Cung Diệu Hoàng còn chưa kịp bình tĩnh trước tin tức kinh thiên động địa ở kinh thành thì quân vương phiên quốc đã sai người mời hắn vào cung ngay trong đêm đó.
Long Tiểu Hoa sợ hãi kéo Tiểu Như Ý về phòng mình đóng cửa lại. Nàng cẩn thận lấy gói vải đen mà ba bông hoa trông giữ ra mở từng lớp từng lớp. Ngọc ấn màu xanh lục sáng lấp lánh khiến Tiểu Như Ý suýt nữa kêu lên vì kinh ngạc.
- Cô! – Tiểu Như Ý đứng bật dậy. Bà không thể không biết ngọc ấn trung thổ này có ý nghĩa gì.
- Suỵt! – Long Tiểu Hoa bịt miệng bà: – Tôi cũng không biết làm sao thứ này lại xuất hiện trên xe của tôi. Từ thành Lâm Dương đến đây, tôi không dám nói cho ai biết, tôi…
Đôi mắt xám của Tiểu Như Ý nhìn đi hướng khác. Bà nghĩ đến lá thư mà con trai mình đã nhờ Vô Ưu mang đến:
- Phụ thân của Hiểu Ất quả là khốn khiếp. Trước khi chết vẫn còn muốn tác quái.
- Hả? Điều này thì liên quan gì đến cha chồng hoàng đế ạ?
- Cô đúng là đồ ngốc! Cô còn chưa nhận ra là ông ta muốn hãm hại cô sao?
- Hãm… hãm hại tôi sao?
- Ngọc ấn này phải giao cho người kế vị. Ông ta không hề công khai giao ngọc ấn cho bất cứ ai. Cô giải thích thế nào về việc nó lại xuất hiện trong tay cô?
- Ý bà là…
- Trừ khi cô có dụng ý ăn trộm ngọc ấn. – Tiểu Như Ý cắn môi, chau mày: – Huống hồ, không có ngọc ấn, Long Hiểu Ất ở kinh thành không thể đăng cơ. Điều quan trọng nhất là… nếu như hắn đăng cơ thì cô sẽ phải chết.
- Tôi sao?
- Chính thất của hắn tự ý mang ngọc ấn sang nước láng giềng với dụng ý tư thông. Cho dù hắn là hoàng đế cũng không có cách nào cứu được cô. Một khi hắn lên ngôi, người khác nhìn thấy trong tay hắn không có ngọc ấn thì người đầu tiên phải nghĩ đến là cô. Cô nghĩ rằng mình còn đường sống sao? Cô nghĩ xem tại sao Hiểu Ất không lập tức lên ngôi mà lại còn phong tỏa tin tức ông ta qua đời: – Phải chọn một trong hai thứ ngai vàng và đàn bà. Lão hoàng đế này còn xấu xa hơn cả tác giả viết dâm thư như bà. Nếu Hiểu Ất có ngọc ấn thì nha đầu này sẽ khó mà thoát khỏi liên quan.
- …
Lập công một lần, đủ hưởng cả đời. Cách nghĩ của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi. Nàng nghĩ rằng mình có thể giúp hắn, thật không ngờ lại trở thành tảng đá lớn nhất ngáng đường hắn.
- Vậy tôi có thể giao ngọc ấn này cho người khác không?
- Giao cho người khác ư? Cháu của cô sao? – Tiểu Như Ý phì cười: – Người có ngọc ấn là người thừa kế hợp pháp, là người có đủ tư cách kế vị. Nếu cô cảm thấy hắn thích hợp làm hoàng đế trung nguyên hơn Hiểu Ất thì cô cứ giao ngọc ấn cho hắn.
- …
Hoàng đế… đó là thứ gì vậy? Nàng vừa bị một hoàng đế hãm hại. Nàng tin ông ta vì ông ta là phụ thân của phu quân nàng. Người làm cha mẹ đều thương yêu con cái của mình nên nàng không hề nghi ngờ ông ta mà nhận lời đến phiên thổ và đã bị trúng kế. Ông ta đã hại phu quân nàng bất nghĩa, đẩy tội danh làm thâm hụt quốc khố cho chàng. Lẽ nào còn muốn phu quân nàng cũng trở thành loại người như vậy?
Tiểu Như Ý liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nha đầu, con trai ta không chịu nói rõ cho cô biết. Nó cho rằng rồi sẽ có ngày cô tìm ra. Nhưng ta thấy cô ngốc nghếch như vậy nên sợ cả đời này cô cũng không thể hiểu được và đành phải nói luôn. Nếu “cha cô” làm hoàng đế thì hắn sẽ không còn là Long Hiểu Ất nữa. Cô sẽ phải xa hắn, xa rời hắn. Cô hiểu chưa?
- Cái gì? Chàng là phu quân của tôi. Tôi không thể rời xa chàng được. Tôi biết tôi luôn làm vướng chân chàng, chẳng được tích sự gì, luôn đem lại phiền phức cho chàng nhưng chàng không thể không cần tôi. Dù chàng có là hoàng đế thì sao chứ?
- Ồ! Cho dù sẽ có một ngày hắn cũng mang cô ra để đổi lấy lương thực, rồi cũng vì sự tôn nghiêm mà hãm hại chính đứa con nhỏ của mình ư? – Đôi mắt xám sâu thẳm của Tiểu Như Ý lướt qua khuôn mặt đang cố kìm nước mắt của nàng: – Cô thấy rồi đấy. Vị Huyên phi đến từ trung nguyên đó. Đấy chính là phi tử mà năm đó hoàng đế trung nguyên sủng ái nhất, mẫu phi của Long Hiểu Ất. Chỉ vì để đổi lấy vài vạn thạch lương thực mà bà ta đã phải khăn gói, bị đẩy sang nước khác làm phi tử trong hậu cung của một người đàn ông xa lạ.
- …
- Nói đến đây, có phải cô đang nghĩ là Vương thượng của chúng ta thật lòng muốn có Huyên phi nên mới nạp bà ta vào cung không? Nha đầu à, những câu chuyện trong tiểu thuyết thật thật giả giả lẫn lộn, chỉ cần có nhiều người đọc, chỉ cần có nhiều người mua thì bất luận là viết khoa trương đến mấy cũng có người viết. Nhưng cô thật sự cho rằng trên thế giới này có vị hoàng đế ngốc nghếch nào lại vì một người đàn bà mà vất bỏ hậu cung, vứt bỏ giang sơn của mình sao? Hừ! Nếu có thì cô đã không gặp được Long Hiểu Ất rồi. – Bà cười khẩy, nói tiếp: – Điều hấp dẫn nhất của Huyên phi không phải là vẻ đẹp mỹ miều mà là bà đã từng được hoàng đế trung nguyên sủng ái nhất. Mười năm trước, hoàng đế nước cô đã xây cho bà một hậu cung khác, vì muốn bà được tự do sống trong cung điện đó, khỏi phải ở cùng một chỗ với những người đàn bà khác mà tranh sủng. Nhưng cung điện chưa xây xong thì đã có chuyện, tài chính thiếu hụt, Thập cửu hoàng tử nắm quốc khố trong tay cũng không thể làm gì được. Vương thượng của chúng ta nhân cơ hội đó đã đem quân tấn công, ép ông ta gả Huyên phi cho mình. Đối với một người đàn ông mà nói, điều ô nhục nhất chính là chuyện bị cướp mất vợ. Đối với trung nguyên mà nói, điều này có nghĩa là xưng thần với phiên thổ. Ai sẽ gánh lấy tội danh lớn như vậy đây? Hoàng đế không sai, Thánh thượng không sai, nên Thập cửu hoàng tử đành phải cắn răng gánh tội mà đi đến biên cương xa xôi.
Long Tiểu Hoa bàng hoàng nghe Tiểu Như Ý nói. Nàng hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Từ Thập cửu điện hạ khiến tim nàng nhói đau. Đây là lý do khiến nàng nhặt được một hoàng tử biết sử dụng bàn tính tinh thông ở trên phố. Nó giống như truyện cười vậy. Chắc phu quân nàng không cam lòng, rất ấm ức khi bị giáng tội danh đó, mẫu phi lại bị gả đi xa. Thế mà nàng lại không hiểu chuyện, không biết mình làm vướng chân người ta. Người ta muốn làm hoàng đế, nói là để trả thù cũng đúng, để giải cứu mẫu phi cũng đúng. Dù có thế nào thì ngọn lửa trong lòng phu quân nàng cũng không bao giờ có thể dập tắt nổi.
- Nha đầu, cô đừng coi thường điều ta nói. Ta nói cho cô biết chỉ để cô hiểu rằng, không nên ở bên hoàng đế, càng không nên sống dựa vào sự sủng ái của hoàng đế. Đây chính là lý do tại sao ngay từ đầu Hiểu Ất đã muốn đẩy cô ra xa mình.
Vì sự sủng ái của hoàng đế và tình thương của người cha với con gái khác nhau môt trời một vực. Huyên phi vì sự sủng ái này mà gặp phải đại họa. Hắn đã quá rõ điều đó. Vì vậy hắn không thể để tâm đến bất cứ ai bên cạnh. Nếu dựa vào cá tính của mình, Long Hiểu Ất không thể không yêu thương Long Tiểu Hoa. Nhưng nếu hắn thật sự chỉ cần Long Tiểu Hoa thì nha đầu này chỉ có thể gặp phải tội danh lớn hơn thế.
Hoàng đế trung nguyên là người từng trải. Ông ta hiểu điều này sẽ không có kết quả tốt. Thế nên, trước tiên ông ta đã hay Hiểu Ất đưa ra quyết định đẩy Tiểu Hoa sang nước láng giềng, khép cho nhà đầu này một tội danh để cả đời không thể nào quay lại được, không thể trở về bên con trai ông ta. Nói như thế thì…
Ông ta quyết định truyền ngôi hoàng đế cho Long Hiểu Ất sao? Thế nên ông ta mới thay Hiểu Ất quét sạch chướng ngại vật, đưa Long Tiểu Hoa và còn cố ý đẩy cả tiểu hoàng tôn có khả năng kế vị của mình ra biên cương. Tuyệt chiêu! Như vậy thì cho dù cháu ông ta có không cam lòng cũng không có cách nào quay về kinh thành làm loạn. Có điều… cái tên tiểu tử nói “sẽ hoàn trả lương thực trong vòng bốn năm” kia không dễ nói chuyện đâu.
Bạch Trì Như Ý chau mày nhìn Long Tiểu Hoa mà không nói gì, sau đó quay đầu trông ra màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ.
Cùng một màn đêm bao trùm lên hoàng cung phiên quốc, Cung Diệu Hoàng ngồi ngắm ánh trăng tàn mờ ảo trên bầu trời cao ngoài cửa sổ.
- Diệu tiểu vương gia, đề nghị của cô vương thế nào? Vương gia có đồng ý không?
Cung Diệu Hoàng nhếch môi không nói, hắn nhìn xuống tấm thảm đỏ dưới chân mình. Phiên vương đó hiểu được tâm tư của hắn, cười nhạt rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô vương hiểu tình cảm giữa Vương gia và hoàng gia gia của mình rất sâu đậm. Ông ta đột nhiên qua đời nên trong lòng Vương gia rất buồn, nhưng người làm việc lớn thì không thể để chuyện tình cảm xen vào. Sinh lão bệnh tử là do trời định nhưng ai vua ai giặc không do trời quyết, càng không do người chết sắp đặt. – Ông ta liếc qua bức thư cấp báo từ trung nguyên đặt ở trên bàn nói tiếp: – Lẽ nào Vương gia cam lòng để Thập cửu thúc của mình đoạt ngôi kế vị sao? Hay là… hắn vốn không muốn đoạt ngôi mà chính do hoàng gia gia của Vương gia có ý truyền ngôi cho hắn nên mới sai Vương gia đến phiên quốc để Vương gia không thể trở về ngay được?
Cung Diệu Hoàng cắn môi, tay hắn nắm chặt, không hề nói một lời nào.
- Cô vương vốn không định nhúng tay vào chuyện trung thổ của các người nhưng nghĩ đến tình cảm sâu nặng của Diệu tiểu vương gia và Hoàng đế thì ngôi báu đó sớm muộn gì cũng thuộc về Vương gia, nhưng bây giờ tình hình không lạc quan như chúng ta nghĩ. Tuy cô vương không biết vì sao Huyên vương gia lại không loan tin Tiên hoàng qua đời nhưng chúng ta đều biết ý đồ của hắn. Tin tức từ trung thổ báo về, ngự y hoàng cung đã tuyên cáo hoàng gia gia của Vương gia chết vì thuốc độc của nước ta. Khi hai chúng ta đang đàm phán hòa bình, cô vương lại đi sai người hạ độc hoàng gia gia của Vương gia sao? Vương gia có tin không? – Vương thượng liếc nhìn thăm dò nhưng Cung Diệu Hoàng vẫn không nói lời nào.
- …
- Rõ ràng là hắn đã hạ độc hoàng gia gia của Vương gia và muốn làm cho cuộc đàm phán giữa chúng ta sụp đổ, đồng thời gieo rắc chiến tranh, khiến Vương gia mang tội phản quốc, mang họa sát thân.
- Hừ! Với quan hệ giữa Huyên vương gia và cô vương, hai nước không thể chung sống hòa bình được. Vì hòa bình bang giao, không gây chiến tranh nên cô vương quyết tâm giúp Vương gia lên đài.
Ánh mắt Cung Diệu Hoàng hơi lay động nhưng vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đợi Vương thượng nói hết câu.
- Đương nhiên, để giúp Vương gia thì Vương gia cũng phải cho cô vương được yên tâm. Cách tốt nhất là một cuộc hôn nhân. Công chúa của cô vương không làm bẽ mặt Vương gia đâu. Cô nương trong lòng Vương gia cứ để trong lòng đi. Khi đã có giang sơn trong tay rồi, nói chuyện mỹ nhân cũng không muộn.
-…
- Diệu tiểu vương gia nên biết, nếu Vương gia từ chối chuyện hôn nhân cô vương đề nghị, lại thêm chuyện cô vương bị Huyên vương gia đổ tội hạ độc thì chuyện hòa ước giữa phiên thổ và trung nguyên sẽ sụp đổ tại đây. Biên cương hai nước sẽ mãi không có ngày yên bình, chiến tranh loạn lạc ắt sẽ nổi lên. – Ánh mắt Vương thượng nhìn chăm chú rồi nói tiếp: – Với tài trí của Diệu tiểu vương gia hẳn có thể vượt qua chuyện này.
Cung Diệu Hoàng chỉ nhớ từ đầu đến cuối mình không hề nói câu nào. Đầu hắn vang lên lời của người đưa tin, hoàng gia gia qua đời rồi. Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã đứng dưới mái hiên phủ đệ ngây người ra một lúc.
Nhớ lại lúc rời kinh, ân sư đã từng nói với hắn thế này. Bây giờ Thánh thượng trọng dụng hắn như vậy. Nếu hắn có thể ký được hòa ước, đem lại mối hòa hảo bang giao với phiên quốc th