ởi vì lúc đi quá vội, Tĩnh Uyển chỉ đem theo ít hành lý tùy thân, như quần áo, đồ dùng các loại. Tuy thế vẫn là Hà Tự An đích thân đưa đi, từ Phụ Thuận đi xe riêng đến thẳng cảng Khinh Xa, sau đó từ cảng Khinh Xa đi tàu hỏa về phía Nam đến Huệ Cảng chuyển sang đi tàu biển. Chiếc tàu biển đó là tàu chở khách sang trọng, đi về giữa Huệ Cảng và Nhật Bản, đoàn của Tĩnh Uyển bao mấy phòng đặc biệt, ngoài cảnh vệ đi cùng, còn cả hai người hầu nữ do tứ phu nhân phái đến sau khi Mộ Dung Phong điện báo về nhà ở Thừa Châu. Một trong số đó là Lan Cầm, vốn cũng hầu hạ Tĩnh Uyển lúc ở Thừa Châu, Lan Cầm là người nhanh nhẹn, đương nhiên việc gì cũng rất chu đáo.
Hà Tự An đích thân đi kiểm tra phòng, lại sắp xếp hành lý, cuối cùng mới đến gặp Tĩnh Uyển. Vì trên đường vất vả nên Tĩnh Uyển hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhìn bến cảng ồn ã bên ngoài cửa sổ, nơi đó đều là người đến tiễn bạn bè, người thân. Gần đây cô hơi phát tướng, nhìn hơi tròn trịa mũm mĩm, lúc này cô mặc một chiếc sườn xám gấm màu xanh đen đậm in hoa chìm, vải gấm sẫm màu đỏ càng làm nổi bậy làn da trắng ngần hơn, trên khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen sáng rõ ràng như soi gương. Hà Tự An xưa nay luôn trấn tĩnh, lần này không hiểu vì sao do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói với cô: “Phu nhân, sáng nay nhận được điện báo, đã chiếm được Càn Bình rồi”.
Tĩnh Uyển chậm rãi “ờ” một tiếng, giống như dần dần tỉnh táo, cũng không biết là vui hay buồn, vẻ mặt chỉ ngẩn ngơ.
Hà Tự An nói: “Phu nhân yên tâm, Cậu Sáu nhất định có kế hoạch, sẽ không làm khổ người nhà phu nhân”.
Trong tim Tĩnh Uyển chua xót, lúc lâu sau mới nói: “Cha tôi đã có tuổi rồi, đối với… đối với sự bồng bột của tôi…”, cô chỉ nói nửa câu liền không nói tiếp nữa.
Hà Tự An thấy trong mắt cô hơi ngân ngấn lệ, vội nói: “Cậu Sáu xưa nay tôn trọng Doãn tiên sinh, bây giờ càng không thể bạc đãi ông. Huống hồ quân kỷ nghiêm minh, chưa từng gây rối các nơi, phủ nhà của phu nhân càng được bảo vệ đặc biệt”.
Tĩnh Uyển nghĩ đến tính cách kiên cường của cha, e rằng trong vòng một năm hay nửa năm tuyệt đối không thể tha thứ cho cô, mà Mộ Dung Phong tấn công Càn Bình, người nhà cô, anh nhất định sẽ sai người chăm sóc đặc biệt, cô chỉ sợ cha không chịu hiểu lại còn gây thêm chuyện. May mà cô sắp ra nước ngoài, nếu không, thì cô cùng quân đội và Mộ Dung Phong vào thành Càn Bình sẽ càng khiến cha khó xử hơn. Cô chỉ mong mình ở nước ngoài mấy tháng, đợi cha nguôi giận sẽ gặp mặt sau. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tâm trạng rối loạn, trăm mối lo âu.
Hà Tự An nói: “Nếu phu nhân có việc gì, cứ dặn dò Tự An, Tự An về nhất định sẽ nói lại với Cậu Sáu”.
Tĩnh Uyển lắc đầu: “Tôi cũng chẳng có việc gì, anh bảo anh ấy đừng lo lắng cho tôi là được”.
Hà Tự An thấy cô không có gì dặn dò, sau khi lui ra ngoài lại gọi cảnh vệ tưởng Tôn Kính Nghi ra một bên, cẩn thận dặn dò mội hồi, đến tận mấy phút trước khi tàu chạy mới cáo từ Tĩnh Uyển xuống tàu.
Vì thời tiết đẹp, tàu đi hai ngày đã đến vùng biển quốc tế. Tĩnh Uyển hơi say sóng, gần đây sức khỏe không tốt lắm cho nên phân nửa thời gian đều nghỉ ngơi trong phòng. Hơn nữa vì Mộ Dung Phong là nhân vật quan trọng, thân thế lẫy lừng, nên Tĩnh Uyển không thích lộ mặt, sợ gặp phải phiền phức trên tàu. Chỉ lúc hoàng hôn cô mới lên boong tàu đi dạo cùng Lan Cầm.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, mọi người vừa ăn sáng xong, hàng ngày vào lúc này Tôn Kính Nghi đều đến phòng Tĩnh Uyển xin chỉ thị, thấy hôm nay cũng chẳng có việc gì đặc biệt. Mới nói được hai câu, bỗng nghe thấy đài phát thanh trên tàu thông báo đầu máy hơi nước trên tàu gặp sự cố, hiện tại chỉ có thể cố gắng di chuyển, phải lập tức quay lại. Tôn Kính Nghi nghe thấy câu này, không hiểu vì sao sắc mặt hơi biến đổi. Tĩnh Uyển chỉ nghĩ là bị lỡ hành trình, thấy Tôn Kính Nghi hình như rất lo lắng, liền cười nói: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không sao đâu, nếu không được đợi về đến Huệ Cảng chúng ta đáp chuyến tàu Jessica của Mỹ đi cũng vậy mà”.
Cô không hề biết tâm trạng của Tôn Kính Nghi là vì lo lắng cho sự an toàn của cô hay vì điều gì khác. Lần này cô ra đi, Mộ Dung Phong đưa cô hai mươi vạn tiền lộ phí, lại đưa thêm mười vạn tiền tiêu vặt, với số tiền đó dù ở trong nước hay ở Nhật Bản đều có thể lập một cơ nghiệp tương đối giàu có, vé tàu trị giá vài trăm đồng quả thật không đáng nhắc đến. Huống hồ tình hình này, đa phần công ty tàu biển đều bồi thường, cho nên cô không quan tâm lắm.
Tàu giảm tốc độ, lại đi trên biển bốn ngày mới quay lại Huệ Cảng. Tàu vào cảng lập tức kéo xuống xưởng tiến hành sửa chữa, khách trên tàu được công ty tàu biển bố trí nhà nghỉ. Khách quý bao phòng đặc biệt như Tĩnh Uyển thì được ở khách sạn Huệ Cảng do người nước ngoài mở. Đến nước này, Tôn Kính Nghi đành cố gắng sắp xếp ổn thỏa đưa Tĩnh Uyển đến khách sạn, lập tức phái người điện báo cho Mộ Dung Phong.
Tĩnh Uyển ở trên tàu một tuần, hầu hết thời gian cũng chẳng ăn được gì, tinh thần đã rất kém, giờ được tắm nước nóng trong khách sạn, lại ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy thấy thoải mái thực sự. Ăn cơm trưa xong cô liền gọi Lan Cầm: “Sao khách sạn không đưa báo đến? Chúng ta lênh đênh trên biển bảy ngày, giống như ngoại thế đào viên, chẳng biết chút thế sự nào rồi”.
Lan Cầm thấy cô hỏi đến báo, thầm giật mình, mặt vẫn tươi cười, nói: “Em đi hỏi Tây Tế, có phải là đưa sót hay không?”- Lan Cầm mượn cớ đi ra, lập tức đi tìm Tôn Kính Nghi ai ngờ Tôn Kính Nghi khó khăn lắm mới gọi điện đường dài đến Ô Trì, giờ anh đang nghe điện, Lan Cầm định đợi trong phòng anh một lát.
Tĩnh Uyển thấy Lan Cầm đi hơn mười phút vẫn chưa quay về, liền nói với một hầu nữ khác tên Tiểu Quyên: “Em đi xem Lan Cầm ra sao, nếu không có báo ngày hôm nay thì thôi, bảo cô ấy quay về”. Tiểu Quyên vâng lời đi ra, Tĩnh Uyển ở một mình trong phòng, vì đường dẫn hơi nước quá ấm áp, luôn khiến cô cảm thấy khó thở, cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, lấy áo khoác mặc vào xuống vườn hoa đi dạo.
Thời tiết rất lạnh, trời âm u ảm đạm, mây đen kịt đè xuống nửa bầu trời, thấp đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Gió Bắc tuy không mạnh nhưng vừa buốt vừa rét, khiến người ta thấy lạnh thấu xương, cô mặc áo khoác rồi nhưng vẫn run rẩy. Vừa đi qua hòn non bộ, nhìn thấy bên cạnh hồ nhỏ có một chiếc ghế, vì hòn non bộ chắn gió, ở đây rất yên tĩnh, lại rất ấm áp, Tĩnh Uyển thấy trên chiếc ghế có một tờ báo, liền tiện tay cầm lên, phủi phủi bụi trên ghế, đang định ngồi xuống, bỗng nhiên thấy dòng tít trang đầu, in chữ đỏ rất bắt mắt, hàng chữ đó hiện rõ trong đồng tử của cô: “Mộ Dung Phong thông báo”, cô không kìm được đọc tiếp: “Đối với chuyện gia đình của Bái Lâm, bạn bè trong và ngoài nước có rất nhiều người chất vấn, vì chưa thông báo rộng rãi, lần này xin thông báo như sau: Người vợ lẽ họ Doãn được lấy trong lúc theo quân, vốn không hề có hôn ước, hiện Bái Lâm đã cắt đứt quan hệ. Giờ Bái Lâm không hề có vợ, tin đồn thất thiệt khiến nhiều người ngờ vực, nên đăng thông báo này”.
Cô chỉ cảm thấy từng chữ trên tờ báo như đang chuyển động, trong tai chỉ có tiếng gió rít, giống như vô số âm thanh đâm vào, lại giống như hàng ngàn hàng vạn con chim đen đập cánh lao về phía cô, xung quanh chỉ còn lại tiếng vọng ù ù. Tờ báo rơi xuống khỏi tay, chân cô giống như mất cảm giác, chỉ biết đờ đẫn đứng đó, cứ nắm chặt một thứ, thứ đó cắm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn ở bàn tay khiến cô tỉnh lại.
Cô đau đớn như gặp ác mộng, trái tim như co lại, chỉ là đau thắt từng cơn, ngực trào lên vị tanh, cô cúi người xuống, nơi său thẳm nhất trong cơ thể đang co giật đau đớn, tay cô yếu ớt buông xuống. Đây lại không phải ác mộng mà là thật, cô không có chút sức lực để cử động hai chân, tất cả không ngờ là thật. Hòn non bộ thô ráp đằng sau áp vào lưng cô, cô thẫn thờ tựa vào đó, như thể mất cả sức lực đứng dậy, mở tay ra mới biết thứ mình nắm chặt là chiếc đồng hồ của Mộ Dung Phong, nó vẫn đang tích tắc tích tắc chạy.
Từ xa xa Lan Cầm đã thấy cô đứng đó, rảo bước đi tới: “Phu nhân, người sao thế”
Cô mím chặt môi, ánh mắt giống như mặt nước trong chiếc hồ nhỏ trước mặt, có một lớp hơi nước mỏng, tỏa ra lạnh lẽo: “Tôn Kính Nghi đâu? Bảo anh ta đến gặp tôi”.
Lan Cầm vừa nhìn tờ báo vứt trên đất, tim liền thắt lại, nói: “Ở đây gió mạnh, phu nhân vẫn nên về phòng gọi Tôn cảnh vệ đến nói chuyện thì hơn”.
Tĩnh Uyển không nói không rằng, mặc kệ Lan Cầm đỡ mình về phòng, Tôn Kính Nghi nghe thấy tin này, giống như sét đánh ngang tai. đành vác mặt đến gặp cô.
Tĩnh Uyển không hề trách móc anh, chỉ nói rất nhỏ: “Bây giờ Cậu Sáu của mấy người ở đâu?’.
Tôn Kính Nghi thấy sự tình bại lộ, đành đáp: “Nghe nói Cậu Sáu bây giờ ở Ô Trì”. Ô Trì là đô thị có tiếng nhất ở phía Nam Vĩnh Giang, cũng là thành phố phồn hoa nhất trong nước, có câu nói “Quỳnh lâu trên trời, Ô Trì dưới đất”.
Khóe mắt Tĩnh Uyển giật giật. “Được, vậy chúng ta cũng đến Ô Trì”.
Tôn Kính Nghi nói: “Phu nhân, Cậu Sáu cũng là bất đắc dĩ, Cậu Sáu đối với phu nhân thế nào chẳng lẽ phu nhân không hiểu?”.
Tĩnh Uyển hơi ngẩng mặt lên: “Anh ấy bất đắc dĩ, vậy là ai ép anh ấy? Anh ấy đăng thông báo như thế là vì sao?”.
Tôn Kính Nghi đáp: “Xin phu nhân hiểu cho Cậu Sáu, cục diện hiện nay nguy hiểm, Cậu Sáu để phu nhân lánh tạm ra nước ngoài cũng là sợ phu nhân lo lắng .”
Tĩnh Uyển hơi nhếch môi lên,giống như đang cười: “Vậy cậu thành thật nói cho tôi biết, anh ấy muốn lấy ai?”. Cô tuy giống như cười, nhưng trong đáy mắt thấp thoáng nỗi đau, toát lên sự lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Tôn Kính Nghi ấp úng không nói.
Tĩnh Uyển nói: “Anh không cần che giấu cho anh ấy nữa, anh ấy đã đăng thông báo nói rõ cắt đứt quan hệ với tôi, hiển nhiên coi cuộc hôn nhân của chúng tôi không tồn tại, thanh minh rõ ràng cho bản thân như thế, chẳng lẽ không phải là vì lấy người khác sao?”.
Tôn Kính Nghi ấp úng một lúc lâu, mới nói: “Xin phu nhân nghĩ cho toàn cục”.
Tĩnh Uyển cười lạnh, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, mở cửa sổ ra: “Tôn Kính Nghi, sự việc đã đến đây, Doãn Tĩnh Uyển tôi cũng muốn biết sự thật, nếu anh không để tôi đi hỏi Mộ Dung Phong rõ ràng, tôi nói cho anh biết, anh phòng được nhất thời chứ không phòng nổi cả đời, nếu bây giờ tôi nhảy xuống, Cậu Sáu nhà anh không trút giận lên anh sao?”.
Tôn Kính Nghi rối tinh rối mù, biết tính cô cương quyết, nói làm là làm, nếu mình cố chấp không để cô đi Ô Trì, cô phẫn nộ tìm đến cái chết, anh ăn nói sao trước mặt Cậu Sáu? Một việc khó như thế này, tiến thoái lưỡng nan, đành nắm tay nói: “Xin phu nhân đừng có ý nghĩ đó, để Kính Nghi đi xin chỉ thị”.
Tĩnh Uyển cũng biết không có mệnh lệnh của Mộ Dung Phong, anh ta nhất định không dám để cô đi, cho nên nói: “Vậy thì đi gọi điện cho Cậu Sáu nhà anh, nói bây giờ tôi muốn gặp anh ta, hỏi trực tiếp rõ ràng, sau này nhất định không làm phiền anh ta nữa”.
Mộ Dung Phong nhận được điện thoại của Tôn Kính Nghi, trái tim liền chùng xuống, bất ngờ cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng nghĩ lại, Tĩnh Uyển đã biết sự tình, nếu mình trực tiếp phân tích quan hệ lợi hại cho cô biết, có lẽ còn có cách chyển biến, nếu tránh không gặp, tính khí cô mạnh mẽ có khi thật sự sẽ thà chết còn hơn sống nhục. Anh vô cùng tức giận, mắng Tôn Kính Nghi vô dụng, Tôn Kính Nghi nghe anh giáo huấn cũng chỉ cúi đầu im lặng. Mộ Dung Phong tuy cáu gắ