Hạ Hiểu Úc dần dần phát hiện, Du Chính Dung thật ra là một người đàn ông trong ngoài không đồng nhất.
Mà cô cũng phát hiện mình càng ngày càng để ý tới anh, để ý từng ly từng tý, đến cả dáng vẻ bề ngoài, xem ra khó lòng quên được người ta rồi.
Trong khi đang làm việc, anh là một học giả vô cùng chuyên chú.
Khi ngồi trong lớp học, anh là một giáo sư vui tính mà hơi ngại ngùng.
Nhưng lúc thời gian khi hai người ở chung một chỗ, anh lại biến thành một người hoàn toàn khác.
Sáng sớm ngày chủ nhật, anh mang theo laptop và một đống giấy tờ tới nhấn chuông cửa, Hạ Hiểu Úc còn đang ngái ngủ đi ra mở cửa.
Sau đó anh rất tự do mà chiếm cứ bàn ăn, ung dung mà bắt đầu công việc y như ở nhà của mình vậy.
Đến lúc ăn cơm thì đến gần giường đem Hạ Hiểu Úc đứng lên, anh lại cười mỉm mà kiên quyết vô cùng, đem cô đang cáu kỉnh không muốn ăn mà kéo đi ăn.
Còn khộng cho phép cô ăn kiêng.
Nhưng phong độ kia chỉ là hình tượng bề ngoài, là để cho người khác nhìn, thật ra Du Chính Dung căn bản là một đứa con nít lớn xác mà thôi, tính cách anh có chút nghịch ngợm, có chút thích đùa dai, luôn cười nói vui vẻ và giả bộ vô tội.
Cô luôn có thể nhìn thấy một bộ dáng lại một bộ dáng khác nhau của anh.
Trong một ngày làm việc ở nhà Hạ Hiểu Úc, Du Chính Dung sẽ vào lúc chập tối, đi ra ngoài chạy bộ hoạt động thư giãn gân cốt.
Sau đó mượn phòng tắm mà tắm rửa qua loa, hai người sẽ cùng nhau ngồi xuống thưởng thức bữa ăn tối do Hạ Hiểu Úc chuẩn bị.
Nói là cô chuẩn bị bữa ăn, thật ra cũng chỉ là sắp xếp bát đũa, dù sao phần lớn món ăn đều là Du Chính Dung chạy bộ ở ngoài tiện đường mua về.
Sau khi anh tắm xong liền phát hiện trên bàn ăn đã dọn xong bát đũa, đồ ăn nằm chỉnh tề trên đó. Hạ Hiểu Úc mặc bộ y phục nhẹ nhàng, không có ngồi ở trước bàn ăn, mà là cuộn tròn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Tư thế cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, tay đang cầm ống nghe thấp giọng nói gì đó, trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhíu mày lộ vẻ phiền não.
“Vẫn không có liên lạc sao ?” Cô nhẹ giọng hỏi. “Có, con có hỏi qua người bạn học khác, cậu ấy nói là sẽ về nhà… Được, vậy làm phiền bác nói với cậu ấy, bảo cậu ấy liên lạc với con… Vâng, chào bác trai, gặp lại sau.”
Du Chính Dung không có hỏi nhiều, chẳng qua là dùng khăn lông lau khô mái tóc ngắn, yên lặng quan sát cô.
Khi anh còn đang nhìn chăm chú, Hạ Hiểu Úc cảm giác như mình là một đứa học sinh ngốc nghếch không thể che dấu bất kỳ điều gì trước mặt thầy giáo.
Nhưng mà… cô thật sự là học sinh của anh.
“Em … em vừa gọi điện cho ba Giang, muốn hỏi một chút Giang Thành Bân cậu ấy nghỉ có về nhà không.” Cô vụng về mà giải thích, “Đã lâu rồi không có tin tức của cậu ấy, em hơi lo lắng.”
“Ừ.” Du Chính Dung chỉ là thản nhiên lên tiếng.
“Em cùng Giang Thành Bân không phải là bạn trai bạn gái, cậu ấy chẳng qua chỉ là đàn em của em, hiện tại đã tốt nghiệp rồi.” Cô lại có chút chột dạ mà tiếp tục giải thích.
Mấy ngày qua, cô một mực tìm cách liên lạc Giang Thành Bân, mặt khác, cô lại muốn làm cho Du Chính Dung tin tưởng, cô và Giang Thành Bân không có mối quan hệ trai gái gì cả.
Cô để ý như vậy, thái độ tích cực liên lạc như vậy, Hạ Hiểu Úc tự mình cũng biết lời giải thích của cô thật sự không có tính thuyết phục.
Du Chính Dung vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản làm cho người ta khó lòng nắm bắt.
“Ừ, rất tốt .” Anh khẽ mỉm cười, dường như không để ý mà nói, đem khăn lông vắt lên trên lưng ghế dựa, lập tức ngồi lại trước mặt xấp tài liệu cao, đem laptop dời qua, bắt đầu chuẩn bị công việc.
“Thật mà, cậu ấy căn bản sẽ không thích em, cậu ấy chỉ thích…” Cô vội vàng giải thích, thiếu chút nữa lỡ miệng thốt ra bí mật, cô vội vàng cắn môi dưới im lặng không nói gì thêm.
“Không sao, anh không để ý chuyện đó.” Anh ôn tồn cười đáp, rồi cúi đầu nhìn chi tiết trên màn hình.
Hạ Hiểu Úc cắn môi, cách xa phòng khách mà nhìn tới bóng lưng anh.
Anh là một người đàn ông tốt, thái độ thong dong lại tự tại, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực mê người.
Một người đàn ông như vậy tại sao lại thích cô nhỉ ? Hơn nữa, anh một lần lại một lần không khống chế được tâm tình làm cho cô hiểu được rõ ràng, anh có bao nhiêu khát vọng cô.
Thay đổi sang một diện mạo khác, anh lại có thể thản nhiên như vậy, dường như trở nên rất xa xôi, khoảng cách rất xa.
Hạ Hiểu Úc tỉ mỉ quan sát mấy ngày nay ở chung, đã có thể từ từ nhận thức ra, tâm tình của anh không giống với bộ mặt bên ngoài.
Như hiện tại, mặc dù nhìn như đang chuyên chú làm việc, đối với lời nói của cô mà lạnh nhạt không nghi ngờ. Thế nhưng, từ động tác cau mày kia, đôi môi nhếch lên, xem ra anh không phải là thực sự không để ý lời cô nói.
Hơn nữa, mấy ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn theo quy luật, tiết tấu nhanh dần đã tiết lộ tâm tư phiền não của anh.
“Anh gạt em, anh có phải rất để ý hay không ?” Hạ Hiểu Úc không nhịn được, cất giọng hỏi.
“Để ý cái gì ? Anh không có để ý gì hết.” Ngón tay gõ lên mặt bàn lại càng nhanh hơn, Du Chính Dung nói nhưng là cố gắng giữ vững bình tĩnh, làm bộ như không quan tâm đến cô.
“Có thật không ?” Cô càng lúc càng xác định rõ tâm tư anh.
Không biết tại sao, cô cảm thấy có một kích động rất muốn cười lớn lên.
Anh thường ngày bộ dáng hào phóng phong nhã, thân thiết ôn hòa, thế nhưng bây giờ còn không dám nhìn vào mắt cô, rõ ràng là rất để ý, lại làm ra vẻ giận dỗi.
“Nếu anh thật sự không có để ý thì tại sao lúc nói chuyện không dám nhìn em ?” Cô cố nhịn cười, đứng dậy từ từ đi tới. “Giang Thành Bân tuyệt đối không phải là bạn trai, nhưng cậu ấy là một người bạn rất quan trọng, em nghĩ…”
“Không cần nói nữa, em đứng ở đó, không được đi qua đây.” Du Chính Dung đột nhiên cắt đứt lời cô.
Hạ Hiểu Úc lại càng hoảng sợ.
Anh chưa bao giờ nói chuyện với nàng mà hung dữ như vậy, cảm giác ủy khuất bất chợt dâng lên trong lòng.
Cô đứng trươc cửa phòng ăn cách chừng năm mét, dõi mắt nhìn vào bàn tay Du Chính Dung đột nhiên nắm chặc thành quyền.
Thời gian chầm chập trôi qua vẫn không có ai mở miệng.
“Em không có lừa anh.” Cô hít sâu vài hơi mới khó khăn giải thích: “Cho dù anh không tin cũng không cần phải làm như vậy.”
“Không phải anh không tin.” Du Chính Dung cúi đầu không dám nhìn cô.
“Vậy anh hung dữ như thế làm gì ? Còn nói em không được đi qua ?” Cô nói, cố gắng đè nén cảm giác ủy khuất xuống, nhịn không được mà cắn môi,.
Kỳ quái, từ lúc nào mình biến thành một kẻ yếu đuối như thế này rồi ?
Du Nghiêm Nghị đột nhiên cười lên quỷ dị.
“Anh chỉ sợ nếu như em đi tới sẽ làm uổng phí công sức anh mới vừa tắm xong.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt sau kính mắt lóe ra một tia suồng sã nhìn chòng chọc vào người cô.
Ánh mắt đó rõ ràng như vậy, không hề có ý che dấu dục vọng của mình.
Cô vội vã quay đầu rời đi.
“Không để ý tới anh.” Cô tức giận quay trở về ghế sa lon ngồi xuống, lúng túng phát hiện toàn thân mình bắt đầu nóng lên.
Chỉ hai câu trêu chọc đơn giản đã làm cho cô bắt đầu khẩn trương.
Trời đất, cô rốt cuộc biến thành người nhu nhược như vậy từ lúc nào ?
“Không để ý tới anh ? Vậy cũng không được, không cho phép em để ý tới người đàn ông khác.” Du Chính Dung chậm rãi gõ bàn phím, nói rất ôn hòa nhưng kiên định : “Anh không cần biết cậu ấy có phải là đàn em của em hay không.”
Giọng nói hời hợt vẫn làm lộ ra một chút tình cảm chân thật.
Bề ngoài có hòa hoa phong nhã đến mấy cũng không có tác dụng, tên này rõ ràng là bá đạo đến tận xương tủy mà.
Hạ Hiểu Úc dần dần phát hiện, thì ra thói quen của con người thật sự có thể được nuôi dưỡng thành.
Nhiều năm qua cô lẻ loi một mình, vô cùng tiện.
Không phải cô thích như vậy, mà là thói quen đã ăn sâu vào con người cô.
Mẹ qua đời từ khi cô còn nhỏ, ba đã sớm có vợ khác, quanh năm sống ở Singapore và quản lý một công ty, một năm đi đi về về mấy lần. Cô ở Đài Loan một mình, tuy nói áo cơm không cần lo nhưng không có bất kỳ người nào chia sẻ cuộc sống với cô.
Từ đi học, thi cử, thậm chí là lựa chọn công việc, cho tới các việc vặt cuộc sống, bản thân cô tự mình quyết định, tốt xấu cũng tự mình gánh chịu, không bao giờ có người cho ý kiến hoặc phê bình.
Cảm giác như vậy hoàn toàn tự do, những cũng rất cô đơn.
Không biết được đã bao nhiêu lần cô kết thúc khóa học, một mình lang thang ngoài đường Đài Bắc tựa như cô hồn dã quỷ.
Không biết nên đi đâu, không biết nên làm cái gì, cho dù về nhà cũng không có ai chờ đợi cô.
Cô thậm chí nghĩ tới nếu như bị xe tông, có lẽ cũng phải mấy ngày sau mới có người phát hiện cô biến mất rồi suy đoán đủ thứ.
Ở trong trường học, cô cũng chỉ có mỗi một đàn em Giang Thành Bân là tương đối quen thuộc. Bởi vì Giang Thành Bân có giới tính khác với người bình thường khiến cho cậu trở thành một tên bị người người xa lánh.
Giang Thành Bân và cô học chung một khóa, vì những người khác đều đã phân tổ xong xuôi, bọn họ thuộc phần tử tự do đành phải tùy tiện tìm người ghép tổ mới được thông qua, không nghĩ tới một lần kết hợp như thế lại thành bằng hữu mấy năm.
Ngày hôm nay, cuộc sống Hạ Hiểu Úc có sự biến chuyển cực lớn.
Đáng sợ nhất chính là cô từ từ quen với thay đổi như vậy.
Du Chính Dung lớn hơn cô chín tuổi, là thầy giáo của cô, trong khi tiếp xúc bình thường đã gây cho cô cảm xúc không giống với mấy tên nam sinh khác.
Không chỉ như thế, anh còn là một người rất cẩn thận, mặc dù công việc bề bộn, thế nhưng anh luôn luôn chú ý tới rất nhiều chi tiết nhỏ.
Ví như mặc dù anh không ngần ngại ăn cơm bụi ngoài đường, nhưng lúc có thể, anh sẽ chỉ cô cách lựa chọn đồ ăn ngon, thích hợp.
Ví như anh thích ngắm nhìn cô lười biếng hiền lành như con mèo nhỏ, nhưng khi phát hiện cô thức đêm đọc sách hoặc viết bản thảo phiên dịch sẽ lập tức nhắc đi nhắc lại, bảo cô phải làm việc và nghỉ ngơi cho đúng giờ.
Hạ Hiểu Úc không chú ý lắm tới vấn đề trang phục, lúc trời thu mát mẻ cô sẽ mặc áo tay ngắn ra ngoài, vào lúc đó Du Chính Dung sẽ mang áo khoác đưa cho cô, thuận tiện nói nhỏ vào tai cô không nên lộ ra quá nhiều da thịt cho người khác nhìn, cứ để lại cho anh thưởng thức là tốt rồi.
Ngay cả khi gần gũi với cô, Du Chính Dung cũng cực kỳ thích thú với vẻ ngây ngô và ngượng ngùng của cô, thủy chung không chịu lướt qua phòng tuyến cuối cùng, chỉ cần cô khẩn trương lên tiếng kháng nghị, anh nhất định sẽ dừng cương trước bờ vực, bất kể bản thân nghiến răng nghiến lợi đau khổ đến vô cùng.
Cô chưa bao giờ được chăm sóc như vậy, một mình trưởng thành trong cô đơn, nhìn như không bị hạn chế, nhưng ngay từ nhỏ cô đã phải tự mình quyết định rất nhiều.
Vào lúc Du Chính Dung xuất hiện, cô vẫn chưa để ý gì nhiều.
Hạ Hiểu Úc thừa nhận, lúc bắt đầu đúng là cô bị vẻ bề ngoài và phong độ của anh thuyết phục, sau khi ở chung với anh một đoạn thời gian, cô dần dần bị sự quan tâm và tính cẩn thận của anh làm cho cảm động.
Tâm cô đang rớt xuống với tốc độ kinh người.
Hơn nữa, ở trong lòng ngực của anh là nơi duy nhất cô cảm thấy được an ủi, khi đó anh sẽ dạy cô những chuyện riêng tư nam nữ cần phải biết, những động tác khiến người mê