Hạ Hiểu Úc đã khôi phục lại bộ dáng trước kia, cô cứ sống tiêu sái thoải mái, bất cần đời.
Cô đối với tất cả đều thờ ơ, thậm chí lại bắt đầu hút thuốc. Chẳng qua, sau khi cô châm điếu thuốc thì chỉ lẳng lặng nhìn nó từ từ cháy sạch, không hề hút lấy một hơi.
Giang Thành Bân được chuyển đến một bộ phận rất tốt, khá nhàn nhã, thường thường có thể nghỉ hoặc đi ra ngoài công tác, cho nên cậu có rất nhiều cơ hội có thể quan sát người bạn tốt của cậu.
Chiều cuối tuần nào bọn họ cũng ra ăn quán bún Hà Tử bên ven đường, hai người ở trong gió lạnh run rẩy liên hồi, Giang Thành Bân nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc, mở miệng hỏi : “Chị sao không chịu nói gì hết thế ? Thầy Du đối với chị không tốt à ?”
Đến bây giờ, mặc dù không hề cam lòng tình nguyện chút nào, nhưng cậu cũng đã miễn cưỡng chấp nhận sự thật kia rồi. Chủ động hỏi Du Chính Dung, chứng tỏ khúc mắc trong lòng cậu đã dần biến mất.
“Không biết, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa rồi.” Hạ Hiểu Úc cố đè nén sự đau đớn đang dâng lên trong lòng, thản nhiên trả lời.
“Không liên lạc ?” Giang Thành Bân hoài nghi mà nheo mắt lại, quan sát cô, “Sắp tới, chị không cần phải sợ tôi khó chịu, tôi đã tìm được mục tiêu mới rồi, sẽ không theo chị giành thầy Du nữa đâu !”
“Không phải như vậy.” Cô đơn giản mà nói :“Thật sự không còn liên lạc nữa”
Giang Thành Bân ngạc nhiên tột cùng hỏi: “Tại sao như vậy ? Người mù cũng nhìn thấy thầy ấy say mê chị cỡ nào! Có phải chị lại giở cái tính đại tiểu thư ra, giận dỗi hồ nháo làm người ta không chịu nổi ?”
Quả nhiên là bạn bè lâu năm, chỉ hai ba câu thôi cậu đã nói trúng trọng tâm vấn đề.
Hạ Hiểu Úc hay tay xỏ vào túi, lặng yên không đáp.
Giang Thành Bân cẩn thận quan sát cô một lúc lâu, khẳng định dưới lớp trang điểm của cô là quầng thâm bao quanh đôi mắt phượng xinh đẹp, mà sắc mặt dần tái nhợt cũng không liên quan đến phấn trang điểm, cậu mở miệng: “Chị sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế ? Nếu như chị rất quan tâm thì phải tranh thủ đi a, thỉnh thoảng hạ mình một chút cũng chẳng chết đâu !”
Hạ Hiểu Úc liếc cậu một cái, không tình nguyện mà hỏi: “Cậu khẳng định là do tôi sai ư ? Trả lời đi.”
Cậu vỗ vỗ đầu cô, tỏ vẻ thương hại mà nói :“Nhất định chính là chị sai. Chị là người thế này a, bộ dáng thoạt nhìn qua thì thật là thông minh nhưng kỳ thật là đứa ngốc, có thể ngốc đến mức ngay cả bản thân sai ở đâu cũng không biết. Thôi như vậy đi, chị đem mọi chuyện kể qua một lượt cho tôi nghe, tôi sẽ mở lòng từ bi, chỉ bảo cho chị một chút !”
“Nói nhanh đi, cơ hội hiếm có đó nga, tôi đây hắc bạch lưỡng đạo đều có giao du, vấn đề nam nữ cũng có đọc qua, rất khó tìm đó, mau nhanh đến thỉnh giáo tôi đi.”
“Chúng tôi……” Nàng chần chờ rồi cũng đáp.
Trong đôi mắt đen láy của Giang Thành Bân đang tràn đầy sự quan tâm, giữa cơn gió lạnh thấu xương, cho cô một chút ấm áp.
Cô thở dài một hơi.
“Chúng tôi ầm ỹ một trận…… Hẳn là cũng không phải cãi nhau dù sao cũng là có chút không thoải mái thôi.” Khi đã mở miệng nói ra được, thì nói tiếp cũng không quá khó khăn như cô nghĩ, Hạ Hiểu Úc phát hiện mình đã bắt đầu kể hết,“Ngày đó tôi chạy tới khoa của anh……”
Giang Thành Bân không hề chen ngang, cậu để Hiểu Úc từ từ đem câu chuyện kể hết, chỉ im lặng lắng nghe.
Cho đến khi về tới trước cửa nhà thì cô đã gần như kể xong.
“…… Sau đó anh ấy đã bỏ đi, đến giờ cũng không liên lạc, tôi cũng không có tìm anh ấy.” Hạ Hiểu Úc thở dài một hơi, cô đơn mà đưa kết luận,“Đại khái chính là như vậy, tôi nghĩ anh ấy đã quyết định không ở cùng một chỗ với tôi nữa, chúng tôi sau này sẽ không liên lạc nữa.”
Giang Thành Bân nghe xong, một tay chống vào khung cửa, tay kia xoa trán, khom lưng lại, im lặng vài giây, sau đó bùng nổ rống to –
“Chị thật ngu ngốc ! Đại ngu ngốc ! Đồ con gái ngu ngốc tới cực điểm ! Ta chưa từng thấy một người con gái nào ngốc như chị ! Đàn ông cũng chưa từng thấy ! Ngu chết đi được ! Ngốc đến độ có thể đi đi về về mặt trăng đến hai lần !!!!!!!…..”
“Này, với chuyện lên mặt trăng có liên quan gì sao ???” Hạ Hiểu Úc đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút không hiểu mà hỏi.
“Không cần lo đến vấn đề mặt trăng, nó không phải trọng điểm !” Giang Thành Bân đã gần điên rồi, cậu bắt đầu giậm chân,“Chị cho rằng đàn ông không tức giận sao ? Chị cho là thầy lớn tuổi hơn chị, lại là giáo sư, cho nên không biết buồn sao ? Làm ơn đi !”
Một người con trai đứng trước cửa nhà mình vừa kêu la vừa nhảy, thật sự có chút quá mức làm người ta chú ý, cho nên Hạ Hiểu Úc khẩn trương mở cửa, đem Giang Thành Bân tâm tình dường như đang kích động mà kéo vào nhà.
“Cậu bình tĩnh một chút có được không ?”
“Chị muốn tôi bình tĩnh như thế nào ? Ai có thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình đem hạnh phúc đổ ra ngoài cửa, còn trốn ở trong phòng hối hận ? Như thế muốn tôi bình tĩnh thế nào ? Mấy năm gần đây, thầy ấy là người đàn ông duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của chị ! Chị lại có thể cứ như vậy mà buông tha ? Đại ngu ngốc ! Đại ngu xuẩn !”
“Nếu tôi ngốc như vậy, xuẩn như thế, khiến cho người ta chán ghét như thế, anh ấy không muốn ở cùng một chỗ với tôi nữa cũng là đương nhiên, cũng không phải khó chấp nhận như vậy.” Hạ Hiểu Úc có chút dỗi mà nói.
“Chị nói lại lần nói ! Nói lần nữa !” Giang Thành Bân muốn nhào tới mà bóp chết cô, Hạ Hiểu Úc lẹ mắt phát hiện liền trốn đến phòng khách, khiến cho Giang Thành Bân vừa dậm chân vừa mắng,“Chị đi xin lỗi ! Đi ngay lập tức, thầy ấy nhất định sẽ không giận nữa.”
Nghĩ đến bộ mặt lạnh như tiền của Du Chính Dung lúc bỏ đi, Hạ Hiểu Úc hơi rùng mình, lắc đầu,“Tôi cảm thấy không được.”
“Không được mới là lạ !” Giang Thành Bân lại bắt đầu kêu to,“Ngốc thế, giải thích không được thì làm nũng a ! Ôm hôn thầy ấy vài cái, nhất định củi khô sẽ bén lửa, dáng người thầy ấy tốt như vậy, cơ bắp lại đẹp, nếu có thể cùng thầy ấy ở trên giường lăn lăn lộn lộn, ai còn có thể tức giận……”
Lần này đổi lại Hạ Hiểu Úc nheo mắt lại, trong đôi mắt phượng lộ ra tia đe dọa nguy hiểm, “Cậu làm sao biết ?”
“Tôi, tôi chỉ là ví dụ thôi mà”. Khuôn mặt trắng nõn của Giang Thành Bân lộ chút đỏ ửng,“Không có cách nào, tôi cũng thích đàn ông có dáng người như thế !”
“Vậy cậu đi đi !” Cô không vui mà nói.
“Tôi là rất muốn a, chỉ tiếc là trong mắt thầy Du, từ đầu tới đuôi chỉ có đứa ngu ngốc tới cực điểm thôi. Tôi không biết chị thế nào mà có thể trơ mắt nhìn thầy đi nữa ? Không bàn điều kiện hay diện mạo, sự mê luyến cùng yêu chiều của thầy đối với chị, chẳng lẽ chị cũng không có chút cảm giác nào sao ?”
Cô lẳng lặng đáp,“Tôi không phải không có cảm giác, tôi chỉ là…… không thể tin được mà thôi.”
Giang Thành Bân đương nhiên hiểu ý của cô.
Sống trong một gia đình chẳng vui vẻ, cô đơn lớn lên cùng với vết thương, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
Nhưng không thử thì làm sao biết không được ?
Cậu ngã người lên ghế sô pha mềm mại, buồn bã thở dài,“Cha mẹ cậu đối với cậu thế nào thì cũng đã là chuyện quá khứ, có cần vì chuyện này mà cả đời sợ hãi lùi bước hay không ?”
Hạ Hiểu Úc không hề trả lời, chuyện không phải chỉ đơn giản như thế a…
Hơn nữa…… nói không chừng tất cả cũng đều đã muộn.
“Hơn nữa cha mẹ thì không thể lựa chọn, nhưng chị có thể lựa chọn người yêu cho mình mà ?” Giang Thành Bân chân thành nói:“Hiểu Úc, chị cũng hoàn toàn có tư cách như những kẻ khác, đều có thể vui vẻ mà nói chuyện tình yêu, bây giờ cơ hội đang ngay trước mắt chị, vì sao không cố gắng nắm chắc ? Chị có biết không cố gắng cũng là một sai lầm không ?”
“Tôi làm sao bây giờ ? Từ đầu tới cuối đều là anh ấy chủ động, chủ động tới gần tôi, chủ động rời khỏi tôi !” Hạ Hiểu Úc rốt cục kiềm chế không được, lớn tiếng phản bác.“Tôi còn cái gì để nói nữa đây ? Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào ?”
Giọng nói của cô dường như nghẹn lại, hốc mắt cũng đỏ lên.
Giang Thành Bân thương hại nhìn cô.
“Hiểu Úc, không phải thầy ấy chủ động theo đuổi chị là tiêu biểu cho thầy ấy từ lúc bắt đầu đã không trách không hối hận, bị chị suốt ngày giận dỗi cùng giày vò, mặc kệ mưa gió đến đầu bạc, mới có thể chứng minh tình yêu của thầy ấy sao ? Cái ý tưởng này ngây thơ quá.” Cậu bĩu môi, không hề giống như đang nói đùa. “Trách không được ai cũng nói phụ nữ khi yêu đều mơ mộng, chả thực tế, không nghĩ tới ngay cả chị cũng không hề ngoại lệ, thật làm tôi thất vọng quá.”
Hạ Hiểu Úc bị mắng cảm thấy k vui, cô mím chặt môi đỏ mọng, không mở miệng nói một câu.
“Ngu ngốc.” Cậu cúi người, ngón trỏ chỉ vào cái trán trơn nhẵn của cô nói.“Đi tìm thẩy ấy đi, chỉ cần chủ động xuất hiện trước mặt thầy ấy, tôi nghĩ thầy Du lập tức sẽ rất vui mà quên giận ngay thôi. Huống chi bây giờ đã là cuối học kỳ, thầy ấy bận rộn như vậy, không có thời gian tới tìm chị cũng là phải a, chị cũng nên chủ động hơn một chút, ngay bây giờ, cứ thử xem sao !”
Hạ Hiểu Úc giương cặp mắt phượng xinh đẹp, nhìn cậu với vẻ mịt mờ, ánh mắt lại nhìn về phía góc tường, sau đó, đôi môi nặn ra một nụ cười trông khổ sỡ vô cùng,“Tôi nghĩ…… tôi không nên làm phiền anh ấy nữa !”
Dõi theo tầm mắt của nàng, Giang Thành Bân giống như bị sét đánh trúng, đột nhiên dựng thẳng người, mắt trừng lớn.
Cậu chỉ đống hành lý nơi góc tường, hỏi : “Chị muốn đi đâu ? Muốn đi chơi sao ? Vì sao tôi chưa nghe chị nói ?”
Cô vẫn chỉ cười khổ, khuôn mặt trái xoan hơi gầy gò, nhìn rất đáng thương.
“Tôi muốn đến Singapore mừng năm mới. Hai ngày trước tôi cùng ba tôi nói điện thoại đã quyết định rồi, vốn hôm nay tính nói với cậu .”
“Nhưng mà……” Giang Thành Bân ngây người. “Đi… Khi nào thì trở về ? Cuối năm ?”
Cô lắc đầu,“Không biết, ba tôi hy vọng tôi sẽ chuyển qua đó. Sau khi quyết định tôi sẽ viết thư nói với cậu. Nhưng cậu đi bộ đội nên không tiện, ta sẽ gửi đến nhà cậu, nhờ bác trai chuyển cho cậu.”
“Kia không quan trọng !” Giang Thành Bân rống to hơn, gương mặt trắng nõn của cậu giờ này đỏ ửng lên vì phẫn nộ.“Hạ Hiểu Úc, tôi nói cho chị biết, nếu chị dám đi như vậy, bỏ một người đàn ông tốt như thế, tôi vĩnh viễn sẽ không nói chuyện với chị nữa ! Vĩnh viễn ! Cả đời ! Một câu cũng không nói với cậu ! Tôi nói thật đấy !”
Hạ Hiểu Úc cuộn mình trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, giống như một loài vật nhỏ trốn vào một góc để chữa thương.
“Chẳng lẽ tôi rất thích như vậy sao ?” Cô nhẹ hỏi, giọng nói rầu rĩ của cô lại vang lên.“Tôi không có học làm sao để yêu một người, vì sao các ngưởi đều muốn tôi cái gì cũng có thể hiểu ? Lúc vui thì tới tìm tôi, lúc không vui liền quay đầu bước đi, ta cũng rất sợ a ! Bất kể là người thân, bạn tốt, hay người yêu…”
Cô chẳng thể nói câu nào nữa, giọng nói tự dưng im bặt.
Giang Thành Bân đứng dậy, đi qua ngồi lên tay vịn của sofa, sau đó, đưa tay mà sờ sờ đầu của cô.
“Hiểu Úc ngoan, đừng khóc, không có việc gì đâu !”
Nghe vậy, cô mới phát hiện hai má lành lạnh, thật sự là nước mắt đã rơi.