô thật sự rất sợ hãi.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Anh nâng mặt cô lên, hoàn toàn bao phủ môi cô. Lần này cô không hề cự tuyệt mà tùy ý để anh hôn.
☆☆☆
Khi hai người mặc quần áo xong đi xuống phòng khách thì đã qua nửa tiếng.
Cận Tiểu Đình sợ sệt đi đằng sau Quan Quý Minh, tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo của anh. Còn Quan Quý Minh thì thẳng lưng ưỡn ngực, giống như một quân nhân nhìn thẳng vào ba Cận.
Người đầu tiên lên tiếng là ba Cận, ông hỏi Quan Quý Minh, “Cậu có biết cậu đang làm gì không?”
“Cháu biết.” Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân mình phải hối hận, ngoại trừ việc để Tiểu Đình trốn khỏi tay của anh, còn quen bạn trai, đây là điều duy nhất khiến anh hối hận.
“Cậu là quân nhân, sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ?!” Giọng điệu của ba Cận tăng cao.
“Cháu xin lỗi, bác Cận. Cháu sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Đình.”
“Chịu trách nhiệm?” Ba Cận nghe hai chữ này xong lại càng tức giận, “Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào?” Cận Tiểu Đình thấy ba mình tức giận quát lớn tiếng như thế thì càng siết chặt góc áo của Quan Quý Minh, càng trốn kỹ phía sau anh.
Thấy vậy, mẹ Quan nhanh chóng giải hòa, “Này... Quý Minh sẽ cưới... cưới...” bị ba Cận trừng mắt nhìn một cái, mẹ Quan lập tức im miệng.
“Tôi sẽ không cho phép Tiểu Đình lấy cậu.” Ba Cận cự tuyệt.
“Tại sao?” Sự tự tin của Quan Quý Minh tắt ngấm, giọng nói vốn lễ phép cũng trở nên âm trầm.
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?” Ba Cận cau mày hỏi, ông biết con gái mình đã có bạn trai được 3 năm, nhưng ông không hề hài lòng về cậu ta mà luôn luôn lo lắng. Cuối cùng thì chuyện ông lo lắng cũng đã xảy ra, nhưng đối tượng lại đổi thành Quan Quý Minh.
Quan Quý Minh nhìn Cận Tiểu Đình đang núp sau lưng mình, không trả lời ba Cận.
“Nói!” Ba Cận nghiêm khắc làm cho Cận Tiểu Đình giật bắn, run lẩy bẩy, hoảng sợ đến sắp rơi nước mắt.
“Từ nhỏ cháu đã thích Tiểu Đình, chúng cháu chính thức quen nhau là lúc Tiểu Đình 13 tuổi.” Vì không muốn Cận Tiểu Đình tiếp tục hoảng sợ, Quan Quý Minh đã nói dối, mà lời nói dối này thật sự làm cho ba Cận kinh ngạc, “Cháu xin lỗi, bởi vì lúc đó Tiểu Đình còn chưa trưởng thành, cho nên không thể không giấu bác.”
“Nói như vậy có nghĩa là hai đứa đã quen nhau 6 năm ư?” Ba Cận bắt đầu suy tư. Ông biết một khoảng thời gian, sau khi tan học con gái ông đều chạy sang nhà họ Quan chơi, hơn nữa đều vào lúc Quan Quý Minh nghỉ phép. Điều này hoàn toàn phù hợp với điều Quan Quý Minh nói. Lúc đó ông cũng thường nhận được những cú điện thoại Quan Quý Minh gọi tới tìm con gái. Nói một cái là nói cả tiếng đồng hồ, những điều này làm giảm dần sự nghi ngờ của ông, “Cậu không gạt tôi đó chứ?”
“Cháu nói thật.”
“Vậy cậu có biết thằng nhóc Lâm Tử Khâm không? Cậu có biết nó và con gái tôi có quan hệ gì không?” Ba Cận lại hỏi.
“Cháu biết, cậu ta là bạn của Tiểu Đình.” Quan Quý Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang túm lấy góc áo anh, nói dối ba Cận mà không đỏ mặt, hơi thở không gấp gáp.
“Cậu cũng biết ư?” ba Cận nghi ngờ. Ông biết rõ Lâm Tử Khâm chính là bạn trai của con gái mình. Tuy rằng ông chưa bao giờ hỏi con gái cho rõ ràng nhưng theo sự quan sát của ông, hẳn là ông không thể đoán sai.
“Tiểu Đình và cậu ta thật sự chỉ là bạn bè thôi.” Quan Quý Minh không chút che giấu mà nhìn thẳng vào mắt ba Cận.
Ba Cận biết nhất định là Quan Quý Minh đang giấu diếm điều gì đó, nhưng ông không truy hỏi tới cùng, ngược lại trách móc Quan Quý Minh, “Cho dù là bạn bè cũng phải biết giữ chừng mực, cậu lại dung túng cho nó tùy tiện đi ra ngoài với đứa con trai khác. Chỉ với điểm n