Không chỉ là nhỏ như vậy đã lấy chồng mà lúc đó vẫn còn tè dầm cơ.
- Thảo nào. – Cô ta xoa xoa ngực để lấy lại bình tĩnh. Bỗng một tay cô ta kéo Long Tiểu Hoa, còn tay kia chỉ vào cô gái đối diện nói; – Đó là tiểu muội nhà ta. Tên là Liên Nguyệt. Muội thấy thế nào?
Nàng nhìn cô nương ngạo mạn đó. Dường như cô ta coi thường người ở dưới quê, còn bịt mũi coi khinh mùi của ba bông hoa quý nhà nàng:
- Ồ! Không tồi.
Đối tượng có độ đáng ghét không tồi. Cô ta mặc bộ váy trắng màu ánh trăng. Nếu không phải là đang ngồi thì có lẽ gió sẽ thổi tung váy của cô ta lên. Xì! Thật chẳng ra gì. Cùng là máu trắng nhưng bạch mã hoàng tử mặc rất đẹp còn cô ta thì trông thật không thuận mắt. Xì! Nàng chẳng muốn cho ba bông hoa quý ăn nữa, lát nữa nàng sẽ thả chúng ra cho chúng đi cắn người. Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa, đừng ăn nữa. Lát nữa chúng mày sẽ có đồ ăn ngon.
Khoan… khoan đã. Sao đột nhiên lại giới thiệu cô nương áo trắng đó với nàng chứ? Ồ! Nàng bỗng có một linh cảm không hay. Tình tiết này rất giống với một đoạn trong tiểu thuyết…
- Hay là để tiểu muội của ta cùng muội hầu hạ Thập cửu điện hạ nhé.
- Xì! – Quả nhiên là thế mà. Đúng là đoạn nạp thiếp kinh điển.
- Thế lực nhà đệ muội quá yếu mỏng, lại từ thành trì biên cương xa xôi đến kinh thành nên chắc chắn có nhiều thứ không hiểu. Liên Nguyệt từ nhỏ đã thông minh, tinh thông cầm kỳ thi họa…
- … – Á á á! Bệnh thần kinh cầm kỳ thi họa lại xuất hiện rồi. Có điều kiện như vậy sao không đi tìm bạch mã hoàng tử mà hợp thành đôi, lại chạy đến tranh giành hầu hạ một người với nàng chứ? Phu quân của nàng là gian thần. Danh tiếng rất xấu! Có biết gian thần là gì không? Chính là kẻ xấu mà cuối cùng sẽ bị bạch mã hoàng tử trừng trị đấy. Không hợp với cô ta đâu. Nguyên tắc của nàng rất rõ ràng, kiên quyết không làm tiểu thiếp, kiên quyết không bỏ gian thần.
- Gia phụ ta là quan nhị phẩm, đương nhiên ta nghĩ đệ muội là người độ lượng sẽ không ức hiếp tiểu muội. Tuy rằng cùng là chính thê nhưng sau này tiểu muội vẫn phải gọi đệ muội là tỷ tỷ thôi.
- … – Khốn kiếp! Quả nhiên là vậy. Mục tiêu của cô ta vẫn là không làm tiểu thiếp mà làm chính thê. Thế lực nhà cô ta thì có gì ghê gớm chứ? Còn nàng thì sao? Cũng giống như chính thê của Lục điện hạ lặng lẽ ngồi ăn sao? Muốn làm mai mối cho tiểu muội của mình ư?
Nàng khó chịu, ấm ức liếc qua vị nhị phu nhân:
- Nhất định phải như vậy sao?
Cái trò khủng bố, phá hoại hạnh phúc gia đình này phải lập tức dừng lại, lập tức dừng lại!
Thấy nàng có vẻ không tình nguyện, nhị phu nhân cũng không vội, chỉ cười lạnh lùng:
- Câu nói này của muội cứ như chị dâu ta đây ép muội để Liên Nguyệt vào nhà vậy. Có lẽ muội không biết. Tiểu nữ của Hữu tướng đã bị Thập cửu điện hạ nhốt vào cung. Vị tiểu thư đó là mỹ nhân có tiếng ở kinh thành và cũng là người có sức hấp dẫn bậc nhất.
- … – Đúng vậy. Ném muội muội vào tay ác bá cưỡng ép tiểu thư khuê các mà cô ta có thể yên tâm được sao?
- Đàn ông đều như vậy. Cứ thấy mỹ nữ là khó mà cưỡng lại được. Để tránh Thập cửu điện hạ có người khác chi bằng hãy chấp nhận tiểu muội nhà ta cùng hầu hạ Thập cửu điện hạ. Như vậy còn hơn là phải đi đấu tranh với con hồ ly kia.
Hay đấy! Bức ép cưỡng đoạt, ngược luyến tình thâm, có con trước hôn nhân? Tốt nhất hắn chớ có như vậy!
- Ta không nói Thập cửu đệ là người háo sắc. Chỉ là Thập cửu mẫu phi là tuyệt sắc giai nhân của hậu cung, danh tiếng đồn khắp bốn phương. Thêm nữa, Thập cửu đệ tướng mạo hơn người, khó tránh khỏi nhiều người để ý. Nếu đệ muội muốn giữ chân Thập cửu đệ, chi bằng…
Ý tứ chính là nói nàng giống như bông hoa nhỏ bé hèn mọn nở bên cạnh bông hoa mẫu đơn, khiến hoa mẫu đơn bị kìm hãm không thể phát triển tốt. Xì! Vừa rồi chẳng phải vị Tam điện hạ kia đã khen ngợi nàng nhanh nhẹn hoạt bát sao, một cô nương hoạt bát trẻ trung như vậy làm gì có chuyện không xứng với tướng mạo và khí độ của Thập cửu điện hạ chứ. Hoa mẫu đơn và bông hoa nhỏ rõ ràng rất xứng đôi mà, là trời sinh một cặp đấy.
- Đệ muội…
Soạt!
Long Tiểu Hoa đứng lên khiến nhị phu nhân hoảng hốt nghĩ rằng nàng không vui. Thấy cô nương quê mùa trước mặt đột nhiên nổi giân, hành động vô lễ, Liên Nguyệt kia lập tức nhướn mày lên nhìn nàng, cho rằng một cô nương như nàng thật sự không thể cải tạo nổi. Nàng liếc nhìn hai tỷ muội nhà đó, bỗng cười phá lên:
- Lão gia nhà muội nói ghét nhất là những người đàn bà lắm lời, chưa được sự đồng ý mà đã tự tiện lo chuyện của người khác… Để muội đi hỏi giúp hai người nhé.
Vị nhị phu nhân vừa nghe thì sắc mặt dịu lại, chỉ cảm thấy nàng rất e sợ Thập cửu điện hạ, liền xua tay cười nói:
- Đệ muội thật hiểu chuyện. Chuyện này đúng là nên nói với Thập cửu một tiếng. Chỉ có điều ta tôn trọng muội nên muốn nói với muội trước. Khi về phủ, muội có thể bàn lại với Thập cửu cũng được.
- Không cần đâu. Muội rất hay quên. Bây giờ muội sẽ đi hỏi lão gia giúp tỷ luôn. – Nói xong, nàng rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến trước mặt Thập cửu điện hạ, đá ghế hắn một cái rồi thì thầm một hồi.
Thập cửu điện hạ ngẩng lên nhìn vẻ ấm ức của nàng, liếc nhìn về phía bàn các phu nhân, rồi lại nhìn nàng:
- Được rồi, được rồi. – Trước mặt bao nhiêu người, làm nũng gì chứ?
- Cô ấy hỏi lão gia có muốn nạp thiếp không?
- … Ai vậy? – Hắn nhướng mày nhìn nàng mà bỗng cảm thấy thật buồn cười.
- Là cô ấy đấy. Người mặc bộ đồ trắng tên là ánh trăng trên cánh sen[3] gì đó.
[3] Ánh trăng trên cánh sen chính là ý nghĩa cái tên của Liên Nguyệt.
- Ồ! – Hắn liếc nhìn rồi lại cầm đũa lên. – Xương sườn ở bàn của nàng hết rồi. Nàng mang bát lại đây.
- Tuyệt! – Hắn không nhìn Liên Nguyệt mà là nhìn đĩa xương sườn. Ồ! Phu quân thật tuyệt vời! Nàng lập tức quay về chỗ bê bát chạy đến chỗ hắn. Hắn vươn tay gắp thức ăn bỏ vào bát cho nàng rồi lại liếc nhìn về phía bàn đó. Bỗng nhiên hắn quyết định: – Có muốn lại đây ngồi không?
- Có được không? – Nàng thì thầm hỏi.
- Ngồi ghế con thì được. Nàng có muốn ngồi không? – Hắn nhướng mày hỏi nàng. Hóa ra không phải nàng không thích ngồi bên hắn.
- Muốn muốn muốn. – Chỉ cần có thể loại bỏ được cô ta thì dù nàng có ngồi trên thùng để ăn cơm cũng được.
- Người đâu, đem ghế con lại đây cho ta. – Hắn cười gọi người mang ghế con đến rồi quay lại nói với Tam điện hạ: – Khiến Tam ca chê cười rồi. Nương tử của đệ chưa quen nên còn nũng nịu muốn ngồi bên đệ. Đệ cũng sợ phiền mấy đại tẩu chăm sóc nàng ấy nên để nàng ấy ngồi bên cạnh mình cho tiện.
- Ờ… Khà khà… – Ông chưa từng thấy đàn ông hoàng gia ngồi dự tiệc có tiểu nha đầu ngồi bên cạnh gặm xương sườn bao giờ. Thập cửu đệ rời kinh thành mười năm đúng là có khác: – Đệ vui là được rồi.
Long Tiểu Hoa ngồi trên chiếc ghế con, dùng ngón tay vẫy ba bông hoa quý lại. Nàng liếc mắt nhìn Liên Nguyệt áo trắng đang nhìn mình coi thường. Nàng bỗng vỗ đầu mình, còn có chuyện phải nói với lão gia mà, bèn kéo áo hắn, kiên trì hỏi:
- Lão gia, người ta hỏi lão gia có muốn nạp thiếp không?
Hứ! Mau trả lời hai kẻ đó đi. Hãy nói rằng hắn không cần nạp thiếp, cả đời này chỉ có một mình Long Tiểu Hoa là đủ rồi, không cần thêm bông hoa nào nữa.
Thập cửu điện hạ cúi xuống nhìn nàng, kéo tay áo của mình lại rồi giơ tay gõ vào trán nàng nói:
- Ta cần nhiều hạnh hoa làm gì? Thêm nữa ư? Một bông hoa ta đã chịu đủ lắm rồi. – Hắn chẳng muốn có nhiều hạnh đỏ vượt tường. Trông một mình bông hoa này là đã mệt lắm rồi.
- …
Câu trả lời không khiến nàng hài lòng. Tại sao hắn lại không thể đồng cảm với nàng vậy chứ? Hu hu…
Cung Diệu Hoàng lim dim đôi mắt, cười nhạt trước cảnh tượng chói mắt phu thê hòa hợp trước mặt. Hắn nhìn Long Tiểu Hoa đang bĩu môi qua vai Tam bá bá và Thập cửu thúc. Hắn việc gì phải theo đuổi tiểu nha đầu miệng rộng, bộ dạng như quỷ đói mà ngay cả bản thân hắn cũng thấy chán ghét đó chứ? Trong đầu hắn cứ vương vấn mãi hương vị của đôi môi đang cong lên kia. Đây là bữa tiệc gia đình. Hắn có mặt ở đây rồi, cứ cho rằng không tình nguyện đi nữa thì cũng phải coi nàng là hoàng thẩm. Hắn không hề lên tiếng công kích, chỉ nhìn nàng qua vai Thập cửu thúc, trong bàn tiệc gia đình này, lặng lẽ nhớ tới đôi môi của tiểu hoàng thẩm. Nhìn nàng hài lòng khi nghe Thập cửu thúc nói không nạp thiếp nữa kìa. Đàn ông năm thê bảy thiếp để có người lo chuyện phủ đệ là điều bình thường. Nàng cứ như vậy thì sẽ khó mà hợp với kẻ đó được. Không muốn kẻ đó nạp thiếp thì nàng phải giở nhiều thủ đoạn cơ.
Hứ! Quên cô ra đi!
Hắn cúi xuống không thèm nhìn đôi môi bóng nhẫy vì mỡ đồ ăn của người ngồi bên cạnh Thập cửu thúc nữa. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình tê tê, môi giật giật. Hắn thầm nghĩ: “Chẳng phải chỉ là không nạp thiếp nữa thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ? Tiểu vương cũng…”.
Thôi đi. Việc gì phải nghĩ đến điều này? Vì một nha đầu chẳng ra sao mà không nạp thiếp ư? Vớ vẩn! Tuyệt đối phải quên cô ta đi!