Tĩnh Uyển mơ mơ màng màng thiếp đi giây lát, nhưng lập tức tỉnh dậy. Sau lưng cô mồ hôi lạnh nhễ nhại, tàu vẫn ầm ầm lao đi, đường sắt phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, tay cô ấn vào ngực. Trên cửa sổ, rèm cửa rủ xuống, cô ngồi dậy lần mò mở cửa ra, bên ngoài là một khoảng tĩnh lặng, không nhìn thấy gì.
Lan Cầm ngủ gục trên chiếc ghế sofa đối diện giường cô, nghe thấy tiếng động liền gọi nhỏ một tiếng: “Phu nhân”.
Cách xưng hô đó chói tai đến kỳ lạ, cô chầm chậm buông tay ra, Lan Cầm không nghe thấy gì, tưởng cô ngủ rồi nên không nói nữa. Cô lại nằm xuống, mở to đôi mắt trong bóng tối, chiếc đồng hồ đó đặt bên cạnh gối, tích tắc tích tắc, mỗi âm thanh đều giống như gõ mạnh vào tim cô. Chuyến tàu này dường như vĩnh viễn cũng không đi ra khỏi được màn đêm nặng nề.
Cô cuộn mình lại, tuy chăn rất dày nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Màn đêm tĩnh mịch như thế, giống như vĩnh viễn cũng không đợi được đến ngày mai, tiếng ầm ầm nặng nề của tàu hỏa như lăn qua da đầu, da thịt co lại từng phần, co đến mức căng như một mũi tên, cô không thể nghĩ đến bài thông báo đó, một chữ cũng không thể nghĩ.
Tì thiếp Doãn thị… lấy vì lợi ích… anh đính cô lên chiếc giá sỉ nhục như thế, anh ép cô như thế, gần như muốn ép cô vào đường cùng. Cô xưa nay chưa từng hận ai, sự hận thù này giống như hàng ngàn con kiến, gặm nhấm cắn xé trong tim cô, khiến cô không có cách nào suy nghĩ bất cứ điều gì. Chỉ có một ý nghĩ cố chấp như phát điên, cô chỉ cần anh đích thân nói một câu.
Tàu hỏa đến Thừa Châu vào lúc chiều tà, ngoài trời tuyết rơi lác đác. Tuyết cô độc, không một tiếng động rơi xuống sân ga, chạm đất lập tức tan ra, nền xi măng ướt nhẹp, tất cả đều ướt át. Mấy chiếc xe ô tô đậu trên sân ga, trên xe tích một lớp tuyết rất mỏng, đang không ngừng tan thành nước. Tất cả lữ khách đều tạm thời không được phép xuống tàu. Cửa căn phòng của họ mở ra trước, Lan Cầm sợ cô trượt ngã, cẩn thận đưa tay ra định đỡ cô, cô đẩy tay Lan Cầm ra, tay vịn vào cầu thang tàu hỏa lạnh cóng, mùi gỉ sắt nồng tanh như mùi máu. Hà Tự An đích thân dẫn người đến đón cô, thấy cô xuống tàu lập tức đi lên trước vài bước, vẻ mặt vẫn cung kính: “Phu nhân đi đường vất vả rồi, tối qua Cậu Sáu mới đáp máy bay về, bây giờ đang đợi phu nhân đó”.
Cô chậm rãi đáp: “Không cần mở miệng ra là gọi tôi phu nhân, Cậu Sáu của mấy người đăng thông báo trên các tờ báo lớn như vậy, chẳng lẽ anh không biết sao?”.
Hà Tự An bị nói móc như thế vẫn mỉm cười đáp “vâng” một tiếng, tự mình giữ cửa xe để Tĩnh Uyển lên xe. Xe chạy nhanh như bay, sau khi vào thành đi về một con phố tĩnh mịch, rẽ vào một căn nhà rất lớn, xe của họ chỉ ấn còi, bên trong liền có người ra mở cổng sắt, để xe họ lái thẳng vào trong. Khuôn viên đó rất lớn, xe rẽ mấy lần mới dừng lại trước một dãy nhà kiểu Tây. Hà Tự An xuống xe mở cửa cho Tĩnh Uyển. Tuy là mùa đông, trong hoa viên tùng bách vẫn xanh mơn mởn, thảm cỏ ở cổng vào cũng xanh non như nhung.
Cô đâu có tâm trạng ngắm cảnh, Hà Tự An cười nói: “Doãn Tiểu thư xem ở đây có vừa ý không? Đây là Cậu Sáu đặc biệt sắp xếp chỗ ở cho Doãn tiểu thư, tuy thời gian gấp gáp, nhưng cũng tốn không ít công sức.
Tĩnh Uyển chỉ hỏi: “Mộ Dung Phong đâu?”.
Hà Tự An nói: “Cậu Sáu ở trên lầu”, rồi dẫn cô đi vào trong nhà. Phòng khách tầng một bốn bề được trang hoàng vàng son lộng lẫy, cửa sổ đều được buông rèm lụa hoa lệ, dùng tua màu vàng kết lại, đồ dùng cổ kiểu Pháp, gỗ đào trải qua năm tháng sáng bóng màu đỏ thẫm như ngọc, ghế sofa đều được bọc gấm nhung màu vàng, tấm thảm trải nền dày trên sàn ngập gót chân, cách bầy biện không thua kém đại soái phủ bao nhiêu.
Hà Tự An cố tình nói: “Cậu Sáu nói Doãn tiểu thư thích đồ dùng kiểu Pháp, trong thời gian gấp rút như vậy chúng tôi cũng mất chút công sức mới tìm được”.
Tĩnh Uyển không thèm nhìn mấy thứ hào nhoáng đó, không đợi chỉ dẫn, đi thẳng lên lầu, Hà Tự An đi ngay theo sau, luôn miệng nói: “Doãn tiểu thư có gì từ từ nói, Cậu Sáu là bất đắc dĩ”.
Tĩnh Uyển quay đầu lại, lạnh lùng lườm anh ta một cái. Anh ta vốn vẫn muốn nói lót trước vài câu, lúc này cảm thấy ánh mắt cô lướt qua giống như sương băng nước đá khiến người ta rùng mình, cảm thấy hơi sợ hãi. Trực giác thấy việc này không dễ giải quyết, lúc này đã đến bên ngoài phòng ngủ chính, anh không tiện đi theo đành dừng bước.
Mộ Dung Phong tâm trạng bức bối, khoanh tay đi lại ở đó, chỉ nghe Thẩm Gia Bình bên ngoài gọi một tiếng: ‘Cậu Sáu”, Tĩnh Uyển đã đi thẳng vào, cô nhiều ngày không ngủ, đôi mắt hõm sâu, trên má hơi đỏ bất thường.
Người cô run run, tà dưới của chiếc sườn xám hoa đào nhung khẽ lay động như làn sóng. Khóe môi anh động đậy, muốn nói gì đó, nhưng không nói nổi. Tĩnh Uyển đi lên hai bước, vứt tờ giấy đang nắm chặt trong tay vào mặt anh, âm thanh như rít qua kẽ răng: “Mộ Dung Phong!”.
Anh đưa tay ra chụp lấy tờ giấy, vừa nhìn đã biết là giấy đăng ký kết hôn của mình và cô. Anh đưa tay ra theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay phải của cô: “Tĩnh Uyển, em nghe anh nói”.
Cô không hề vùng vẫy, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Anh nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, hơn hai mươi năm nay đều là muốn gì được nấy, nhưng giây phút này, anh lại bị ánh mắt đó làm tổn thương. Dường như anh có cảm giác sợ hãi, sự sợ hãi chưa từng có, khiến anh gần như rối loạn hết tâm can, cô không khóc cũng không làm ầm chỉ là nhìn anh đoạn tuyệt như thế, những lời nói anh đã nghĩ trước đã ở trên môi nhưng lại nói ra khó khăn đến vậy: “Tĩnh Uyển… em hiểu cho anh. Việc này là anh có lỗi với em, nhưng anh yêu em, chỉ là trước mắt bất đắc dĩ phải lo đến toàn cục. Anh để em đi Nhật, chính là không muốn khiến em đau lòng”.
Môi cô nở một nụ cười lạnh lẽo: “Vợ lẽ họ Doãn, lấy vì lợi ích quân sự. Mộ Dung Phong, hóa ra anh yêu tôi như thế sao?”.
Anh rối loạn bất an: “Tĩnh Uyển, em không thể không hiểu lý lẽ. Anh đối với em thế nào, trong lòng em chẳng lẽ không rõ sao? Em cho anh thời gian ba đến năm năm, bây giờ kết thông gia với Trình gia cũng là kế sách vì quyền lợi, đợi anh ổn định tình hình, anh lập tức cho em danh phận em đáng được. Tĩnh Uyển, anh từng nói, anh sẽ đem cả thiên hạ này đến trước mặt em”.
Cả người cô đang run rẩy: “Thiên hạ của anh tôi không cần, tôi chỉ hỏi anh một câu, hôn ước của chúng ta bây giờ anh phủ nhận, có phải không?”.
Anh nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn đó, không hề trả lời, cổ tay cô ở trong lòng bàn tay anh, yếu ớt như chỉ cần bóp nhẹ sẽ vỡ nát: “Tĩnh Uyển, anh chỉ muốn em cho anh thời gian ba đến năm năm, đến lúc đó anh nhất định ly hôn cưới em”.
Cô rút tay về, rút ra từng chút từng chút. Nụ cười trên môi dần dần nở ra, nụ cười đó chậm rãi nở ra trên mặt, đáy mắt không che giấu nổi sự lạnh lẽo: “Nếu đã như thế, Cậu Sáu, tôi chúc anh và Trình tiểu thư đầu bạc răng long”.
Sự xa xôi trong mắt cô khiến đáy tim anh run rẩy, anh ôm cô thật mạnh vào lòng: “Tĩnh Uyển”.
Cô giơ tay lên tát anh một cái. Anh hơi động đậy, cuối cùng không trốn không tránh, chỉ nghe “bốp” một tiếng vang lên khô khốc, mặt anh dần dần hiện lên vết ngón tay. Cái tát này của cô gần như dùng hết sức lực, cô loạng choạng lùi về sau.
Anh giữ chặt mặt cô: “Tĩnh Uyển”. Môi anh hoảng loạn mà nóng bỏng đổ ập xuống, cô chỉ có một cảm giác buồn nôn, khó chịu đến cực điểm, hết sức tránh đi. Sức lực của anh lớn đến đáng sợ, cô không vùng vẫy được, trong lúc cấp bách, cô cắn thật mạnh vào môi anh, anh đau đớn ngẩng mặt lên, cô nhân cơ hội nắm lấy cổ anh, anh chỉ dùng một tay đã khống chế được hai cánh tay cô. Cô không địch lại được sức lực của anh, hơi thở anh phả vào mặt cô, cô khó chịu đến cực điểm, chỉ có một cảm giác buồn nôn như trời đất đảo lộn. Đầu gối dùng sức húc lên, anh hự một tiếng, né sang bên cạnh. Tay cô chạm phải một thứ lạnh lẽo, là khẩu súng trên thắt lưng da của anh, cô dùng toàn bộ sức lực bản thân rút súng ra, “lạch cạch” một tiếng mở chốt an toàn, ngắm thẳng vào anh.
Cơ thể anh cứng đờ ở đó, cô thở dốc từng hồi, ngực đau đớn phập phồng, còn anh ngược lại, trấn tĩnh chầm chậm nói: “Hôm nay em một phát giết chết anh là được. Tĩnh Uyển anh có lỗi với em, nhưng anh không có cách nào buông tha em”.
Nước mắt cô lã chã chảy xuống, trong làn nước mắt mơ hồ, khuôn mặt anh xa xôi mà lạ lẫm, tất cả mọi thứ trước đây đều ầm ầm đảo lộn, nhiều việc như thế, nhiều quá khứ như thế, đến hôm nay, vạn ngàn khổ cực hóa ra đều là vô ích. Anh từng nói yêu cô đời này kiếp này, trọn đời trọn kiếp lâu dài như thế, không ngờ đến bây giờ lại dừng lại không đi tiếp. Anh đưa tay ra, đặt vào miệng súng của cô, chầm chậm đưa đến ngực mình, ngón tay cô đang run rẩy, tay anh ấn vào ngón tay cô: “Em bóp cò đi, chúng ta coi như xong”.
Nước mắt cứ thế chảy xuống, cô chưa từng yếu ớt như vậy, khóe môi cô đang run rẩy, trong cổ họng như có con dao nhỏ đang cứa từng nhát, trong mắt anh chỉ có khuôn mặt cô, nhìn cô quyến luyến, dứt khoát dùng sức kéo miệng súng về phía trước: “Bắn đi”.
Nước mắt lạnh lẽo chảy xuống, cô nấc nghẹn: “Đồ khốn nạn, tôi mang thai đứa con của anh rồi”.
Cơ thể anh run lên, giống như sấm chớp giữa ngày nắng, gần ngay bên tai, ầm ầm đánh đến. Tay anh trong chốc lát trượt xuống, trên mặt mơ hồ giống như nghe nhầm, trong mắt lúc đầu chỉ có kinh ngạc, dần dần hiện lên sự mừng rỡ, thương yêu, quan tâm, bi thương, phiền não, do dự… phức tạp đến mức ngay cả bản thân anh cũng không biết, lúc đó rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Khóe miệng anh hơi động đậy, cuối cùng vẫn hơi lùi về phía sau một bước, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của mình, anh do dự đưa tay ra đặt lên bờ vai run rẩy của cô. Mặt cô vùi sâu vào trong vai anh, dường như chỉ có cách này mới bảo vệ được mình. Lòng anh rối như tơ vò, tư thế của cô vẫn là đang kháng cự, anh cưỡng ép ôm cô vào lòng. Cô vùng vẫy, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, trong ánh mắt gần như van xin. Cô xưa nay hiếu thắng, chưa từng nhìn anh như thế, anh mềm lòng, cảm giác đau đớn lăn tăn đó ập đến từng đợt, giống như con tằm kết kén, hàng ngàn hàng vạn sợi tơ, kết lại từng sợi, kết chặt khiến anh không thở được. Anh chưa từng có cảm giác như thế, cốt nhục của anh, cô mang thai đứa con của anh. Đây mới là việc quan trọng nhất trên thế giới, chậm chí còn quan trọng hơn giang sơn rộng lớn… khóe miệng anh hơi mấp máy, gần như muốn buột miệng đồng ý với cô. Đứa con của anh và cô, sự tiếp nối của dòng máu giữa họ, thứ chảy cuồn cuộn trong tim anh hình như không phải máu, mà là một ngọn lửa, từ nay về sau cô mới là của anh, hoàn toàn là của anh. Một phần của họ đã hòa vào nhau, đời này kiếp này đều ở bên nhau. Ánh mắt anh nhìn vào tấm bản đồ trên tường, lãnh thổ rộng lớn dùng vạch đỏ ngăn cách, chính là giang sơn vô bờ hai mươi mốt tỉnh Vĩnh Giang. Trong giây phút chần chừ đó, cô đã nhìn thấy hết, cô rùng mình, chút hy vọng cuối cùng giống như ngọn đuốc tàn trong gió, lóe lên yếu ớt rồi tàn lụi thành tro. Cả cơ thể cô đều như tro tàn, đường dẫn hơi nước trong phòng quá ấm, toàn thân cô lại lạnh ngắt, không chút ấm áp.
Cô bỗng nhiên phản ứng lại, đứng dậy lao ra bên ngoài cửa. Vừa mới đi được ba, bốn bước, anh đã đuổi theo giữ chặt lấy cô: “Tĩnh Uyển, em nghe anh nói, anh sẽ không để em và con phải tủi thân. Trình Cẩn Chi chỉ có hư danh, em ở đây trước, đợi thời cơ đến anh sẽ đón em về nhà”.