Buổi chiều, hết giờ làm là Văn Bác lại về nhà trước, đi chợ mua rau về nấu nướng. Thường ngày Văn Bác ít khi để Y Đồng xuống bếp,anh sợ dầu mỡ làm hỏng làn da mịn màng mỏng manh của Y Đồng. Y Đồng được vậy thì mừng lắm, đàn bà mà không phải lo chuyện bếp núc thì đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!
Văn Bác đang lúi húi ở trong bếp thì Y Đồng về. Vừa vào cửa cô đã hào hứng nói: “Ông xã ơi, hôm nay được phát tiền thưởng rồi, vợ chồng mình ra ngoài ăn một bữa đi!”
- Anh không muốn ra ngoài! – Văn Bác nói.
- Tại sao?
- Anh mệt lắm!
- Anh làm sao thế? Từ sáng tới tối lúc nào cũng ủ rũ, sao lúc nào anh cũng mệt mỏi thế? Đi chuyển đá hay đi đào than hả? – Y Đồng nổi cáu.
- Anh mệt tim, em thì hiểu cái gì? – Văn Bác trả miếng.
- Anh mệt tim á? Tim em còn mệt hơn anh đấy! – Y Đồng gào lên.
- Có phải anh làm cho em mệt đâu, em thích thế nào thì cứ làm như thế!
- Anh…
Hai người nói chuyện không hợp, cứ nói là cãi nhau, vốn dĩ hôm nay Y Đồng được phát tiền thưởng, trong lòng vui lắm, định ra ngoài ăn, coi như tự thưởng cho mình, nào ngờ vừa mới về đã bị Văn Bác làm cụt hứng.
Nhìn thấy Y Đồng có vẻ không vui, Văn Bác sợ sẽ cãi nhau, bởi vì tối nay anh còn phải viết báo cáo của công ty, ngày mai sẽ phải dùng đến trong cuộc họp, nếu viết không tốt sẽ bị lãnh đạo truy cứu trách nhiệm, ảnh hưởng không tốt đến việc thăng chức và tăng lương của anh. Nghĩ đến đây, anh đành phải nhẫn nhịn, vội vàng cười giả lả: “Bà xã, anh xin lỗi, ý của anh là giờ chúng ta cần phải tiết kiệm một chút, nếu không tiết kiệm tiền thì sau này sinh em bé biết làm thế nào?”
- Chuyện ấy vẫn còn xa vời lắm, anh nhìn xa gớm nhỉ?
- Thì anh chuẩn bị trước mà!
- Em thấy đầu óc anh có vấn đề rồi đấy!
- Thôi được rồi, thì đầu óc anh có vấn đề!
- Đúng thế còn gì!
- Cưng à, thế này đi, ngày mai anh mời em ăn đồ Tây, coi như xin lỗi, thế nào?
- Thế còn tạm được!
Sau một hồi vỗ về, cơn giận của Y Đồng đã nguôi ngoai. Thấy vậy Văn Bác thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh được một trận cãi vã. Nếu không, làm sao anh viết báo cáo được đây? Đàn bà ưa ngọt, ưa nịnh, xem ra đây đúng là chân lý cuộc đời!
Ăn xong, Văn Bác đang chuẩn bị đi viết báo cáo thì Y Đồng đã nói: “Anh đi đâu thế? Mau rửa bát trước đi!”
- Bà xã à, hôm nay anh phải viết xong một bản báo cáo, ngày mai phải nộp lên công ty, rất gấp, em có thể rửa bát một lần được không? – Văn Bác nói bằng giọng năn nỉ.
- Không được, em còn phải xem “Trái tim mùa thu” với “Cô nàng bướng bỉnh!” – Y Đồng từ chối.
Đương nhiên Văn Bác chẳng thấy ngạc nhiên với cái đáp án này, anh vốn chẳng hi vọng. Kể từ khi lấy nhau đến giờ luôn là anh rửa bát, vợ anh chẳng động tay động chân bao giờ.
Văn Bác chán nản đành bỏ đi rửa bát. Dọn dẹp vệ sinh xong anh liền ngồi xuống viết báo cáo. Vừa viết báo cáo xong, chưa kịp thở thì Văn Bác đã nhận được mệnh lệnh của bà xã: “Ông xã ơi, mau mang quần áo của em đi giặt đi, à phải rồi, còn cả tất nữa, anh đừng quên đấy!”
Lúc này Y Đồng đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha, vừa uống nước dưa hấu vừa xem phim Hàn Quốc, miệng cười hỉ hả, bộ dạng vô cùng lười biếng.
Văn Bác vươn vai một cái cho đỡ đau nhức rồi đứng dậy, chậm chạp lê bước. Anh có chút miễn cưỡng và bực bội nhưng không muốn làm ầm lên. Trước khi kết hôn, ngay cả quần áo của mình anh còn lười không giặt, ấy thế mà sau khi kết hôn, anh còn phải giặt quần áo cho cả vợ nữa. Có lúc anh nghĩ rốt cuộc anh lấy vợ để làm gì?
- Mau đi đi, anh còn lề mề đến bao giờ? Mau giặt cho sạch đi! – Y Đồng lại lần nữa ra lệnh.
Văn Bác chán nản đành phải làm theo. Anh đi vào trong nhà vệ sinh, thu nhặt quần áo của vợ. Vừa liếc nhìn đã thấy quần lót của vợ dính máu, chắc là cô ấy đã đến ngày. Nói thật là một thằng đàn ông, giúp phụ nữ giặt quần lót thật là một chuyện đáng xấu hổ, nhất là giặt những cái quần lót trong thời kỳ sinh lý đặc biệt này. Mặc dù nói là kết hôn rồi nhưng dù sao anh cũng là thằng đàn ông, anh làm sao chấp nhận được chuyện này?
Văn Bác vốn dĩ không muốn làm nhưng lại nghĩ, Y Đồng giàu có như vậy, ấy thế mà chẳng chê một thằng nghèo kiết xác như mình, đồng ý lấy mình đã là thiệt thòi cho người ta rồi, giúp cô ấy chút chuyện vặt coi như là bù đắp cho cô ấy. Huống hồ hiện giờ cô ấy đang đến tháng, mình phát huy tí ga lăng của đàn ông cũng có sao. Thôi thì giặt đi!
Nói rồi anh vùi đầu vào giặt giũ đống quần áo trong nhà tắm. Chưa giặt xong thì Y Đồng đã nói vọng vào từ trong phòng khách: “Ông xã ơi, mau rửa chân cho em!”
Văn Bác lau sạch xà phòng trên tay rồi bê chậu đi rửa chân cho Y Đồng. Khoảnh khắc khom lưng xuống anh cảm thấy một sự xỉ nhục trào lên trong lòng. Mặc dù nói là ở trong nhà, không có người ngoài nhưng anh thật sự cảm thấy khó chịu. Đàn bà mà lười nhác đến mức này thì thật quá nghiêm trọng, quần áo không giặt thì thôi không nói, nhưng ngay cả chân mình cũng bắt người khác rửa hộ, thật chẳng ra làm sao! Nếu gặp phải một thằng đàn ông gia trưởng thì hắn đã sớm trở mặt: “Cái gì? Không phục vụ ông đây thì thôi, còn bắt ông phải phục vụ mày à? Tao phải đánh chết mày mới được!”
- Anh giúp em mát xa lòng bàn chân nhé, dạo này em mệt quá! – Bà xã lại hạ lệnh.
Văn Bác cúi đầu mát xa chân cho vợ, chẳng còn cách nào khác, ai bảo mình lấy phải một thiên kim tiểu thư? Người ta là tư sản, nhà có của ăn của để, lại xinh đẹp, nếu mà là cô bé lọ lem thì có tăng cô thêm mười lá gan nữa, cô cũng không dám làm vậy.
- Ái, anh nhẹ tay một chút có được không? Sao mà mạnh tay thế? Đau chết đi được! – Y Đồng trách móc.
- Anh xin lỗi! Văn Bác vội xin lỗi, sau đó nhẹ tay xoa bóp. Anh nghĩ, ban nãy bóp mạnh quá, giờ phải nhẹ tay hơn.
- Anh chưa ăn cơm à? Sao nhẹ hều thế này? Anh bị mắc bệnh mềm xương à? – Y Đồng lại la lên.
Cuối cùng Văn Bác không thể nhịn nổi nữa, anh nói: “Con người em sao mà khó phục vụ thế hả? Em tưởng em là ai? Nếu như em không phải là phụ nữ thì anh đã đấm cho em…”
- Cái gì? Anh dám đánh tôi à? Anh có gan thì đánh đi! – Y Đồng gào lên.
- Mặc xác cô!
Văn Bác hầm hầm bỏ về phòng ngủ. Vừa nằm xuống giường thì Y Đồng đã xông vào, cầm cái gối dựa sô pha đập vào mặt Văn Bác. Văn Bác ôm đầu tránh trận đòn tới tấp của Y Đồng. Y Đồng đánh tới tấp mất năm phút mà vẫn chưa có ý định dừng tay. Văn Bác cuối cùng cũng nổi điên, anh giật lấy cái gối, ném sang bên rồi gào lên.
- Cô gây chuyện đủ chưa hả?
Y Đồng hùng hổ lao đến như một con sư tử bị thương, ra sức cào cấu, đấm đá lên người Văn Bác. Đột nhiên Văn Bác cảm thấy mũi mình nóng bừng, một dòng máu tươi chảy ra. Xong rồi!
Y Đồng dường như vẫn còn chưa chịu thôi. Văn Bác bực bội vô cùng, anh ra sức đẩy Y Đồng ra, vô tình khiến cho Y Đồng ngã ra đất. Trong cơn tức giận, Y Đồng đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ.
Vừa vào đến cửa, mẹ của Y Đồng là Trương Thanh đang nấu cơm, thấy con gái về liền hỏi:
- Y Đồng à, sao con về mà không báo trước với mẹ một tiếng? Ăn cơm chưa?
- Mẹ à, con không đói! – Y Đồng chào mẹ rồi đi thẳng vào phòng ngủ của mình. Sau khi cô lấy chồng bố mẹ vẫn giữ căn phòng này của cô lại, chờ khi nào cô có thời gian rảnh về nhà ở vài hôm, đoàn tụ với gia đình.
Phòng ngủ của em gái Hoàng Thanh ở ngay sát vách, nghe thấy tiếng của Y Đồng, Hoàng Thành liền chạy sang, vui vẻ nói: “Chị về rồi à? Đây là thạch em mới mua đấy, ngon lắm, chị ăn thử đi!”
Y Đồng nhìn em gái, nói: “Em đấy, suốt ngày chỉ biết ăn, lớn bằng đầu bằng cổ rồi mà cứ như trẻ con ấy, thế này thì làm sao mà lấy chồng được?”
Hoàng Thanh thè lưỡi, quay về phòng mình.
- Mẹ ơi, bố con đâu ạ? – Y Đồng đi vào phòng bếp hỏi mẹ.
- Bố con ra ngoài đi dạo rồi. Ông ấy dạo này hay đau lưng, bác sĩ nói khi nào rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo!
- À, phải rồi, mẹ ơi con muốn về nhà ở vài ngày! – Y Đồng nói.
- Sao thế? Con cãi nhau với Văn Bác à? – Mẹ nhíu mày, lo lắng hỏi.
- Đâu có, làm gì có chuyện đó hả mẹ!
- Thật không?
- Mẹ à, ở nhà con bức bối quá, con muốn về nhà ở với bố mẹ cho vui, lẽ nào mẹ không nhớ con sao?
- Không phải chứ? Y Đồng, con đừng có dấu mẹ!
- Mẹ, làm gì có chuyện đấy! Mẹ cứ yên tâm!
- Con ngốc, con tưởng là giấu được mẹ sao? Mẹ một tay nuôi các con khôn lớn đấy!
- Mẹ à, con…
- Văn Bác bắt nạt con à? Ngày mai mẹ sang bên đó, mắng cho nó một trận!
- Mẹ, không phải thế đâu! Mẹ đừng nhắc đến anh ấy nữa có được không?
Đang nói chuyện thì bố của Y Đồng vui vẻ về nhà, trong tay ông còn cầm một chai rượu cao lương mới mua ở siêu thị về. Vừa nhìn thấy Y Đồng, ông đã mỉm cười nói: “A, con gái cưng đã về đấy à!”
- Bố ạ, con về thăm…
- Con ma men kia, biết ngay là ông lại uống rượu mà. Chẳng phải bác sĩ đã nói ông không được uống nhiều rượu sao? – Y Đồng còn chưa kịp nói hết thì mẹ cô đã bắt đầu mắng bố cô rồi.
- Tôi uống có chút rượu thì đã làm sao? Có phải phạm pháp đâu?
- Ông tránh sang một bên!
- Bố, mẹ, đừng cãi nhau nữa! Con vừa mới về nhà đã không được yên thân rồi!- Y Đồng chán nản nói.
- Thôi được rồi, nể mặt con gái, hôm nay tôi không tranh cãi với ông, mau đi ăn cơm đi!
Cả nhà lặng lẽ ăn cơm. Ăn cơm xong, em gái Hoàng Thanh về phòng lên mạng, hai mẹ con Y Đồng xuống bếp dọn dẹp, bố Y Đồng vào phòng đọc sách.
- Y Đồng, mẹ thấy sắc mặt con không được tốt, gần đây thấy khó chịu ở đâu à? – Mẹ hỏi
- Không có, con rất khỏe mà! Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
- Đừng giấu mẹ! À, hay là con có bầu rồi? – Bà vuốt vuốt má Y Đồng trìu mến hỏi.
- Mẹ ơi, làm gì nhanh thế ạ? – Y Đồng vỗ vỗ vào tay mẹ, vội vàng phủ định.
- Có thật không? Mẹ mong cháu lắm rồi đấy, chỉ mong được bế cháu ngoại thật nhanh thôi! Ha ha…
- Mẹ à, còn chưa thấy tăm hơi đâu cả, nhìn mẹ sốt ruột kìa!
- Thì mẹ sốt ruột, muốn được bế cháu mà! Để muộn nữa mẹ sợ bế không nổi. Ha ha…mau sinh một đứa đi!
- Mẹ, cả tháng nay anh ấy chẳng động đến con rồi! – Y Đồng bực bội nói.
- Cái gì? Một tháng nay nó không động đến con á? – Mẹ Y Đồng ngây người.
- Con cũng chẳng biết rốt cuộc có chuyện gì. Kể từ sau khi lấy nhau, anh ấy cứ như trở thành một người khác ấy!
- Có phải nó có vấn đề về chuyện ấy không? – Mẹ cô hoài nghi.
- Không ạ, con thấy anh ấy vẫn ổn, nhưng anh ấy không muốn thân mật với con.
- Con à, có phải nó đang tức con chuyện gì không?
- Bọn con thường xuyên cãi nhau! – Y Đồng ngao ngán nói.
- Con à, hai đứa con còn ít tuổi, lại chẳng phải lo ăn, lo uống, nhà cửa đầy đủ, xe cộ cũng có rồi, có gì mà phải cãi nhau chứ?
- Mẹ à, con cũng đâu muốn cãi nhau với anh ấy, nhưng anh ấy lúc nào cũng chọc tức con! – Y Đồng ấm ức nói.
- Tại sao? – Mẹ Y Đồng càng nghe càng không hiểu.
- Mẹ không biết đấy thôi, nhà bố mẹ mua anh ấy không ở, xe bố mẹ mua anh ấy không đi!
- Mẹ biết Văn Bác có lòng tự trọng rất cao, nó thà đi thuê nhà chứ không chịu ở nhà bố mẹ mua cho các con. Để lần sau mẹ sang khéo léo khuyên bảo nó vậy!
- Mẹ à, con với anh ấy cãi nhau không biết bao nhiêu lần về chuyện này rồi, anh ấy cứng đầu lắm, chẳng ích gì đâu mẹ!