"Anh thấy không, chỗ này thú vị hơn thành phố lớn rất nhiều. Không khí trong lành, người dân thân thiện, đến cả nhịp sống cũng chậm rãi, ung dung, thật sự rất giống thiên đường." Đi lên một cây cầu nhỏ, Nhiếp Lạc Ngôn đặt cả hai tay lên thành cầu, do tiết trời khá lạnh nên đầu mũi cô hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại trong sáng, tràn đầy hứng khởi nhìn dòng sông xanh trong bên dưới, giọng nói vô cùng phấn khởi: "Vừa tới đây chưa đầy một tiếng, em đã không muốn về nữa".
Giang Dục Phong cũng đứng bên cô. "Không muốn về, thế công việc em tính thế nào?"
"Nghỉ việc."
"Ồ, sau khi nghỉ việc thì sao?", anh hỏi rất nghiêm túc.
Cô bất giác liếc anh một cái. "Anh cho rằng em thực sự không nuôi sống được bản thân sao?"
"Đúng mà, hình như em chẳng có sở trường nào cả."
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy không phục: "Đó là vì anh không có con mắt nhìn người thôi".
"Em biết chơi violon", cô nói, "Sau này em sẽ tới đây thuê nhà, dạy các bạn nhỏ trong trấn chơi đàn".
Lần này Giang Dục Phong có chút ngạc nhiên: "Sao anh lại không biết nhỉ?".
"Em đã nói rồi mà, anh không có con mắt nhìn người." Cô vỗ vỗ tay, rồi quay người bước xuống những bậc cầu.
Từ ngõ nhỏ tới các căn nhà cổ, từ chiếc cầu nhỏ tới các phường sản xuất, dường như cô có thể đi mãi như vậy để ngắm nghía, bởi mỗi một mặt tường cổ kính, mỗi một viên ngói rêu xanh đều ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, khiến người ta cảm thấy nơi này có một vẻ đẹp huyền ảo và đầy bất ngờ.
Sắc trời đã tối dần, phần lớn những căn nhà đã sáng đèn, hàng nghìn hàng vạn vì sao phản chiếu xuống mặt nước đang lững lờ trôi, ấm áp, giống như hai tầng thế giới với lung linh ánh đèn. Ngay cả những ngõ nhỏ kia cũng có ánh đèn, dưới mái hiên của mỗi căn nhà đều treo một ngọn đèn lồng, cho dù không có người qua lại nhưng vẫn bật sáng, ánh sáng trắng phả ra từ những chiếc lồng đèn cổ kính mà tinh tế, được treo thành hàng dài thẳng tắp, tới tận cùng con đường hẻo lánh, tĩnh mịch.
Giang Dục Phong dẫn cô tìm một quán cơm, sau đó trở về nhà nghỉ đã đặt phòng trước để nghỉ ngơi.
Cả ngày anh vô cùng hào hứng, cùng cô tham quan các cảnh đẹp, thậm chí còn cùng đi xem kịch đèn chiếu. Lúc dó không có nhiều người xem lắm, anh và cô ngồi ở hàng ghế đầu, đám diễn viên phía sau tấm màn trắng đôi khi bị Lạc Ngôn nhìn chăm chú. Anh thậm chí còn không hiểu kịch đèn chiếu có gì hay mà khiến cô xem không rời mắt như vậy.
Dường như anh chỉ cần ngắm nhìn dáng vẻ cô là đã cảm thấy yên lòng. Mọi thứ đều yên bình, tĩnh lặng, trong rạp hát tối om, tất cả đều yên ắng tới mức như lui về ở ẩn chốn đào nguyên, một vẻ đẹp ngỡ ngàng, không chân thực nhưng lại khiến người ta lưu luyến không rời, không nỡ kinh động, càng không nỡ bỏ qua.
Lúc bước ra khỏi nhà hát, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn còn tiếc nuối: "... Tiếc thật, buổi diễn hôm nay là Võ Tòng đả hổ."
"Chẳng phải em rất chăm chú theo dõi đó thôi?"
"Anh chẳng hiểu gì cả", cô lườm anh một cái, "Chắc chắn anh chưa từng xem vở Đại Minh cung từ".
Anh nhíu mày: "Đó là thứ gì vậy?".
"Một bộ phim truyền hình, ồ, có nói anh cũng không hiểu đâu."
Chỉ là phim truyền hình thôi mà, có gì cao siêu chứ?
Thực ra Giang Dục Phong chẳng tò mò chút nào đối với nội dung phim truyền hình, có điều, thái độ của Nhiếp Lạc Ngôn khiến anh ấm ức, nên về đến nhà nghỉ, anh không chịu bỏ qua, liền hỏi: "Bộ phim truyền hình đó nói về cái gì?”.
Nhiếp Lạc Ngôn đang định đi tắm, tay vẫn cầm khăn, ngây người thắc mắc: "Bộ phim truyền hình nào cơ?".
"Đại Minh cung từ." May mà trí nhớ của anh rất tốt.
Nhiếp Lạc Ngôn cười cười, cố ý nói: "Em lưu trong máy tính ấy, anh có thể tự xem", nói rồi liền đóng sầm cửa nhà tắm lại.
Đương nhiên Giang Dục Phong không mở máy tính của cô ra xem, anh chưa bao giờ xem phim truyền hình, nguyên nhân là hồi nhỏ anh không thể ngồi yên một chỗ lâu được, sau nàytrưởng thành, anh lại càng không có hứng thú với thứ này.
Chờ mãi cô mới tắm xong, anh chễm chệ trên giường. "Em kể cho anh nghe nội dung phim đi".
Cô kinh ngạc nhìn anh.
"Sao vậy?", người kia không vui rướn mày hỏi lại: "Có vấn đề gì à?"
"Đương nhiên là không. Anh muốn nghe đoạn nào?" Dù sao thì vẫn còn sớm, thôi thì nể mặt anh ấy đi cùng mình cả ngày, kể một câu chuyện cho anh ấy nghe cũng được. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn có dự cảm, e là câu chuyện này sẽ nhanh chóng bị anh coi thường.
"Kể từ đầu nhé!", anh nhường một nửa chỗ cho cô, muốn biết, rốt cuộc là bộ phim như thế nào mà anh không thể hiểu nổi".
Hóa ra anh ghi hận câu nói này.
Bỗng cô cảm thấy buồn cười, người đàn ông này đôi khi lại sâu xa khó hiểu tới mức đáng sợ, nhưng có lúc lại giống như trẻ con, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà so đo tính toán.
Thực ra, Nhiếp Lạc Ngôn chỉ buột miệng nói ra thôi, ra từ rạp hát cô vừa lạnh lại vừa đói, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi nào đó để ăn uống, còn hơi sức và tâm trí đâu để nói về các tình tiết trong vở kịch với anh nữa. Cho nên mới buột miệng nói để chặn họng anh, nào ngờ anh lại để bụng như vậy.
"Đại Minh cung từ là câu chuyện về Thái Bình công chúa do Lý Thiếu Hồng đạo diễn, chính là nữ đạo diễn gần đây đang chuẩn bị cho ghi hình bộ phim Tân Hồng lâu mộng đó.”