Nói xong hắn đã trực tiếp kéo eo Long Tiểu Hoa còn chưa ăn xong món điểm tâm lôi ra giữa sân. Sau đó hắn khoanh hai tay trước ngực, đứng đối diện với nàng, chau mày suy đoán xem nàng đang nghĩ gì?
- Chẳng phải là nhảy múa sao? – Hắn kéo nàng ra nhảy mà lại đứng trừng mắt nhìn nàng là có ý gì? Có rất nhiều người đang nhìn họ. Họ có thể mất thể diện với nhau chứ không thể để mất thể diện với người ngoại quốc. Hai người đều không biết nhảy mà lại chạy ra đòi nhảy thì chẳng phải mất mặt lắm sao?
- Đang nhảy mà. Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? – Hắn mặc kệ, dù thế nào thì cũng không thể đứng đó làm trò cười cho thiên hạ được. Trong khái niệm của Tiểu vương gia hắn, nhảy múa là việc của đàn bà con gái, hắn chỉ là người thưởng thức thôi. Thế nên nhảy với Diệu tiểu vương gia sẽ rất thú vị, cô nương đó sẽ phải ra sức xoay tròn trước mặt hắn, còn hắn thì chỉ đứng bên tận hưởng không khí mát mẻ thôi. Nhưng kẻ trước mặt hắn sao lại cứ đơ người ra như chiếc bút thế kia. Dù thế nào nàng cũng là người phải xoay tròn mà.
- Vương gia không nhảy thì tôi nhảy làm sao được?
- Ai bảo tiểu vương không nhảy thì cô không thể nhảy. Cô cứ xoay tròn là được rồi. Tiểu vương không biết.
- Xì! Vương gia không biết nhảy mà lại kéo tôi lên nhảy thì chẳng phải mất mặt lắm sao? Vương gia không nhìn thấy có rất nhiều người đang cười à? – Ông trời ơi, đến cả hoàng đế phiên quốc cũng bịt miệng không nhịn được cười. Ồ! Họ coi thường người trung nguyên thế sao? Lòng yêu nước trong người nàng trỗi dậy.
- Cô là nữ nên xoay tròn là đúng rồi. Liên quan gì đến tiểu vương chứ?
- Rốt cuộc Vương gia có biết nhảy điệu nhảy của người nước này không thế?
- Vớ vẩn. Làm gì có người đàn ông nào biết nhảy?
- Bạch mã hoàng tử biết…
- Cô nói gì? – Vừa lẩm bẩm cái gì? Nàng mà nhắc đến kẻ hắn không muốn nghe thì nàng sẽ biết tay hắn.
- Thôi đi. May là tôi đã học qua một chút. Nào, bây giờ Vương gia lại đây. Tôi bảo Vương gia lại gần tôi một chút. Thái độ đó của Vương gia là ý gì chứ? Bây giờ chúng ta cần phải bảo vệ sự tôn nghiêm của quốc gia.
- … Sự tôn nghiêm của quốc gia… trông cậy vào cô sao?
- Dù sao nếu trông cậy vào Vương gia thì chắc chắn là tiêu tùng rồi. Chi bằng hãy trông cậy vào tôi.
Long Tiểu Hoa nói xong thì bám lấy vai Cung Diệu Hoàng nhưng hắn lại không nhiệt tình kéo nàng vào lòng mà lùi lại phía sau hai bước. Lòng yêu nước nồng nàn của nàng dâng lên. Nàng giữ chặt vai hắn, sau đó kéo tay hắn vòng qua eo mình, khích lệ nói:
- Ôm lấy eo tôi đi.
- … Eo của cô ở đâu? – Điều này mới quan trọng. Hắn sờ soạng mãi mà vẫn không tìm thấy.
- Xì! Vương gia có ý gì chứ? Bây giờ là lúc chê bai vóc dáng của tôi sao?
Hắn cúi đầu và phát hiện ra mình đã sát lại nàng. Bất giác mặt hắn nóng bừng, ánh mắt lúng túng nhìn đi hướng khác. Người phiên quốc thật lộ liễu. Tự nhiên không có việc gì lại lôi đàn bà con gái ra trước mặt mọi người, ôm chặt như vậy để nhảy múa, họ không sợ người con gái của mình bị người khác coi thường sao?
- Nghe theo khẩu lệnh của tôi nhé. Chân trái tiến, chân phải bước theo, dừng lại, xoay tròn…
- … – Khốn thật! Hắn đến mức phải làm theo khẩu lệnh của đàn bà chỉ huy bước đi của hắn tiến tiến lui lui, lại còn xoay tròn nữa sao? Xoay tròn gì chứ?
- Xì! Không phải là Vương gia xoay. Xoay tròn là động tác của bên nữ. Vương gia xoay tròn làm gì chứ?
- … Cô có thể bớt nói linh tinh đi một chút được không?
- Vương gia còn chê tôi nói linh tinh. Vương gia đã giẫm vào chân tôi rồi đấy. Ui da! Mẹ ơi, lại nữa rồi. Vương gia cố ý đúng không?
- Làm sao tiểu vương biết được chân cô lại quay ngang ở đó chứ? Không phải cô muốn xoay tròn sao? Cô đi mà xoay. Các cô nương ở đây lắc đẹp thế cơ mà. Sao ở đây lại có người nhảy lạch bạch như vịt thế này cơ chứ? Lại còn xoay tròn? Trông cô cứ như đang rang lạc vậy.
- Cái gì? Tôi nhảy giống như rang lạc ư? Vậy thì Vương gia nhảy như bật bông đấy. Trông cánh tay giơ lên bất động của Vương gia kìa. Cứng đơ như tượng vậy.
- Tiểu vương cũng cảm thấy mình quá nguyên tắc. Nếu cô không muốn làm bịch bông thì tiểu vương cũng không khách sáo nữa.
- Xì! Vương gia sờ đi đâu thế?
- Không tìm thấy eo, tiểu vương mò xuống dưới tìm.
- Đó là… mông của tôi. – Nàng định phản kháng trước đôi tay đang trượt xuống dưới của hắn, trực tiếp chạm vào vị trí không nên chạm nhưng nàng lại thấy hắn hơi cúi đầu xuống nhìn mình mỉm cười. Tay hắn hạ lưu vỗ vỗ vào vị trí đó, đôi môi mỏng của hắn lên tiếng.
- Bảo vệ danh dự của đất nước, đúng không?
- …
Nàng không biết danh dự đất nước và cái mông mình bên nào quan trọng hơn. Nàng chỉ cảm thấy bản thân không xứng với lời giáo huấn của phu quân trước khi lên đường. Đàn ông đều rất nguy hiểm. Sao nàng có thể vì người đàn ông trước mắt là cháu trai nhà mình mà coi nhẹ cảnh giác, tiến lại gần, cùng hắn nhảy điệu nhảy phiên quốc chứ?
Sau vài nhịp, cuối cùng Cung Diệu Hoàng đã nắm bắt được phần nào và có thể bước theo điệu nhạc. Tuy nhiên hắn vẫn chê cô gái trong vòng tay mình lắc không đẹp lắm nhưng lại chẳng có ý định đổi bạn nhảy khác mà còn nhân cơ hội này vừa kéo vừa lôi nàng. Đến Tiểu vương gia hắn nhảy thì điệu nhảy của người phiên quốc đã thay đổi hoàn toàn. Hắn giẫm lên chân người ta, véo má người ta, lại còn đánh vào mông người ta nữa, vậy mà cô nương đó có giận hay không cũng không dám lên tiếng, đành phải giơ hai tay ra nắm lấy tay hắn. Hắn không thuận theo ý cô nương đó, cố tình đan xen những ngón tay mình vào mười ngón tay nàng. Vẻ mặt hài lòng của hắn khiến nàng lúng túng ngây người ra, bị hắn xoay cho mấy vòng liền. Điệu nhảy của nước láng giềng này đã biến thành trò chơi xoay tròn dưới tay hắn.
Quân vương phiên quốc lần đầu thấy cảnh này nên rất hiếu kỳ. Ông ta chống tay trên ghế, vẫy một thị nữ trung nguyên lại, chỉ vào cô nương không được coi là xinh đẹp lắm đang nhảy hỏi:
- Người con gái đó là thẩm thẩm của Tiểu vương gia sao? – Vị tiểu vương gia này không chỉ thèm muốn người đàn bà của người khác mà còn có ý đồ làm loạn gia pháp tổ tông? Loại người như thế này mà được lão hồ ly hoàng đế trung nguyên đó chọn truyền ngôi thì sẽ loạn mất. Có điều dựa vào tính cách của lão hồ ly đó thì… híc… sợ là rất khó.
- Thưa bệ hạ, đó là Thập cửu thẩm của Diệu tiểu vương gia.
- Vâng thưa bệ hạ. Đó là chính thất của Thập cửu điện hạ Huyên vương gia đấy ạ.
- …
Choang!
Một tiếng chén rơi xuống khiến mọi người không thể không đứng lên, quay lại nhìn về phía bàn của Huyên phi. Ánh mắt bà lạnh lùng, nhìn thẳng về phía Long Tiểu Hoa đứng bên Cung Diệu Hoàng, khác hẳn với dáng vẻ quan tâm khi ban đồ điểm tâm, không còn vẻ nhân từ của người trưởng bối mà chỉ có ánh mắt căm ghét nhìn chòng chọc vào Long Tiểu Hoa, người đang chẳng hiểu chuyện gì.
- Bệ hạ, thần thiếp thấy trong người không được khỏe. Thần thiếp xin phép cáo lui trước. – Giọng bà buồn buồn.
Tuy bà xin phép cáo lui nhưng lại hoàn toàn không nhìn Vương thượng mà ánh mắt oán hận của bà vẫn nhìn thẳng vào Long Tiểu Hoa, người còn đang đứng ngây ra.
- Nàng về nghỉ đi.
- Tạ ơn bệ hạ.
Bà cúi người nhẹ nhàn rời đi. Khi bước xuống bậc thang, đi về hướng cửa ngang qua chỗ Long Tiểu Hoa và Cung Diệu Hoàng, bà đứng lại nhìn hai người vẫn chưa kịp đứng tách ra mà thở dài rồi cất bước bỏ đi.
Yến tiệc kết thúc, Long Tiểu Hoa nghĩ đến người đàn bà có nét giống phu quân của mình. Trước khi rời khỏi yến tiệc, giọng nói và ánh mắt lạnh lùng của bà đều nhằm vào nàng. Bà đến từ trung nguyên, là bác gái của Diệu vương gia, là chị em ruột của mẫu thân hắn, vì lý gì mà bà lại lấy quân vương phiên quốc xa xôi chứ? Chẳng lẽ là kết hôn hòa giải gì đó sao?
Nghĩ đến đó, nàng không thể không thừa nhận người phụ nữ này thật vĩ đại. Bà dũng cảm lấy người nước khác, ăn những món ăn lạ, mặc những trang phục lạ, phải thích ứng với những phong tục tập quán xa lạ. Nhớ đến yến tiệc toàn thịt dê nướng hôm nay mà nàng đã thấy buồn nôn rồi.
Ôi! Đã bị đói khi đi dự yến tiệc hoàng gia, Long Tiểu Hoa còn mất bao nhiêu sức lực cho điệu nhảy gì đó để lấy lòng hoàng đế phiên quốc. Ông ta cười suốt, vui vẻ mãi không thôi, rất hài lòng với việc nàng và Diệu vương gia vứt bỏ hình tượng mà thoải mái khiêu vũ, còn mời họ lần sau đến phiên quốc biểu diễn tiếp. Nàng hoàn toàn mất hết thể diện, và lúc này đây, đang đứng chơ lơ trước cửa cung điện.
Thằng cháu nhà nàng đưa nàng đến cửa hoàng cung, ra vẻ bí mật buông một câu: “Đợi tiểu vương ở đây”, rồi bỏ đi. Nàng cũng không biết hắn chạy đi đâu nữa. Không phải đã thống nhất là sẽ cùng về phủ đệ sao? Hắn vứt tiểu thẩm thẩm một mình với ba con chó đứng trước cửa cung điện nơi đất khách quê người là sao? Hắn giẫm sưng phồng chân nàng mà lại vô trách nhiệm bỏ đi.
Ánh nến chập chờn bên nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn thì trời đã tối sầm. Không biết phu quân có chịu khó ăn cơm hay không? Phiên quốc đã lạnh thế này thì không biết thành Lâm Dương có tuyết rơi chưa? Không có nàng ở nhà, liệu người ta có ngủ quên lỡ buổi chầu sáng hay không? Ôi!… Nhớ người ta quá!
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa vang lên trong bóng tối. Vì đây là nơi đất khách quê người nên nàng phải đề cao cảnh giác. Nàng lập tức kéo ba chú chó ra trước mặt, căng mắt nhìn xem ai đang đến.
Một con ngựa xuất hiện dưới ánh đèn hoàng cung. Nàng không tin vào mắt mình, bèn dụi dụi mấy cái, dường như không thể tin nổi cảnh tượng bản thân đã mơ ước từ thời thơ ấu lúc này đang ở ngay trước mặt. Một con ngựa trắng như tuyết đang đứng đó, Cung Diệu Hoàng cưỡi trên con ngựa đang ghìm cương lại, chìa tay ra cho nàng.
Nàng như sét đánh ngang tai, ngây người đứng trên bậc thang cửa cung, bị kích động thực sự bởi cảnh tượng trước mắt.
Hắn thấy nàng không có động tĩnh gì thì hết kiên nhẫn, chau mày, vẫy vẫy ngón tay, hắng giọng ừm một cái, ý bảo nàng nhanh đưa tay cho hắn, với cái tư thế buồn nôn này, hắn không trụ được lâu nữa đâu.
- Vương gia… đang làm gì thế? – Cái biểu cảm “ta thật là ngốc, ta thật ngu xuẩn” của hắn khiến nàng cảm thấy hắn quá đáng thương. Sao hắn lại cố ý cho nàng thấy cảnh tượng nàng hằng mơ ước thời thơ ấu, hại nàng cảm thấy cành hạnh đỏ trên đầu lại lớn thêm một chút cơ chứ?
- Cô còn hỏi tiểu vương đang làm gì à? Không phải đều do kẻ ngốc như cô hại sao?
- Hả?
- Tốt nhất cô đừng nói với tiểu vương là cô hoàn toàn quên lúc đánh mạt chược hôm đó, cô đã nói người đàn ông trong tưởng tượng của mình có hành động ngốc nghếch thế này.
- …
- Đưa tay cho ta.
- Nhưng mà… oa!
Câu nói sau từ “nhưng mà” không cần nói nữa vì nàng đã bị kéo lên lưng con Tuyết Câu và ngồi trong lòng hắn rồi. Hắn điều chỉnh tư thế của nàng để nàng ngồi đối diện với hắn, lưng quay về phía trước. Mắt nàng hướng thẳng vào cổ áo và khuôn ngực hơi lộ ra của hắn, ngẩng đầu lên là chiếc xương quai xanh tuyệt đẹp, cúi đầu xuống… xì.. đó là vị trí không được nhìn… Chết mất thôi! Nàng phải đặt tầm mắt vào chỗ nào thì mới an toàn đây?
Nàng hơi nghiêng đầu cúi xuống nhìn ba bông hoa đang chạy theo con ngựa, rồi ngẩ