Tuy rằng tôi tỉnh, những vẫn nhắm hai mắt nghe tiếng đi lại quen thuộc trong phòng của anh. Sau khi hôn lên môi tôi một cái, anh đứng dậy cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Theo tiếng nước vang lên, tôi cũng ngồi dậy.
Sửa sang lại đầu tóc, chờ đợi anh.
Tâm tình đã gắng sức bình tĩnh vào trước đó, nhưng giờ phút này nghe tiếng nước ào ào kia, suy nghĩ khẩn trương cùng phức tạp lại kéo đến lần nữa.
Lát sau, anh đi ra.
Thấy tôi ngồi trên giường, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại mỉm cười.
“Em dậy rồi.”
“Ừm.” Tôi đứng dậy tới gần anh, ý bảo anh ngồi xuống, cầm lấy máy sấy, giúp anh sấy tóc.
Tóc đàn ông ngắn, nên chỉ trong nháy mắt đã khô. Nhanh đến nỗi khiến tôi có chút không muốn. Khẽ vuốt sợi tóc, tôi hôn lên.
“Cảm ơn em.” Anh dịu dàng nhìn tôi, sờ sờ mặt tôi, đứng dậy kéo tôi lại giường lớn.
“Mệt lắm sao?” Anh ôm tôi, lo lắng nhìn tôi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu, nở nụ cười với anh.
“Cười nhìn yếu ớt như vậy kìa.” Anh hôn lên môi tôi, lại kéo tôi vào trong lòng, tìm vị trí thích hợp nằm xuống.
“Em…… có vài lời muốn nói với anh.” Tôi ngẩng lên đầu, đối diện con ngươi đen của anh.
“Ừ, em nói đi.” Anh cầm tay tôi.
“Em…… hôm qua, em đã đi đến bệnh viện một chuyến.” Chậm rãi mở miệng, tôi thu tầm mắt mình lại.
“Bệnh viện? Em bị làm sao? Chỗ nào không được khỏe?” Anh khẩn trương nhìn tôi, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Em…… tưởng là mình mang thai.”
“Mang…… thai.” Vẻ mặt anh khẩn trương, trong mắt lấp đầy hưng phấn cùng chờ mong. Bàn tay to vịn ở cánh tay tôi, cũng không khỏi dùng sức.
“Em tưởng! Em chỉ tưởng thôi.”
“Tâm Âm……”
“Em không có mang thai.” Cúi đầu, né khỏi anh. Tôi không dám đối mặt với ánh mắt cực nóng tràn ngập quan tâm kia.
“Không sao, lần này không có. Sau này còn rất nhiều cơ hội.” Anh thấp giọng nói xong, vươn tay muốn ôm tôi về.
“Không! Sau này cũng không có nữa.” Tôi thấp giọng nói xong. Đẩy anh ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Không muốn nhìn bộ dáng anh rõ ràng rất thất vọng, lại muốn giả vờ không hề gì.
“……”
Im lặng, lan tràn ra. Chỉ cảm thấy phía sau lưng anh đã chậm rãi tới gần, hơi thở nóng rực phả lên gáy tôi. Anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Sau đó, chỉnh lại tư thế của tôi, làm cho tôi chỉ có thể nhìn thẳng anh.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt anh chuyển thành nghiêm túc, giọng điệu cũng không tự giác giảm xuống rất nhiều.
“Tử cung lạnh, năng lực của trứng yếu. Em, không có khả năng sinh con.” Nhìn thẳng anh, tôi tàn nhẫn gằn từng tiếng mang hy vọng nảy sinh trong mắt anh hủy diệt.
Nước mắt, không biết đã chảy ra từ khi nào.
Cho dù có ra vẻ trấn định đến thế nào thì cảm xúc chung quy đã đến điểm cực hạn. Tôi thống khổ nhìn anh, bất lực lắc đầu.
Em thật sự không muốn nói những điều này với anh, thật sự không muốn bóp chết ước mơ của anh, thật sự không muốn làm hạnh phúc của chúng ta chết đi đâu!
“Ống nghiệm thì sao? Còn có thể thử thụ tinh ống nghiệm mà!” Kinh hoàng qua đi, anh bối rối nói. Trong mắt lại lần nữa hiện lên hy vọng.
Tôi khóc thút thít lắc đầu, nước mắt giống như vỡ đê, liều mạng chảy ra.
“Xác xuất thành công quá thấp……”
“Không sao cả! Không sao cả! Chỉ cần có một chút khả năng, chúng ta vẫn sẽ có hi vọng!” Trong miệng anh nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ thống khổ.
“Xin lỗi…… xin lỗi…… em thật sự có lỗi với anh!”
“Không, không! Em hãy nghe anh nói, em không có lỗi với bất kỳ ai cả, xảy ra chuyện này người khổ sở nhất chính là em. Anh thân là chồng làm sao có thể cảm thấy em có lỗi với anh được! Con, có thì tốt nhất. Còn nếu thật sự không thể có, chúng ta cố cưỡng cầu cũng không được.”
“Em phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây! Em muốn có một đứa con, em muốn sinh ra con của anh. Em muốn người một nhà chúng ta vui vẻ sống cùng nhau.”
“Đừng khóc, đồ ngốc.” Anh lau nước mắt ở hai má tôi, ôm chặt lấy tôi, vỗ nhẹ tóc của tôi.
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả người nhân bản còn có thể. Chúng ta sinh một đứa con cũng nhất định được.”
“Nhưng…… nhưng tỷ lệ nhỏ đến gần như không có khả năng.”
“Anh mặc kệ là tỷ lệ gì! Chỉ cần có hy vọng chúng ta đều phải đi thử. Nếu thật sự không được, chúng ta cũng sẽ chấp nhận.” Anh cương quyết nói xong, buông tôi ở trong lòng ra, trong con ngươi đen chân thành tha thiết lộ ra kiên nghị trước nay chưa từng có.
“Nặc……” Tôi không biết phải nói cái gì, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
“Hãy tin anh, việc này cũng chẳng có gì đáng ngại cả.” Anh hôn lên nước mắt tôi.
“Em……”
“Đừng sợ, anh là chồng của em. Cho dù trời có sập xuống, cũng có anh chống đỡ.” Phát hiện thân thể tôi hơi hơi run run, anh ôm chặt lấy tôi. Khẽ nói bên tai tôi.
“Vâng……”
Nước mắt cảm động trào ra, tôi dang hai tay ôm chặt lấy anh.
Giờ phút này tôi cảm nhận được sâu sắc cái tốt của anh, cảm nhận được sâu sắc trái tim hết sức chân thành của anh. Tôi biết là anh yêu tôi, cho dù anh chưa nói bao giờ. Tôi vẫn biết anh quan tâm tôi rất sâu sắc, dù cho anh chưa bao giờ kể công đi nữa.
Một người đàn ông đã từng phong lưu, lại cho tôi cảm giác an toàn mà tất cả mọi người không thể cho, cũng cho tôi dũng khí trước nay chưa từng có.
“Ngày mai anh sẽ cho người liên hệ bác sĩ tốt nhất, chúng ta cùng nhau đối mặt. Đừng lo lắng.” Anh thoáng buông tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói.
“Được.” Tôi hôn lên môi anh, ôm anh thật chặt.
“Ừm.” Anh khẽ thở dài, vỗ vỗ phía sau lưng tôi. Ôm ngang lấy tôi, đặt lên giường.
“Nặc……”
“Sao?”
“Nếu…… Mẹ muốn anh chia tay với em, anh sẽ làm thế nào?”
Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bàn tay to vỗ nhẹ mặt tôi.
“Sẽ không. Anh sẽ không để tình huống đó xảy ra. Yên tâm, những việc còn lại cứ giao hết cho anh.”
“Ừm……” Vành mắt tôi đỏ hồng gật đầu.
Đây chính là cái gọi là đàn ông.
Người đàn ông đỉnh thiên lập địa, che gió che mưa cho bạn.
Anh là người đàn ông của tôi. Người đàn ông chiều chuộng tôi, yêu thương tôi, quan tâm tôi, lo lắng cho tôi, bảo vệ tôi, luôn bên cạnh tôi.
Anh bảo em làm sao có thể không đặt cả trái tim tại nơi anh, anh bảo trong lòng em làm sao còn chứa được bất kỳ người nào khác chứ.
Giúp tôi đắp chăn, sau đó hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon, anh không lên giường ngủ, mà là đi ra ngoài.
Nói là có một ít tài liệu còn phải xử lý, nhưng tôi biết đó là lời nói dối.
Bởi vì không lâu sau, ở ban công sát bên truyền đến mùi thuốc lá giống như đã từng ngửi thấy. Hương vị truyền đến kia chỉ vào thời điểm anh khổ sở khó chịu mới dấy lên.
Nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống lần nữa, lòng cũng quặn đau.
Rất khuya, thật sự là đến rất khuya anh mới trở lại giường lớn lần nữa. Từ phía sau ôm chặt tôi đi vào giấc ngủ.
Không có mùi vị thuốc lá như trong suy nghĩ, mà là vị bạc hà rõ rệt.
Rất rõ ràng, anh đã tẩy sạch mùi.
Hành động chu đáo này, làm cho tôi vô cùng cảm động . Ở sâu dưới đáy lòng dâng lên chua chát, chậm rãi bao phủ lấy tôi, gần như không thể hít thở bình thường.
Cảm nhận được bờ ngực cực nóng cùng nhịp hít thở đều đều của anh, tôi rốt cuộc không nén được xoay người lại, điên cuồng hôn anh.
Nhận lấy nụ hôn nhiệt liệt như thế của tôi, anh cũng kịch liệt đáp lại.
Giống như muốn cắn nuốt hết tất cả phiền não, chúng tôi tận tình hôn.
Làm tình, đã trở thành cách thức quên đi thống khổ tốt nhất.
Cũng không có khúc dạo đầu gì nhiều, không có triền miên gì nhiều. Nói trắng ra, tôi thống khổ, anh cũng khó chịu .
Điên cuồng đẩy đưa, đánh thức ước số tình dục nhiều vô kể. Thống khổ trong lòng, giống như được tạm thời gác lại.
Xuân triều tràn ra rất nhanh, xúc cảm tình ái cực nóng nhanh chóng cuốn quanh toàn thân. Tôi tách hai chân ra, gắt gao quấn lấy thắt lưng anh. Mồ hôi anh rơi, nhỏ lên mặt tôi.
Rên rỉ không ngừng thốt ra, gầm nhẹ cũng tận tình phóng thích. Anh chưa bao giờ thả sức như thế, hôm nay lại giống như một con báo nóng nảy muốn săn mồi mà điên cuồng chạy nước rút.
Trong con ngươi đen ngoại trừ ngọn lửa tình dục, chính là nhàn nhạt đau buồn. Đau buồn kia dù đã cố gắng che dấu, lại vẫn bị người ta nhìn ra.
Lòng tôi đau đớn, nhưng dưới thân lại không ngừng truyền đến sung sướng.
Cái loại cảm giác hoàn toàn mâu thuẫn ấy, vào lúc này làm cho tôi dở khóc dở cười. Nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng biểu cảm nhìn qua lại là đang hưởng thụ.
Co rút nhanh đã đến. So với bất cứ lần nào trước đây cũng nhanh hơn, mãnh liệt hơn. Tôi không thể chịu được mà run run, khóc.
Anh gắt gao đè nặng tôi, thân hình khổng lồ vẫn không ngừng điên cuồng chạy nước rút.
Hôn lấy nước mắt của tôi, môi lưỡi đan xen. Cao trào lần lượt kéo tới, tôi giống như bị kích thích mà điên cuồng đánh anh. Nhưng vật thật lớn đưa đẩy trong hoa đạo lại không mảy may có ý muốn dừng lại chút nào.
Liên tục, mất đi lý trí mà đưa đẩy.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, theo một tiếng thét chói tai thật dài của tôi. Anh bật ra tiếng gầm nhẹ. Thân thể kịch liệt run rẩy, đặt trên người tôi.
Luồng nhiệt nóng bỏng lấp kín tôi, so với trước kia cũng nhiều hơn, so với trước kia cũng nóng hơn.
Chúng tôi run run, ôm chặt lẫn nhau. Áp sát vào nhau, an ủi nhau.
Đột nhiên lúc này, máu toàn thân tôi đông lại. Sự ẩm ướt ở gáy, làm cho lòng tôi nứt ra một lỗ hổng thật to.
Người đàn ông này, chảy nước mắt.
Tim tôi, cũng chảy máu.
Đau lòng ôm lấy đầu anh, thật chặt, thật chặt, mãi đến khi anh không thể hít thở bình thường.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nhấc thân khỏi người tôi. Xoay người nằm sang bên cạnh, đưa tay ôm trọn tôi vào lòng.
Hai trái tim cực nóng, hai trái tim bị thương lại lần nữa ôm chặt nhau.
“Chúng ta cùng nhau đối mặt……” Sau một lúc lâu, anh lên tiếng nói ra quyết định trong lòng.
Như là đối với tôi, lại như là đối với chính mình nói ra hứa hẹn.
“Vâng……” Đón nhận con ngươi đen kiên định của anh, tôi khàn giọng trả lời.
Tương lai có anh, em, không còn sợ gì cả……
Được mất đối với tôi mà nói, luôn không hề đơn giản.
Tôi nhìn thì thản nhiên, nhưng thực ra không phải vậy. Không phải đối với chuyện gì tôi cũng không để ý, mà cũng không phải để ý đến tất cả mọi chuyện.
Đối với những chuyện đã dự đoán được, tôi sẽ có ý chí cứng cỏi. Đối với những chuyện đã quyết định buông, tôi cũng có thể làm được việc không quan tâm đến nữa.
Nhưng từ khi cuộc hôn nhân của chúng tôi xảy ra biến hóa, tâm tính tôi cũng có chuyển biến rất lớn.
Lúc ban đầu thì không sao cả, nhưng về sau lại để ý, lại muốn có được. Tôi từng bước một nhận rõ mình, cũng nhận rõ bản chất của hôn nhân.
Vào khi cuộc sống hạnh phúc trở thành mục tiêu theo đuổi lớn nhất cả đời của tôi thì lại như sét đánh giữa trời quang mà bổ tôi vỡ nát.
Ngay cả sức lực chuẩn bị cũng không có, đã trực tiếp bổ một nhát trí mạng.
Lôi Nặc lại giống như một người chiến sĩ đã mặc áo chống đạn, đứng che chở giữa tôi với mưa bom bão đạn, giữ gìn cuộc hôn nhân của chúng tôi. Bị thương và nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra,