Trời, tối từ khi nào, tôi không biết. Tuyết, rơi từ khi nào, tôi cũng không biết.
Tôi đi trong gió lạnh rất lâu, đã dần dần lạc đường.
Mệt mỏi ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, tôi thử nghỉ tạm một lúc để tìm kiếm phương hướng.
Gương mặt của mẹ dần dần hiện lên, loại tình cảm ỷ lại cũng nhanh chóng dấy lên.
Gọi điện thoại về nhà, lái xe rất nhanh đã tìm được vị trí chính xác của tôi. Nói thật, tôi đã thất vọng. Tôi hy vọng người xuống xe là mẹ, chứ không phải chú Lý quen thuộc.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn đang trên đường về nhà mẹ đẻ. Đêm nay, tôi cần yên tĩnh, cần cuộn trong nhà mình, ổn định tâm trạng.
Giờ phút này, cho dù là ngôi nhà vẫn bị tôi coi là lạnh lẽo kia, cũng có cảm giác ấm áp. Mẹ vẫn ngồi ở dưới lầu, đánh giá các loại mỹ vị, cha nhất định là đang bí mật mưu tính gì đó trong phòng đọc sách. Trong ngôi nhà trống trải, không có chút sinh khí nào. Nhưng giờ phút này cái loại cảm giác quen thuộc ấy lại làm cho tôi vô cớ xúc động.
Nói qua loa vài câu với mọi người xong, tôi đi thẳng lên lầu. Nằm bên trong căn phòng công chúa được bố trí theo ý muốn của mẹ, tôi chuẩn bị ngủ thẳng một giấc không muốn dậy nữa.
Trốn tránh cũng vậy, mà cái khác cũng thế, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt. Thật sự, vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Giống như là bị báo cho biết đã mắc bệnh nan y, nhưng thân thể bạn lúc này lại vẫn khỏe mạnh không có chút cảm giác bất bình thường, nên tôi khó có thể tiếp nhận!
Tôi rõ ràng là một người khỏe mạnh biết mấy, nhưng lại cứ bắt tôi không hoàn toàn khỏe mạnh như vậy! Nếu tôi biết được tin này vào lúc không mong muốn có con, thì sẽ không khó chịu giống như bây giờ. Cái loại cảm giác này như là được nâng lên tận trời, rồi lại đột ngột ngã xuống mặt đất, làm cho người ta đau đến không thể chịu đựng.
“Tâm Âm……” Ngoài cửa truyền đến giọng của mẹ, gần như chưa đợi tôi trả lời, bà đã đi thẳng vào.
Tôi trùm kín chăn không muốn gặp bất kỳ ai, bao gồm cả bà.
“Lôi Nặc gọi điện đến, rất lo lắng cho con. Con bé này, khóa cả di động làm gì vậy! Hai đứa cãi nhau sao?”
“Dạ không.” Suy yếu chui từ trong chăn ra, tôi ra hiệu nhờ mẹ tắt đèn lớn đi. Ánh sáng chói mắt kia làm cho tôi chịu không nổi.
“Dạo này không được tốt sao? Mẹ còn tưởng hai đứa là vợ chồng son ân ái đấy.” Mẹ đứng dậy, giúp tôi tắt đi ánh sáng cực mạnh kia.
“Mẹ……”
“Sao?”
“Mẹ nói có phải đàn ông đều hy vọng vợ mình vì mình mà mang thai thế hệ sau hay không?”
“Chuyện đó còn phải hỏi sao, nối dõi tông đường mà. Nhưng sao con lại hỏi cái này? Các con…… muốn có con rồi ư?”
Tôi im lặng không nói.
“Không phải vì chuyện này mà về nhà mẹ đẻ chứ. Sinh con là thiên chức của phụ nữ, tốt đẹp vô cùng! Con không muốn sinh sao?”
Tôi suy yếu lắc đầu. Không phải không muốn, mà là không thể. Bỗng nhiên mũi cay cay, tôi hít thở nhẹ, sợ sẽ khóc lên.
“Là muốn hay không muốn?” Thực hiển nhiên mẹ không thể hiểu được tâm trạng của tôi giờ phút này, vẫn không ngừng hỏi.
“Mẹ đừng hỏi nữa, con muốn nghỉ ngơi một lát. Mẹ ra ngoài đi.” Không còn sức lực nói xong, tôi lại chui vào ổ chăn. Đưa lưng về phía mẹ, rơi nước mắt.
Đến cả mẹ, tôi cũng không mở miệng được.
Thì tôi phải đối mặt với Lôi Nặc thế nào đây! Tôi không biết nữa……
“Ài…… sinh con không phải chuyện gì xấu, tuổi con cũng không còn nhỏ, suy nghĩ kỹ lại đi.” Bất đắc dĩ nói xong, mẹ liền đi ra ngoài.
Nước mắt bắt đầu trào ra, tôi rơi vào thật sâu bên trong thống khổ cùng tự trách. Rất lâu, không thể đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi rời khỏi từ sớm.
Một đêm không ngủ, tôi đi thẳng vào văn phòng. Tôi không muốn về nhà, là không dám về nhà. Tôi sợ đối mặt với Lôi Nặc, sợ đối mặt với cặp mắt cực nóng kia.
Tôi thật không muốn nhìn thấy bộ dáng mất mát của anh. Tôi không thể, ít nhất là bây giờ tôi thật sự không thể.
Uống một ly trà xanh tươi mát, tôi hơi mất hồn. Hương vị nhìn như nhàn nhạt kia lại vô cùng đậm đà, vẫn làm cho tôi mê muội.
Mở di động lên, không ngoài ý muốn bên trong tất cả đều là tin nhắn thoại của Lôi Nặc.
Nghe từng lời nhắn quan tâm của anh, trong lòng tôi chua xót. Những lo lắng ấy, những thương yêu ấy, lúc này đều làm tôi đau đớn sâu sắc.
Làm sao bây giờ! Em thật không muốn làm anh thất vọng biết bao. Em phải nói thế nào với anh, nói thế nào với anh việc này bây giờ!
Rì — rì — rì –
Điện thoại rung lên, tôi thấp thỏm nhìn hiển thị số gọi đến trên màn hình, sau khi nhìn thấy không phải Lôi Nặc, mới bắt mắt.
“Mẹ?” Mẹ chồng gọi tới sớm như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng nào đó.
“Tâm Âm à, mẹ có chút chuyện muốn nói với con, không biết tối nay con có thời gian không?”
“Tối nay? Dạ, được. Ở đâu ạ?”
“Ở khách sạn Thiên Hiệp Chi Lan, mẹ sẽ cho người đến đón con.”
“Không cần đâu ạ, con biết chỗ đó, tự con đến là được rồi.”
“Ừ, vậy tối gặp.”
Mẹ chồng trước nay đều không có việc không lên Tam Bảo Điện, lần này không biết lại có chuyện gì muốn cho tôi biết.
Tuy rằng mỗi lần bà xuất hiện cũng không có chuyện tốt gì, nhưng tôi bây giờ đã không quan tâm nhiều vậy nữa rồi.
“Em tới sớm vậy sao?”
“A –”
Giọng nói đột nhiên vang lên, luôn luôn sẽ dọa người ta thét chói tai. Quý Phong Nhiên luôn thích thần không biết quỷ không hay như vậy.
“Sao thế? Vành mắt đen đậm như vậy, giống như khổ sở vì cái gì ấy?” Anh ta lượn quanh tôi một vòng, ra sức nhìn.
“Xem ra em vẫn chưa biết. Tôi cũng là sáng nay đọc báo mới biết là xảy ra chuyện gì. Đêm qua Niếp Phong cũng không nói rõ ràng lắm.” Anh ta vừa nói vừa tùy tiện đi vào. Trong tay cầm sandwich đã cắn một nửa và một tờ báo.
“Chuyện gì vậy?” Mày tôi nhíu chặt, vốn đã đủ đau đầu rồi, Quý Phong Nhiên đúng là có cách làm sự việc càng nghiêm trọng hơn.
“Cầm xem đi.” Anh ta đưa tờ báo cho tôi, còn mình thì ngồi lên sô pha bắt đầu hưởng thụ bữa sáng.
Tôi buồn bực nhận lấy. Tình cảnh này là quen thuộc như vậy. Thời điểm đó anh ta cũng là không hề gì như thế này mà ném cho tôi một quả bom.
Tiêu đề cực lớn, rõ ràng khiến người ta không thể không chú ý.
[Thiếu gia Cố thị cưỡng gian thiên kim Kỉ gia! Bên nữ không thuận theo, phải chịu khổ bị đánh tàn nhẫn!]
Phía dưới tiêu đề bắt mắt, là ảnh chụp ghép hai người chật vật. Một bên là người phụ nữ Kỉ Lan, với bộ dạng quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, khóe miệng còn chảy máu, ở mắt còn có vết bầm tím. Một bên còn lại là cảnh tượng thiếu gia nhà họ Cố bị cảnh sát bắt.
Hai chữ ‘vớ vẩn’ là phản ứng đầu tiên của tôi, không chút nào vì người phụ nữ kia mà nảy sinh cảm giác đồng tình, ngược lại tôi còn cho rằng Cố thiếu gia kia mới là vô tội. Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu cùng vẻ mặt phẫn nộ kia của anh ta, không phải là bằng chứng tốt nhất ư.
“Việc này có liên quan gì tới tôi sao?” Buông tờ báo kia xuống, tôi tựa vào ghế dựa.
Cho dù không rõ dụng ý của Quý Phong Nhiên, nhưng tôi bây giờ đã không còn tâm tư đi lo người khác ra sao nữa rồi. Cho dù người phụ nữ kia bị người ta cưỡng gian thật, cũng có liên quan gì đến tôi đâu. Tôi trước nay cũng không phải người tốt gì, hiện tại cũng không định giả vờ.
“A, tôi cứ tưởng em là vì chuyện này mà ngủ không ngon.” Quý Phong Nhiên bĩu môi, lơ đễnh nói xong.
“Cô ta bị cưỡng gian thì tôi với Lôi Nặc phải cãi nhau sao?” Nhịn không được trừng mắt liếc anh ta một cái, giọng điệu cũng không tốt là bao.
“Tôi không rõ lắm, chỉ là suy đoán mà thôi.” Quý Phong Nhiên sửng sốt, hiển nhiên là bị thái độ lạnh lùng của tôi làm giật mình.
“Anh ấy đã không có bất cứ liên hệ gì với người phụ nữ kia từ lâu rồi, tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy.”
Tôi đã không hiểu được tâm tình của mình giờ phút này, Quý Phong Nhiên lại còn suy đoán lung tung càng làm cho tôi nổi nóng. Thậm chí còn cảm thấy vì sao những người này không nhìn thấy chúng tôi bất hòa thì không chịu được vậy!
“Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh.” Không muốn tăng thêm phiền não nữa, tôi bảo anh ta ra ngoài.
“Em không sao đấy chứ?” Phỏng chừng lúc này anh ta mới cảm thấy chỗ không bình thường của tôi, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.
“Không sao.”
“Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nói với tôi đi, biết đâu tôi có thể giúp đỡ.”
Thở dài một hơi thật sâu, tôi mệt mỏi mở miệng.
“Không cần……”
Anh ta lại nhìn tôi rất lâu, mới chậm rãi lên tiếng.
“Vậy được rồi, có gì cần thì nhớ tìm tôi. Tôi –”
“Vì sao cô ấy phải tìm cậu?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm cắt ngang lời nói của Quý Phong Nhiên, bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn người đàn ông ở bên trong.
“Anh……” Tôi nhìn anh, có chút nói không nên lời.
“Cung cấp sự giúp đỡ thôi mà.” Quý Phong Nhiên nhìn tôi cười cười, nghênh ngang đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa, còn va vào Lôi Nặc một cái.
“Em làm sao vậy! Điện thoại thì tắt máy, không nói tiếng nào chạy về nhà mẹ đẻ, bây giờ mới sớm như vậy đã tới chỗ làm. Xảy ra chuyện gì! Em có biết anh sẽ lo lắng hay không vậy!” Anh tức giận nổi cáu nói, trong mắt lại lộ vẻ lo lắng.
“Em xin lỗi……” Tôi thấp giọng nói, nhìn anh, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang một bên.
Ánh mắt nóng rực kia của anh, cứ như thiêu đốt người mà theo sát tôi.
Nghe anh thở dài thật sâu, tới gần tôi.
“Thật là không còn cách nào với em.” Sủng nịch nói xong, anh ôm tôi thật chặt.
Tựa trong vòng ôm ấm áp kia, tôi gần như suy sụp nghẹn ngào khóc rống. Ôm thắt lưng anh, tôi ôm anh thật chặt, thật chặt.
“Tâm Âm……”
“Dạ?”
“Đừng đột nhiên biến mất như vậy nữa, được không?” Anh dịu dàng nói xong, hôn lên tóc tôi.
“Dạ.” Tôi gật đầu đáp ứng, vành mắt đã ươn ướt.
“Cho dù anh có chỗ nào làm không đúng, em cứ nói thẳng cho anh biết, anh sẽ sửa đổi. Em đừng mất tích nữa.”
“Ừm.” Tôi nỉ non ậm ừ, cảm xúc tồn đọng rất nhiều lại không nói ra được.