môi, cô chào anh một tiếng đầy vui vẻ: "Ồ, anh tới rồi à?".
Giang Dục Phong biết rõ đây chỉ là sự nhận thức sai lầm, nhưng tâm trạng anh cũng trở nên phấn khởi, anh khẽ gật đầu: "Ừ", rồi lại hỏi: "Hai chị em đang xem gì vậy?".
Ninh Song Song nghe thấy hai người trò chuyện mới phát hiện ra sự tồn tại của họ, lập tức mặt mũi tươi cười, hớn hở chêm vào: "Phim tình cảm. Anh ba, anh có muốn xem cùng không? Sắp tới đoạn hay rồi đấy!".
Dường như lúc này anh mới dồn ánh mắt và sự chú ý vào màn hình vi tính, tuy cách một khoảng nhất định, lại có ánh mặt trời phản chiếu, nhưng chỉ cần liếc qua, Giang Dục Phong đã nói: "Bộ phim đã được phát sóng lâu rồi, lẽ nào trước đây em chưa xem?".
"Ôn lại chuyện cũ thôi mà", Ninh Song Song lập tức chêm vào: "Này, chắc anh ba xem rồi phải không?". Nét mặt hết sức ngạc nhiên, bởi cô nàng cho rằng Giang Dục Phong không phải người thích xem những bộ phim loại này.
Nhưng sắc mặt Giang Dục Phong không hề thay đổi, anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, như thể không muốn trả lời câu hỏi trên. Anh đút hai tay vào túi, khẽ dựa vào cửa, đứng một lúc mới nói: "Hai chị em cứ xem tự nhiên, anh đi đây".
Ninh Song Song tò mò: "Lại phải về công ty à?".
"Ừ, chiều anh có chút việc." Anh đi về phía cầu thang, liền nghe thấy Nhiếp Lạc Ngôn thở dài một tiếng từ phía sau.
Tuy âm thanh không lớn nhưng nó vẫn khiến anh dừng bước, anh quay lại, nhìn về phía Nhiếp Lạc Ngôn.
Cô đã đứng dậy, một tay vẫn đặt trên ghế tựa, như thể sực nghĩ ra điều gì, nhưng nghĩ một lát rồi lại do dự. Vì đứng ngược sáng nên mắt cô khẽ chớp.
Anh cảm thấy hôm nay tâm trạng rất tốt nên nhẫn nại chờ thêm một lúc, thấy cô vẫn chần chừ, anh liền cất : "Sao vậy?".
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nhíu mày, nghĩ một lát mới hỏi lại: "Trước đây em có một sợi dây đeo điện thoại, anh có nhìn thấy không?".
Máy tính vang lên khúc nhạc du dương, Ninh Song Song vẫn đang chăm chú xem phim, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Nét mặt Giang Dục Phong vẫn không thay đối, nhưng nhất thời không lên tiếng.
Thấy anh có vẻ không hiểu ý mình, Nhiếp Lạc Ngôn đành nói: "Chính là dây đeo điện thoại có hình chú hươu nhỏ bằng pha lê ấy, trước đây em đã dùng một thời gian".
"Vậy sau này thì sao?", cuối cùng Giang Dục Phong cũng chịu mở miệng. Thực ra cơ thể anh nằm gọn trong mảng tối của căn nhà, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ thờ ơ qua hai đầu lông mày của anh. Anh nói: "Đó là đồ của em sao bây giờ lại đòi anh chứ?".
"Hình như em đã làm mất nó, hôm qua em tìm khắp nhà nhưng không thấy. Em nghĩ, liệu có phải do không cẩn thận nên em đã để lại ở chỗ anh không?" Dừng lại một lát lông mày vẫn nhíu lại, dường như cô đã thầm quyết định chuyện gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng: "... Thôi vậy, có lẽ em đã làm mất thật rồi".
Đồ vật nhỏ như vậy, hơn nữa đã một thời gian cô không dùng tới, có thể nó bị rơi ở một góc nào đó, giờ chỉ nghĩ tới việc tìm lại thôi cũng thấy rất khó rồi.
Cô không muốn gặng hỏi nên lại ngồi xuống ghế ánh mắt dán vào màn vi tính nhưng tâm tư không biết đã đặt ở chỗ nào mất rồi.
Chiếc dây ấy vốn là của Trình Hạo, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay cô. Hay nói chính xác là chính cô đã ăn trộm nó.
***
Sau buổi cắm trại bên bờ biển, mọi người cùng đi tàu về trường, ai cũng mệt mỏi, thêm vào đó lại đúng lúc nghỉ trưa, nên tàu mới chạy không được bao xa thì ai nấy đều lăn ra ngủ. Chỉ có mình cô tỉnh táo và còn tâm trạng đi tới khu kết nối giữa hai toa tàu để rửa mặt, lúc về chỗ ngồi, cô lại đi qua Trình Hạo.
Di động của cậu đặt trên bàn, con hươu nhỏ bằng pha lê buông xuống, rồi khẽ lắc lư theo nhịp, màu sắc sặc sỡ phản chiếu lại ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Thực ra cô đã từng hỏi cậu, chiếc dây đeo điện thoại này có ý nghĩ đặc biệt gì không, bởi hiếm khi thấy các bạn nam sinh trang trí thứ này cho di động của mình. Nhưng lúc ấy cậu lại nói nó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là đeo cho vui thôi.
Cô trở về chỗ của mình, tim vẫn đập nhanh không ngừng, lòng bàn tay nắm chặt, mặc cho đồ vật nhỏ bé bị nắm tới mức nóng lên.
Cô chỉ muốn giữ nó làm kỷ niệm!
Mặc dù đã quyết định rời bỏ, nhưng dù gì cũng phải giữ cho mình một vật để có thể nhớ mãi. Cô không cần những hồi ức và tưởng tượng hư ảo kia, mà chỉ cần một vật hiện hữu, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, một vật sẽ thuộc về cô mãi mãi.
Cô thậm chí còn không hiểu nổi tại sao mình lại có hành động sai lầm và điên cuồng đến thế, cứ như thể trong đời chỉ có một lần điên cuồng như vậy, mãi tới vài phút sau, tim cô mới đập chậm lại, và cô bắt đầu hối hận. Hối hận vô cùng.
Đã lớn thế này nhưng đây là lần đầu cô làm chuyện ám muội. Thậm chí còn chưa nhận được sự đồng ý của đối phương mà đã tự tiện lấy đồ của họ. Nhưng không kịp nữa rồi, muốn trả lại cũng không kịp nữa, điều quan trọng hơn là cô đột nhiên không có được sự can đảm như ban nãy.
Đôi khi cơ hội để làm được một việc nào đó chỉ xảy ra một lần, chỉ một lần mà thôi. Nếu cơ hội đã qua thì ngay cả bản thân cũng sẽ cảm thấy không thể tin nổi hành động đó lại thành công như thế.
Vì vậy, sau này cô vẫn giữ chiếc dây đeo điện thoại hình chú hươu nhỏ bằng pha lê kia, nhưng có một thời gian rất dài cô không dám lấy nó ra, cô giống như kẻ trộm suốt ngày thấp thỏm lo âu vì trong nhà cất giấu một tang vật lớn, chỉ sợ bị người khác phát hiện rồi trình báo công an.
Cô cất nó ở chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, đè một xấp quần áo lên, rồi đẩy vào góc kín nhất, làm như thế mới thấy yên tâm một chút.