Đầu óc rối bời, cô sợ tới mức ngây người, sau khi phản ứng lại liền đột ngột thoát khỏi lòng anh.
Giang Dục Phong có vẻ bất mãn, anh khẽ nhíu mày, ánh mắt ai oán: "Sao vậy? Lời nói của anh khiến em bất ngờ quá à? Phản ứng hiện giờ của em là sao?"
Cô vừa lùi về sau một chút theo bản năng, vừa nói: "Giang đại thiếu gia à, anh không nên đùa như vậy. Có phải anh thấy quá nhàn rỗi không? Hay là anh mắc bệnh hồ đồ mất rồi? Ngựa tốt không nhai lại cỏ! Nếu anh thực sự cảm thấy thiếu bạn gái bên mình thì chọn đại một cô trong đám gái lẳng lơ chuyên mua vui cho đàn ông kia, hà cớ gì lấy tôi ra làm trò đùa thế? Hơn nữa...".
"Nhiếp Lạc Ngôn!" sắc mặt anh thay đổi rất nhanh, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, liền ngắt lời cô trầm giọng nói: "Sao em lại khẳng định chắc chắn rằng bên anh có cô gái khác? Có thể thời điểm này không còn ai khác để anh chọn lựa? Cũng có thể...". Anh ngừng lại một chút, trong đáy mắt dường như có tia nhìn thất vọng, ẩn chứa tâm trạng khiến cô không thể nhìn thấu. Anh chỉ nhìn cô, rồi chậm rãi nói từ câu từng chữ: "Cũng có thể, anh chỉ muốn được ở bên em?".
Hai người không ai nói gì trong mấy giây ngắn ngủi.
Cô như ngây dại, còn anh, rất kiên nhẫn chờ đợi cô phản ứng lại.
Cuối cùng cũng nói ra được, Giang Dục Phong chợt phát hiện, thực ra chẳng có gì là gượng gạo, sống gần ba mươi năm rồi nhưng anh chưa từng nói với ai thế này. Gần như là tỏ tình sống sượng, từ trước tới giờ anh chẳng thèm nói ra, cũng chưa từng gặp người nào khiến mình cảm thấy nên làm như vậy. Nhưng lúc này đây, người đó đã xuất hiện trước mặt anh, một cô gái xinh đẹp nhưng cũng rất bướng bỉnh, và dường như không hề muốn gặp anh. Thậm chí, anh còn nghĩ cô sẽ từ chối, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra. Anh muốn sống cùng cô, không phải với bất kỳ người nào khác, anh chỉ cần cô thôi. Chỉ một mình cô là đủ.
Thấy cô vẫn trong trạng thái như đang mơ màng, anh hắng giọng, lại là ngữ điệu bất cần như mọi khi: “Em đang nghĩ gì vậy?".
"Em nghĩ...em nghĩ mình cần yên tĩnh một chút", Nhiếp Lạc Ngôn nhíu mày, cuối cùng cô cũng có phản ứng.
"Được, có cần phải nhường phòng cho em không?”
"Không." Cô vội vàng đứng dậy, dù sao thì cô vẫn không quên anh là người đang ốm.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ nhè nhẹ sượt qua, để lại những vệt loang lổ trên đầu giường, tư duy của cô dường như đang hồi phục...
Anh nói, anh chỉ muốn được ở bên cô.
Rõ ràng bình thường anh là người không đứng đắn, những lời nói ra đều hư hư thực thực, nhưng giây phút vừa rồi, cô lại hoàn toàn tin tưởng anh. Mặc dù hơi ngỡ ngàng nhưng dường như cô tin đó là sự thực, trái tim đã bắt đầu loạn nhịp.
Lúc này, cô không nén nổi tò mò đưa mắt quan sát Giang Dục Phong, thấy anh vô cùng bình tĩnh. Anh ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt đen láy dường như không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, như thể đang chờ câu trả lời, lại như thể anh không phải là người vừa thốt ra câu nói lúc nãy vậy.
Vừa rồi, lẽ nào không được coi là tỏ tình sao?
Tuy anh không nói "Anh thích em" hoặc "Anh yêu em", nhưng với ý nghĩa đó, rõ ràng là anh đang tỏ tình! Vậy thì tại sao giây phút này anh lại có thể ra vẻ như chẳng có chuyện gì vậy?
Nhiếp Lạc Ngôn vừa thầm khâm phục vừa nghi hoặc tiếp đó cúi đầu suy nghĩ như không có việc gì rồi rảo bước rời khỏi căn phòng.
Mãi tới ngày thứ hai khi đáp chuyến bay về, đáp án mà Giang Dục Phong chờ đợi vẫn chưa thấy đâu. Tuy Nhiếp Lạc Ngôn không từ chối nhưng cũng chẳng đồng ý, hình như cô đang rơi vào trạng thái nào đó, hai lông mày lúc lại nhíu chặt vào, dáng vẻ đầy buồn bã.
Chỉ cần thế thôi đã khiến Giang Dục Phong vô cùng khó chịu.
Ở bên anh, lẽ nào người ta lại cảm thấy lúng túng như thế?
Nhưng anh lại không thể bộc phát được, con người cô từ trước tới giờ luôn như vậy, như thể bị dồn ép tới mức lo lắng, thậm chí hễ tức giận là không để đường lui cho bản thân dù chỉ một chút, cho dù sau đó phải hối hận vạn phần cũng chẳng sao. Anh rất hiểu, hiểu từng ly từng tí tính bướng bỉnh cũng như sự mạnh mẽ của cô.
Máy bay đang bay trên tầng mây, như thể bay đến tận cùng của bầu trời, ráng chiều màu cam nối liền một dải từ phía bắc tới phía nam, rồi dần nhuộm đỏ và lan ra khắp nơi, nhìn từ cửa sổ máy bay, dễ dàng nhận thấy vẻ đẹp người ta phải ngỡ ngàng. Dáng vẻ cô lúc này rất đẹp, khuôn mặt ngập trong bóng mây nửa sáng nửa tối, những tia sáng nhỏ nhoi như đang nhảy nhót trên mái tóc. Cô mê mẩn nhìn ngoài cửa sổ đường nét trên khuôn mặt dịu dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta không thể kiềm chế được và chỉ muốn giơ tay chạm vào.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh không nói nên lời với một cô gái, anh không ép cô, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc mặc cho cô tiếp tục giả ngây ngô vô thời hạn.
Nhiếp Lạc Ngôn đang chăm chú nhìn biển mây mịt mùng bên ngoài máy bay, nhưng vẫn đột nhiên phát hiện có ai đó nắm chặt tay mình.
Cô quay đầu sang bên, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng dường như cô đã quen với thói động chân động tay của anh. Cũng có thể đã quá quen với điều này, cho dù chia tay nhưng một bộ phận nào đó trên cơ thể cô vẫn giữ ký ức đối với anh. Tới giờ, ký ức đó đang dần trở lại, giống như ngọn lửa sắp tàn đột nhiên sáng bừng và nhanh chóng lan tỏa.
"Anh cho em thời gian ba ngày."
"Gì kia?", cô kinh ngạc, nghĩ một hồi lâu mới hiểu anh đang nói gì, liền từ chối: "Không được".
Người đàn ông bên cạnh rướn mày: "Sao vậy?".
Thực ra cô rất muốn trả lời anh: "Chúng ta không thể", nhưng cuối cùng cô vẫn nói như ma xui quỷ khiến: "... Ba ngày quá ngắn ngủi". Nói xong, cô tự cảm thấy khó chịu với mình.
Còn gì đáng để suy nghĩ nữa? Người đàn ông như anh, đối với các cô gái mà nói, luôn giống với ác quỷ hồn ma, tràn ngập sức hấp dẫn nhưng lại khiến bạn không thể nhìn rõ trái tim anh ta, cũng không thể xác định nổi rốt cuộc anh ta có trái tim không nữa.
Càng nghĩ cô càng nghi ngờ, không hiểu những lời nói tối qua rốt cuộc có phải do anh nhất thời đầu óc không tỉnh táo, hay do cố tình trêu chọc cô không? Bởi trước đây anh thường như vậy, chốc chốc lại giễu cợt cô, như thể giễu cợt thú cưng vậy.
***
Nhưng lời đã nói ra giống như bát nước hắt đi khó có thể thu lại được. Quả nhiên cô thấy anh xoa xoa cằm như thể đang trầm ngâm suy nghĩ. "Ba ngày không đủ sao? Vậy em cần thời gian bao lâu?".
Cô tranh thủ cơ hội được voi đòi tiên, nói đại: "Ba năm nhé, thế nào?".
Anh nheo mắt, lòng bàn tay nóng ấm vô tình lướt qua mu bàn tay cô khiến cô có cảm giác khó tả, giọng điệu anh trở nên nhè nhẹ: "Nói thế nghĩa là, trong ba năm này em sẽ không yêu và kết hôn với ai đúng không?".
Đồ gian xảo! Cô thầm chửi rủa. Hiện giờ cô hai mươi sáu tuổi, sau ba năm nữa há chẳng phải ngấp nghé ba mươi? Tới lúc đó được xếp vào đội ngũ bà cô già, e là sẽ chẳng có ai nhòm ngó đến. Nhận thấy sắc mặt thay đổi nhanh chóng của cô, anh khẽ cười, cô tức tới mức mím chặt môi, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Rốt cuộc anh đã đùa đủ chưa?".
"Sao em luôn nghĩ anh như vậy?"
"Bởi tình trường của anh quá phức tạp."
Thực ra giọng điệu của anh vẫn có nét lười biếng khó tả, nhưng nụ cười ẩn chứa trong mắt đã được thu lại, đáy mặt sâu xa nhưng ánh mắt vô cùng rạng ngời: "Đây chính là nguyên nhân em không tin tưởng anh?".
Cô chợt bối rối trước dáng vẻ đứng đắn bất ngờ của anh, liền qua"hừ" một tiếng không rõ thái độ thế nào. Anh không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, tiếp viên hàng không đi tới đưa chăn cho mấy khách ngồi khoang hạng nhất, tiện tay điều chỉnh đèn phía trên tối đi, cô liếc nhìn trộm, thấy anh đang nhắm mắt giả ngủ. Lúc này cô tiếp viên hàng không vừa hay đi tới bên cạnh cô, cô liền ra hiệu với cô ta, tiếp đó chỉ vào Giang Dục Phong, cô nàng tiếp viên xinh đẹp hiểu ý ngay, khẽ mỉm cười gật đầu rồi quay người đi, sau đó nhanh chóng đưa chăn tới.
"Cô đắp chăn giúp anh ấy, cảm ơn." Cô ra hiệu bằng miệng, tiếp đó khẽ động động ngón tay, thấy anh không có phản ứng gì liền lấy hết can đảm rút bàn tay mình trong tay anh ra, sau đó nghiêng mình, ngây người nhìn về phía chiếc đèn nhỏ đang nhấp nháy trên cánh máy bay.
Nhiếp Lạc Ngôn vốn tưởng rằng sự việc lần này sẽ nhanh chóng qua đi, ai ngờ chỉ sau mấy ngày, Giang Dục
Phong đã huênh hoang, dương dương tự đắc. Nguyên nhân là sau mấy ngày nghỉ, công việc của cô dồn ứ, ngày nào cũng phải làm thêm giờ tới tận khuya, lại bị ông chủ triệu tập họp tổ Thiết kế. Kết quả là trước khi về nhà, điện thoại của Nhiếp Lạc Ngôn gần hết pin. Khi điện thoại chỉ còn vạch cuối cùng, cô nhận được cú gọi của Giang Dục Phong.
Cô đứng trong thang máy tầng dưới, bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp, nghe giọng anh hỏi: "Em đang làm gì vậy?".
"Vừa tan làm."
"Anh đang ở gần nhà em."
"Thế à?"
"Em chưa ăn cơm phải không? Nghe giọng mệt mỏi lắm, chẳng có tinh thần chút nào."
Đúng là cô rất ủ rũ, không những thế, tâm trạng còn chán nản vô cùng, đang định nói thêm vài câu với anh thì điện thoại đã tự động tắt máy.
Cũng hay, cất chiếc điện thoại với màn hình đen sì, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào con số không ngừng nhảy nhót trên đèn báo của cầu thang máy. Đám đồng nghiệp đứng bên cạnh vẫn đang xì xào bàn luận về quyết định được thông báo trong cuộc họp vừa xong, tiếng bàn tán ồn ào vang vọng trong thang máy nhỏ hẹp rồi truyền tới tai khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Vừa bước lên cầu thang, Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ ngàng thấy một bóng người đứng trước cửa nhà. Cô giật thót mình, may mà đèn cảm ứng vào lúc đó lại bật sáng, cả gian cầu thang phút chốc sáng bừng.
Cô vỗ ngực thở phào, sau đó bực tức hỏi: "Sao anh lại tới đây? "
Giang Dục Phong thản nhiên nhìn cô đáp: "Đừng ra vẻ như vậy nữa, trông em cứ như vừa gặp ma ấy".
Nửa đêm canh ba mà dọa người ta thế này, đúng là còn đáng sợ hơn cả gặp ma.
Cô đẩy cửa vào nhà, anh tự động bước theo.
"Này, nhà em chẳng thay đổi gì cả. Em có phải là con gái không vậy, vứt bừa bãi quần áo trên sô pha, lẽ nào hằng ngày em không có thời gian dọn dẹp?"
Cô vứt chìa khóa nhà lên bàn uống nước, chau mày nói: "Muộn thế này rồi, xông vào nhà người ta là hành vi chẳng văn minh chút nào".
"Sao hôm nay em bực bội thế?”, anh cười khẩy, rồi lại hỏi tiếp: "Vừa rồi sao lại tắt máy khi đang nghe máy thế?".
"Điện thoại hết pin."
"Thì ra là vậy, anh lại cứ tưởng em có gì không hài lòng với anh."
"Em có gì bất mãn với anh sao?", cô lạnh lùng lườm anh: "Những nhà tư bản như anh luôn luôn chiếm thế thượng phong, còn bọn em mãi mãi bị áp bức, bởi thế không thể không bất mãn, càng không thể phản kháng".
Rõ ràng cô đang rất tức giận, nhưng anh lại tỏ vẻ như không hiểu, ngồi xuống ghế sô pha, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Em có biết bộ dạng lúc này của em trông giống con gì không?"
"Xin lỗi, từ nhỏ em rất ít khi đi vườn thú."
"Giống nhím, không những thế còn là con nhím đang xù lông nữa kìa." Anh cười, rồi giơ tay về phía cô một cách tự nhiên: "Lại đây, nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Thực ra cô không biết tại sao Giang Dục Phong lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, cũng không hiểu tại sao muộn thế này rồi anh vẫn còn mặc com lê, đến kiểu tóc và ca vát cũng được chải chuốt cầu kỳ.
Ngồi trong chiếc sô pha mềm mại, rộng rãi, Nhiếp Lạc Ngôn buồn bã nói: "Hôm n