giác lúc gần lúc xa của cậu, cùng toàn bộ nỗi mong chờ và thất vọng, cậu mang tới cho cô, tất cả đều đã có lời giải đáp.
Cô còn nhớ, có một lần Tần Thiểu Trân chia tay bạn trai, cô nàng đã cảm khái nói trong tâm trạng buồn bã, thất vọng: “Đàn ông sợ gia nhập sai ngành, đàn bà sợ gả nhầm đấng lang quân, câu nói này quả nhiên rất đúng. Cảm giác yêu nhầm người, thật khổ biết bao”.
Đúng là thật khổ.
Cảm giác đó cô cũng từng nếm trải, tâm ý của cô đã được giãi bày với Trình Hạo, như một hòn đá nhỏ được ném vào đại dương bao la, nhưng lại không tạo được gợn sóng nào.
Lần duy nhất môi chạm môi khi hai người gần trong gang tấc đó, lần duy nhất tay chạm tay trên cầu thang đó, tất cả đều chỉ là sự xốc nổi nhất thời của cậu mà thôi.
Đối mặt với cô, có lẽ cậu cũng rung động, nhưng rốt cuộc cô cũng không thắng nổi cô gái trong trái tim cậu.
Người con gái ấy đã khiến cậu trong lúc thất vọng, khó khăn, thậm chí say rượu cũng nhớ tới và thầm gọi tên.
Người bạn thanh mai trúc mã không may bị qua đời sớm, làm sao cô có thể thắng nổi?
Sức mạnh của thời gian thật mạnh mẽ, giống như một cánh tay có thể làm được những điều không tưởng, có thể tùy ý gạt bỏ ký ức sâu sắc nhất trong tâm trí Trình Hạo. Nhưng điều buồn cười nhất là, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn bướng bỉnh chờ đợi bao năm nay, bướng bỉnh đến mức bản thân cô cũng không thể tin nổi, mãi tới hôm nay mới biết nguyên nhân.
Cô không lên tiếng nữa, cô vốn cho rằng mình sẽ bị một cú sốc và nỗi đau lớn khi biết được sự thật, nhưng hóa ra điều ấy hoàn toàn không có. Giây phút này, cô chỉ cảm thấy bất ngờ, hoang mang.
Nhiếp Lạc Ngôn chỉ thấy thương khi Trình Hạo đã phải đau khổ bao năm nay để nhớ nhung một người, thậm chí còn thấy tiếc nuối về sự ra đi quá sớm của Chu Hiểu Lộ hoàn toàn không buồn cho bản thân chút nào.
Cô không buồn.
Hóa ra cô đã thực sự buông tay, tình cảm cô từng kiên trì kia dường như thực sự đã phai nhạt trong cuộc sống của cô rồi.
Mối tình của quãng thời gian đẹp nhất mà cậu mang tới cho cô, không biết từ lúc nào đã hòa vào biển thời gian, một đi không trở lại.
Lúc cô sắp đi, Trình Hạo vẫn chưa tỉnh, cô khẽ hỏi Nghiêm Thành: “Có cần tìm một bác sĩ tâm lý không? Nếu cậu ấy không muốn tiếp nhận điều trị thì phải làm sao?”.
“Yên tâm đi, đã liên hệ với bác sĩ rồi, đó là bác sĩ có uy tín nhất trong thành phố này. Tới lúc ấy, cho dù Trình Hạo có kiên quyết chống cự thì bác sĩ cũng sẽ giải quyết ổn thỏa được.”
Anh lại hỏi: “Em còn giận anh không?”.
“Sao em phải giận anh chứ?”, Nhiếp Lạc Ngôn tỏ vẻ không hiểu.
Nghiêm Thành sững người một lát, cười nói: “Xem ra trí nhớ của em không tốt lắm”.
“Thực ra chẳng có gì quan trọng cả, những việc cần quên thì phải quên thôi”, cô khẽ cười, rồi cúi đầu nhìn người đang ngủ say trên sô pha, bình tĩnh nói tiếp: “Em đi đây, có việc gì cần thì liên lạc với em nhé”.
Nghiêm Thành tiễn cô tới cầu thang, bỗng tiện miệng nhắc tới một chuyện: “Hiện giờ em là bạn gái của Giang Dục Phong à?”.
Cô ngạc nhiên, hỏi: “Sao anh biết?”.
“Có thể nhận thấy được”, anh đáp: “Rất rõ ấy chứ”.
Tình ý giữa hai người, cũng có thể chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khiến người ta chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận thấy.
Anh cười cười: “Thực ra báo cho em biết tình hình của Trình Hạo, sau này anh nghĩ lại cảm thấy không thỏa đáng cho lắm”.
Tại sao?
Cô sững người, sau đó mới phản ứng lại, thản nhiên nói: “Có gì đâu, bạn bè bao nhiêu năm như vậy, chăm sóc lẫn nhau một chút cũng là điều nên làm mà”.
Dường như đây là lần đầu tiên, khi cô nhắc tới Trình Hạo, từ bạn bè được thốt ra tự nhiên và hoàn toàn tình nguyện như vậy.
***
Nhiếp Lạc Ngôn về tới nhà, mệt nhoài như thể vừa tham gia một nhiệm vụ khó khăn, nước ấm từ vòi hoa sen xả vào người khiến cô không muốn rời chân bước đi. Cô luôn cho rằng mình đã bỏ ra quá nhiều, nhưng đến giờ mới biết, thì ra ai cũng như ai, thậm chí tình yêu và nỗi nhớ của Trình Hạo dành cho Chu Hiểu Lộ chắc chắn cũng chẳng ít hơn những gì mà trước đây cô dành cho cậu.
Chỉ là cô đứng sai chỗ trong mắt xích tình yêu mà thôi.
Lúc trong phòng tắm, Nhiếp Lạc Ngôn lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng cô không muốn động đậy, chần chừ hồi lâu mới chậm rãi lê bước ra. Màn hình di động hiển thị tên Giang Dục Phong, cô vội vàng gọi lại, hỏi: “Buổi sáng sao anh không nghe điện của em?”.
“Sao, nhớ anh rồi à?”.
Hình như anh đang cười, giọng hơi khàn, có vẻ rất mệt mỏi.
Cô hoài nghi hỏi: “Anh đang làm gì?”.
“Nằm trên giường gọi điện cho em.”
Lại còn nói những lời thừa thãi thế sao?
Vừa lau đầu vừa nói thêm vài câu, càng lúc càng cảm thấy có gì không ổn, cô liền thắc mắc: “Buổi lễ khởi công thuận lợi không?”.
“Ti vi đang đưa tin đấy, xem ra cũng tốt”.
Cô lập tức chỉnh lại: “Thế nào gọi là xem ra cũng tốt? Chẳng phải anh đích thân tham gia sao?”. Tiếp đó cô tiện tay vớ lấy điều khiển bật ti không thấy bóng hình quen thuộc đâu.
Giang Dục Phong ở đầu dây bên kia im lặng một lát, mới nói: “Có tình huống bất ngờ”.
“Sao vậy?”.
Anh lại cười, giọng nói vẫn mệt mỏi: “Say máy bay, nên không đi được”.
“Lừa người ta chứ gì!” Không phải cô chưa từng đi xa với anh bao giờ, ngồi trên máy bay, lúc nào tinh thần của anh cũng tốt lắm mà.
“Giang Dục Phong, anh mau nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Hình như em đang lo lắng cho anh?”.
Đúng là cô có chút lo lắng, bởi cảm thấy kỳ lạ, mọi hành động của anh hôm nay đều không bình thường.
“Em không đùa với anh đâu, anh mà không nói là em giận thật đấy”, cô uy hiếp.
Lúc này, thực sự nghe thấy tiếng anh cười, có vẻ rất vui, Nhiếp Lạc Ngôn tức tới mức chỉ muốn tắt máy.
Cuối cùng anh mới nói: “Lúc xuống máy bay quả thực anh hơi đau đầu, sau đó liền về khách sạn nghỉ ngơi.”
Cô nghe thấy vậy bất giác sững sờ: “Nghiêm trọng như vậy sao? Tại sao anh lại đau đầu? Bây giờ bác sĩ nói thế nào?”.
Sau vài giây im lặng, Giang Dục Phong bình tĩnh nói: “Xem ra em thực sự lo lắng cho anh”.
Nhiếp Lạc Ngôn không nói gì thêm, cũng có thể do cô ngại đấu khẩu với anh, chỉ chuyên tâm lục tìm trong ngăn kéo.
Giang Dục Phong buột miệng đáp: “Thực ra cũng không nghiêm trọng đâu. Có điều hiện giờ anh cảm thấy rất buồn chán, chương trình ti vi lại quá kém, thì ra ngành Quảng cáo hiện giờ làm ăn phát đạt thật”, anh lại đề nghị: “Nếu em đã quan tâm như vậy, chi bằng tới đây cùng anh đi”.
“Vâng”, ai ngờ Nhiếp Lạc Ngôn đồng ý luôn, cô cầm chứng minh thư trong tay, nói: “Bây giờ em sẽ đi đặt vé”.
“Có cần anh bảo thư ký đặt vé giúp em không?”.
“Không cần đâu, chẳng phải có đường dây đặt vé trực tiếp 114 sao, gọi một cú điện thoại là người ta sẽ đưa vé tới tận nhà.”
“Thế thì được, anh chờ em.”
Hai người nói thêm vài câu nữa mới tắt máy
***
Giang Dục Phong đương nhiên không tin nổi, anh tưởng cô nói đùa, bởi chính anh cũng chỉ buột miệng nói ra mà thôi. Do vậy, lúc Nhiếp Lạc Ngôn xuất hiện trước cửa, anh đã ngây người vì bất ngờ.
“Thì ra anh cũng có nét mặt thế này cơ à?” Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy vô cùng đắc ý, nét ngây thộn của anh khiến cô cười phá lên.
Anh giơ tay kéo cô, “Em dám chơi trò này với anh!”, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười, kéo Nhiếp Lạc Ngôn vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn say đắm rồi mới chịu buông ra.
Cơ thể anh có mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi rừng nguyên sinh sau cơn mưa, mang vẻ quyến rũ vừa tươi mới lại vừa thần bí. Cô hít sâu một hơi, mới nói: “Nhất thời bồng bột”.
Đúng là nhất thời bồng bột, sau khi đặt vé Nhiếp Lạc Ngôn mới bàng hoàng nhận ra, tại sao mình có thể làm ra những việc thế này? Dường như cô đã quên mất ngày hôm sau phải đi làm, chỉ nghe thấy giọng của anh là lập tức muốn bay đến bên anh.
Có lẽ câu chuyện của Trình Hạo ban sáng đã đem đến cho cô một chấn động vô hình, khi người bên cạnh đột nhiên biến mất, không thể gặp gỡ hay chạm tay vào được thì đau buồn biết bao?
Cho nên thời khắc đó cô chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo và thúc giục, cho dù Giang Dục Phong không yêu cầu, cô cũng muốn tới gặp anh.
“Hừ, lần bồng bột này của em cũng hiếm thấy đấy!” Cả khóe miệng lẫn đôi mắt Giang Dục Phong đều ánh lên nụ cười, anh xoa cằm quan sát cô tỉ mỉ, như thể vẫn chưa định thần lại sau phút ngạc nhiên.
“Nhưng giờ em hối hận rồi”, Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Xem ra bộ dạng anh vẫn còn khỏe mạnh lắm, ngày mai em làm sao đi làm được đây?”.
“Gọi điện xin nghỉ”.
“Không được, đợt đi với anh lần trước đã ngốn hết thời gian nghỉ phép của em rồi.”
“Thì cứ trừ lương là xong”.
“Không phải tiền của anh, đương nhiên anh không xót. Còn nữa, sao cứ nhìn em cười thế nhỉ? Thật kỳ quặc!”, cô cố ý chau mày nói.
Thực ra, không những không hề kỳ quặc, mà còn vô cùng cuốn hút, đôi mắt dài, sáng hẹp kia thực sự rất giống những lời Tần Thiểu Trân nói: Đúng là rất đào hoa.
Đáp chuyến bay đêm tới đây, không phải để bị dụ dỗ như vậy, dù gì vẫn chưa quên được mục đích của chuyến đi lần này nên Nhiếp Lạc Ngôn thắc mắc: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?”. Cô không kìm được quan sát anh từ đầu tới chân, dường như ngoài sắc mặt hơi kém một chút ra thì tất cả đều rất tốt, đến cả bộ quần áo ngủ lúc này cũng vẫn phong độ như thường lệ.
Giang Dục Phong không cười nữa, khóe miệng đang nhoẻn cười trước đó cũng ngừng lại, không nói gì thêm, đôi mắt đen láy trong giây lát trở nên u ám khó tả.
Nhiếp Lạc Ngôn sững người, dáng vẻ hiện giờ của anh khiến cô sợ hãi, bất giác lo lắng: “Mau nói đi!”
Anh chỉ kéo tay cô, nói: “Lại đây ngồi với anh”.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường cùng anh, chỉ một giây sau đã bị ôm chặt. Anh chống cằm lên đầu cô, khẽ nói: “Chẳng phải tối qua anh đi bệnh viện đó sao”.
“Ừm.”
“Bởi gần đây anh luôn cảm thấy khó chịu”.
Cô nín thở, hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”.
“Con tim”.
“Vậy bác sĩ nói sao? Lẽ nào tim anh có vấn đề?” Tới lúc này cô không dám động đậy nữa, mặc cho anh ôm, lặng lẽ chờ câu trả lời.