- Ồ! Điều ước thứ nhất là Tiểu Như Ý luôn có cảm hứng sáng tác. Điều ước thứ hai là tiểu thuyết hạ giá. Điều ước thứ ba…
- Khoan khoan khoan khoan đã. Sao tiểu thư lại định dùng hết sạch điều ước của mình thế? Lại còn dùng vào những thứ chẳng có tiền đồ gì như vậy? Ít nhất tiểu thư cũng phải dành điều ước cuối cùng của mình cho bạch mã hoàng tử chứ.
- Ồ… nhưng sớm muộn gì bạch mã hoàng tử cũng đến tìm ta. Không để dành điều ước cho chàng cũng không sao. Ta muốn dùng cả điều ước cuối cùng. Hì hì hì hì! Ba điều ước… Ôi!… Tiểu Đinh, đương gia đã từng mặc trang phục gì khác ngoài màu đen chưa?
- Hả? Đương gia ư? Hình như đương gia luôn thích mặc đồ đen.
- Tốt lắm! Điều ước thứ ba của Long Tiểu Hoa ta là làm cho Long Hiểu Ất mặc toàn đồ trắng với bộ mặt đau khổ xuất hiện trước mặt ta ngay bây giờ. Ha ha ha ha!
- … Thế thì tiểu thư ước Bôn Tiêu đẻ cho mình quả trứng còn hơn. Đương gia mà chịu mặc đồ trắng ư? Trừ khi tiểu thư thề từ nay trở đi sẽ tuyệt duyên với tiểu thuyết cấm, nếu không thì đây hẳn phải là di nguyện trước khi chết của tiểu thư thì mới có thể thành sự thật được.
Ừm! Điều này quả thật quá xa xỉ. Mong Long Hiểu Ất mặc đồ trắng ư?
Cũng đúng. Trừ khi nàng cưỡi hạc về Tây Thiên, nếu không thì dù là tiên cảnh hay trần gian cũng không thể xuất hiện bộ đồ trắng trên người hắn…
Lính canh được lệnh mở cửa phòng giam. Một bàn chân đạp cửa bước vào, người đàn ông đó quỳ gối xuống, khom mình, đặt bàn tay ấm áp lên trán nàng rồi lại đặt lên bụng nàng, nhìn nàng chau mày, mím môi chua xót, cuối cùng thì lại bế nàng bước ra ngoài. Người đàn ông vận y sam trắng muốt này chắc chắn không thể là hắn…
Nàng khó khăn mở to đôi mắt nhìn người đàn ông đó. Cặp môi mím chặt, cái cằm tuyệt đẹp. Trong nháy mắt, nàng thấy mũi mình cay cay, bàn tay dính máu đặt lên cổ áo trắng ngần của hắn, nàng không còn sức lực kéo hắn, môi nàng run rẩy:
- Huynh đến hoàn thành di nguyện của tôi sao?
Người đàn ông đó sững người một lát, sau đó cúi đầu mơ màng nhìn nàng trong lòng và chỉ thấy nước mắt nàng lã chã tuôn trào, bắt đầu nói lời di nguyện:
- Di nguyện cuối cùng của tôi là, huynh nhất định phải giúp tôi chuyển lời đến chàng… Tôi nầm mơ cũng không ngờ lão gia mặc đồ trắng lại hấp dẫn, lại phong độ, lại đẹp đến vậy. Hu hu… Cho dù chỉ là giấc chiêm bao hồi quang phản chiếu[2] thì tôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Có chết cũng không hối tiếc. Nếu sau này lão gia đến thăm mộ tôi mà có thể mặc áo trắng thì chắc chắn là hồn phách của tôi sẽ không thể bỏ đi được, cứ luẩn quẩn mãi ở đó thôi.
[2] Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng một người trước khi chết, thần trí đột nhiên tỉnh táo hoặc hưng phấn trong một thời gian ngắn. Cũng có trường hợp người sắp chết cảm giác như được trở lại với những cảm giác hạnh phúc nhất trong đời.
Nàng cố nén cơn đau, cảm giác như máu trong người mình vẫn đang tuôn chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống chân nàng, dính vào chiếc áo trắng tinh của hắn, nở ra từng bông từng bông hoa máu. Chắc chắn là thuốc độc đó vẫn đang phát tác trong bụng nàng. Nàng không thể chịu đựng được cơn đau này thêm nữa, đầu nàng nghẹo sang một bên, ngả vào lòng hắn, quyết định yên nghỉ. Nàng nghe lồng ngực đó phát ra lời chất vấn:
- Ý nàng là nàng làm ma cũng không tha cho ta sao?
- Hả? – Nàng đâu có xấu xâ như vậy. Nàng muốn biến thành hồn phách nhỏ vây quanh hắn, thi thoảng lén nhìn hắn, vuốt ve hắn, hôn hắn, cắn hắn, thưởng thức hắn mà thôi.
- Nếu thật sự nàng đau bụng kinh mà chết thì ta nhất định sẽ không viếng mộ nàng đâu. Vì như vậy mất mặt lắm!
- Đau… đau bụng kinh ư? – Nàng sững sờ nhìn vết máu trên tay mình và trên áo hắn: – Lẽ nào đây đều là…
- Thật không ngờ ngoài thói quen xấu tè dầm ra, nàng còn thích làm mình bị bẩn.
- Xì! – Nàng quên khuấy mất. Mấy ngày này có bao nhiêu chuyện lớn giáng xuống đầu, nàng còn nghĩ có người muốn hạ độc mình, còn nói ra lời di nguyện ngốc ngếch. Hắn mặc y phục màu trắng tới cứu nàng. Nàng không đủ tư cách làm nữ nhân vật chính thì thôi, lại còn bị đau bụng kinh nữa chứ. Hu hu! Tại sao lần nào nàng cũng mất mặt trước phu quân như vậy?
- Còn nữa, đầu nàng làm sao vậy?
- Đầu thiếp ư? – Nàng lắc lắc cái đầu, liếc nhìn, hít một hơi khí lạnh, lúc này mới phát hiện ra mái tóc nửa quăn nửa thẳng của mình đã biến thành cái tổ chim lắc lư. Nàng vốn muốn có mái tóc bồng bềnh như những cô gái phiên thổ trở về nhào vào lòng hắn. Lần này thì chẳng còn hình tượng gì nữa rồi. Hu hu…
- Xấu quá! – Hắn lại không nể tình dành cho nàng một đón trí mạng.
- … – Cảnh tượng trùng phùng lâm ly sau một thời gian dài biệt ly coi như tiêu tan.
- Bạch thiếu chủ, nếu Vương thượng đã cho phép thiếu chủ mang cô ấy đi thì chúng tôi sẽ không bắt cô ấy lại đâu. Có cần thay đồ cho cô ấy không ạ? Còn cả thiếu chủ… – Lời lính canh vang lên bên tai khiến nàng nghi ngờ. Đây rõ ràng là lão gia nhà nàng mà. Sao lại biến thành Bạch công tử chứ? Lẽ nào mặc đồ trắng là có thể đổi họ sao?
- Đúng đấy. Tốt nhất là thiếu chủ nên thay đồ đi. Nghe nói đàn ông dính máu của đàn bà là xui xéo lắm.
- … Ta đã trải qua điều xui xẻo nhất trong cuộc đời này rồi. Không cần đâu. – Nói xong, hắn chẳng hề để ý đến vết máu dính lem nhem trên y phục của mình mà cúi xuống nhìn người trong lòng. Long Tiểu Hoa ôm lấy eo hắn. Hắn cố sức ôm chặt nàng vào lòng, hắn không muốn ở đây lâu hơn nữa, liền cất bước đi ra.
- Lão gia, ôi… người ta đau quá… – Nàng đau quặn nhưng vẫn không quên tố khổ với hắn: – Người ta không kịp uống thuốc chàng chuẩn bị. Họ nhốt người ta lại. Hu hu! Nhà lao hôi thối vô nhân đạo chẳng thèm quan tâm hằng tháng đàn bà con gái có lúc bất tiện. Chúng ta về nhà được không? Người ta muốn về nhà, nấu mỳ cho chàng ăn…
Thứ đáng ghét đang dính bẩn trên y phục mà nàng còn nghĩ đến chuyện đó sao? Nàng có thể tha cho hắn được không?
Giọng nói trong lòng dần tắt lịm. Nàng ngủ ngon lành trong chiếc áo dính bẩn của hắn khiến hắn phải dừng bước cúi xuống nhìn kẻ vừa chịu khổ. Hắn nhếch môi, cầm lệnh bài của Bạch Phong Ninh vội vàng rời khỏi cung. Lính canh không hề biết rốt cuộc Bạch công tử này là người thế nào. Chúng chỉ biết hắn là cháu trai của Vương thượng hành tẩu ở trung nguyên đã lâu, luôn mặc đồ trắng không dính bụi bẩn, miệng cười mê hồn, nói năng tao nhã. Đương nhiên, chẳng có ai quy định một người đàn ông còn phải mỉm cười nhã nhặn khi người con gái trong lòng mình dính bê bết máu. Hắn ghét bộ đồ trắng nhưng hắn vẫn phải mặc và cầm lệnh bài của Bạch Phong Ninh rồi đưa cho lính cánh chút ngân lượng lấy chỗ thân tình.
Cũng chẳng ai biết, trước đêm xảy ra trận chiến giữa đội quân trung thổ và phiên quốc, chủ soái của quân địch đã lẻn vào hoàng cung của phiên quốc, tiến thẳng vào thiên lao, cướp đi một cô nương đang đau bụng kinh đến mức lịm đi.
Nửa mơ nửa tỉnh.
Địa lao lạnh ẩm khi ấy làm cho Long Tiểu Hoa hoàn toàn quên mất chuyện tới tháng của mình. Nàng lại còn la hét, kêu gào khiến cho khí lạnh xộc vào người. Cơn đau lúc này khiến nàng không thể không phát ra những tiếng than thở khó nghe.
- Đừng làm ầm lên nữa. Không có chuyện gì đâu. Rồi sẽ ổn thôi. – Lời an ủi đó khiến nàng im bặt, lại vùi đầu vào ngực hắn.
Nằm trong vòng tay liên tục xóc nảy bởi những bước chạy vội vã, bụng nàng cuộn lên đau đớn. Những tiếng than thở khó nghe của nàng, lại thêm lời an ủi không mấy ân cần của phu quân lúc này chẳng khác chút nào với cảnh tượng khi nàng có kinh lần đầu tiên.
Nhớ lại lần đầu tiên thấy xuất hiện kinh nguyệt khi mười bốn tuổi, nàng đã khiến cả Long phủ thất điên bát đảo. Vị tiểu thư này hoàn toàn không biết tại sao lại có chất lỏng màu đỏ đó. Nàng nhìn máu dính đầy trên khăn trải giường mà sợ hãi quấn tấm khăn chạy thẳng đến đại sảnh kêu cứu. Hắn đang xem sổ sách cũng phải giật mình. Có lẽ đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn không cười gian tà mà lại biến sắc.
Mặt hắn trắng bệch, vội vàng vứt sổ sách bế nàng lên. Hắn không nói gì mà đưa thẳng nàng đến chỗ đại phu. Trên đường đi, từng giọt máu của nàng thấm vào bộ áo đen của hắn. Vì nó là bộ đồ màu đen nên không rõ lắm. Cơn đau bụng khiến nàng không thể để tâm tại sao Mẹ kế có tâm địa đen tối lại vội vàng, lo lắng bế nàng đến chỗ đại phu như vậy.
- Huynh sợ tôi về trời rồi thì không có ai cho huynh ngược đãi nên mới đưa tôi đi khám đại phu sao? – Nàng làu bàu cự tuyệt: – Ôi… Huynh thật biến thái!
Hắn vừa chạy vừa cúi xuống nhìn nàng, chẳng hề để ý đến câu làu bàu đó. Hắn vẫn ôm nàng trong lòng:
- Đừng lẩm bẩm nữa. Không có chuyện gì đâu. Rồi sẽ ổn thôi.
Giọng nói nghiêm nghị lại mang chút mềm mại, lộ ra ý tứ quan tâm sâu sắc như một lời chú khiến nàng im bặt, cẩn thận nép vào vòng tay rắn chắc ấy. Thứ chất lỏng âm ấm buồn nôn đột nhiên xuất hiện khiến cơ thể nàng mềm nhũn, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng bà Mẹ kế có trái tim đen tối, rốt cuộc không hề có phản ứng kháng cự nào. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Vào giây phút sinh ly tử biệt ấy, bà mẹ kế có trái tim đen tối và sinh linh đáng thương nắm chặt tay nhau, không khí thật u buồn. Ít nhất đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn lo lắng, bất an như vậy. Hắn nắm chặt tay nàng, không dám buông ra. Hơi thở hổn hển nặng nề như lá phổi của hắn phải chịu đau đớn khiến nàng cảm thấy mơ màng, sảng khoái. Mẹ kế nhà nàng cũng có thể tỏ ra là một nhân vật nam có tình nghĩa như vậy sao? Tất cả đều hoàn mỹ như thế, nhưng duy chỉ có một điều là vẫn chưa bước vào giây phút thê lương tuyệt đẹp thì đại phu buông ra kết quả chẩn đoán.
- Ông chủ Long, Long tiểu thư không bị bệnh gì cả. Cô ấy có kinh nguyệt lần đầu thôi. Điều này có nghĩa là Long tiểu thư đã trưởng thành, có thể xuất giá, có thể làm đàn bà, cũng có thể làm mẹ. Khà khà…
- … Ông nói là cô ấy không va vào đâu mà là…
- Đúng vậy. Đây là chuyện vui của Long tiểu thư, cũng là chuyện vui của ông chủ Long. Cái này… Không phải hai người đã thành thân nhiều năm rồi sao? Lần này thì không cần nhịn nữa, có thể bắt đầu rồi. Khà khà! Cứ phải nhịn đối với đàn ông cũng không tốt đâu.
- …
Quạ quạ quạ quạ!
Nàng nghe thấy một đàn quạ bay qua cửa sổ phá vỡ không gian yên tĩnh của căn phòng.
Đúng là họ đã thành thân nhiều năm nhưng cũng đã hết duyên nhiều năm nên lúc nào nàng cũng cho rằng hắn không đối xử tốt với nàng và còn vô lương tâm nói hắn là bà mẹ kế độc ác. Nhưng nàng đã quên mất từ đó về sau, tại sao hằng tháng khi nàng có kinh, Tiểu Đinh đều đun nước đường cho nàng uống. Hóa ra mẹ kế đã bắt đầu đối xử tốt với nàng từ ngày ấy.
Nhớ lại lúc hắn bị đại phu làm cho lúng túng, nàng nằm trong lòng hắn cười thầm. Đó coi như là lần đầu tiên Mẹ kế bị dội gáo nước lạnh.