ng có cách nào ngủ ngon, tự trách mình vô dụng giờ này trước mặt bạn tốt, những cảm xúc đó tuôn tràn như vỡ đê.
“Cả hai chúng ta cần ít nhất một năm mới trở thành bạn tốt, lúc đó mới có thể dở bỏ lòng phòng bị, thành thật mà nói chuyện với nhau .” Giang Thành Bân một lần lại một lần sờ đầu cô. Lúc này, cậu giống như một người anh trai vậy, tuyệt không giống một đàn em luôn khó chịu và cáu kỉnh nữa. “So với tình bạn mà nói, tình yêu càng cần nhiều lòng hơn, cần cho nhiều hơn là nhận nhiều. Chỉ cần gặp được người mình thích, đối phương cũng thích chị, thế này thôi cũng đã đủ để chị quyết định kết hôn rồi, cho dù đó có là điều khó khăn nhất thì vì sao phải lùi bước trước nó ?”
“Đây là chuyện khó khăn nhất sao ?” Hạ Hiểu Úc mờ mịt hỏi lại,“Trên thế giới có nhiều người như thế, có nhiều người có điều kiện so với tôi tốt hơn…… Không cần nói đến những người cùng lứa, mỗi học kỳ của anh đều gặp một tốp học sinh mới, anh ấy có thể nhớ tôi, biết đâu sang năm sau, rồi năm sau nữa…… Một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhớ đến người học trò đã khiến cho anh ấy động lòng không ?”
Giang Thành Bân trầm mặc, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.
“Quả thật không ai có thể cam đoan cái gì, nhưng mà, đây là chuyện chị sẵn lòng đi mạo hiểm a. Nếu như chị thật sự yêu thầy ấy, sẽ không phải như thế này, hiện tại có thể ở cùng nhau mới là quan trọng nhất.”
“Có lẽ ta yêu không đủ.” Cô cười khổ, lau đi hai má ẩm ướt.“Có lẽ tình yêu không cho tôi có đủ dũng khí, để cho tôi biết dù sẽ bị thương, cũng sẵn lòng nhảy vào.”
“Vấn đề của chị không ở tình yêu, cũng không ở trên người thầy Du……” Giang Thành Bân thở dài,“Chị chỉ là nhút nhát, với bản thân mình không đủ tự tin mà thôi. Hiểu Úc, trốn đi như vậy, thật sự không phải dũng cảm, phải có trách nhiệm với những gì mình làm chứ.”
“Tôi không phải muốn chạy trốn.” Đôi mắt Hạ Hiểu Úc tràn ngập vẻ mờ mịt mà nhìn đến đống hành lý đang dựng ở góc phòng khách,“Có lẽ tôi chỉ là cố làm ra vẻ can đảm thôi, thật ra không dám đối mặt một chuyện mà tôi có thể bị thương nữa. Đã nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng cũng không tránh được.”
“Singapore…… Thời tiết tốt không?” Mũi Giang Thành Bân cảm thấy chua xót, cậu vuốt vuốt mũi,“Chị sẽ chăm sóc cho bản thân tốt chứ ? Nếu chị không đến chỗ ba, vậy sẽ trở về không ?”
Trở về ? Vì sao phải trở về ? Tuy rằng bênSingaporelà nhà ba cô, không phải của cô, thế nhưng ở đây, cô cũng không có nhà.
Hạ Hiểu Úc cũng không nói gì, không muốn khiến cho lòng của Giang Thành Bân thêm khó chịu, cô chỉ nở một nụ cười nhạt.
Buổi chiều cuối đông, nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng thí nhiệm, có thể thấy những tầng mây thật dày, ánh mặt trời dường như sợ hãi mà nấp sau chúng, sắc trời lúc này cùng tâm trạng Du Chính Dung đúng là thảm đạm giống như nhau.
Cuối học kỳ rồi, cũng sắp tới kỳ nghỉ đông, cũng là thời gian bận nhất của các giáo sư.
Phải chấm bài thi, phải xem báo cáo, phải tính xong thành tích của các học sinh, hơn nữa lại phải vật lộn với thầy Chung ngang ngược không chịu nổi, Du Chính Dung mệt mỏi thầm nghĩ muốn vứt bỏ tất cả, về nhà tìm cái giường, vùi đầu vào ngủ.
Nếu như trong lòng có thể ôm cô gái nhỏ mềm mại kia mà ngủ, vậy càng tốt.
Nghĩ đến nét thẹn thùng cùng ngây ngô của cô, tâm tình buồn khổ của anh bỗng nảy lên một niềm ngọt ngào mà đau đớn.
Cô hiện tại đang làm gì ? Có nhớ đến anh không ? Có hối hận không ?
Có phải cũng giống như anh, hàng đêm đều mất ngủ, dùng toàn bộ tự chủ mới có thể không cầm lấy chiếc điện thoại gọi đi, hoặc dứt khoát muốn trực tiếp xông đến trước mặt cô, hung hăng mà hôn cô để trút hết tức giận ?
“Cậu nếu như không viết xong phần báo cáo này, tôi nhất định sẽ làm ngươi chết rất khó coi !” Hồi nãy, thầy Chung với vẻ mặt tức giận, ở phòng nghiên cứu của anh đập bàn tức giận mắng. “Chớ quên, tôi biết cậu đang cùng học sinh yêu nhau, khoa tuyệt đối sẽ không muốn chuyện này xảy ra, cậu cẩn thận sang năm được nhận thư cho đấy !”
“Thầy Chung, bạn gái tôi chỉ học hai tuần ở lớp tôi, hơn nữa, đã nghỉ ở học kỳ trước rồi, chúng tôi đơn giản chỉ là quan hệ thầy trò, điểm này, mấy thầy dạy các môn khác cùng học sinh đều có thể làm chứng.” Du Chính Dung đối mặt với sự phẫn nộ của ân sư ngày xưa, không chút rụt rè.
Anh phải bảo vệ cô gái nhỏ của anh.
“Về phần báo cáo, tôi đã nói qua, tôi có thể cung cấp chút ý kiến để tham khảo, nhưng là không thể viết thay. Chuyện này nếu như bị phát hiện, tôi nghĩ so với chuyện bạn gái tôi đã từng là học sinh của tôi, nghiêm trọng hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả những bài báo cáo trước đây của thầy đều có thể sẽ bị đem ra kiểm tra lại, tôi tuyệt đối không muốn thấy xảy ra chuyện này.”
“Cậu uy hiếp tôi ?” Thầy Chung đập bàn mắng to, thân thịt mỡ dường như rung lên, “Bảo cậu viết cho tôi là đã cho cậu mặt mũi rồi, cậu không cảm kích mà còn dám uy hiếp tôi ? Cậu cho là giáo sư trong khoa đều chết hết rồi sao ? Tôi hiện tại lập tức đi tìm người khác ! Nói cho cậu biết, người viết thuê ở đâu cũng có !”
“Vậy mời thầy đem cơ hội này tặng cho người càng muốn hơn đi.” Du Chính Dung thản nhiên nói. “Về phần thư mời, tôi tin tưởng trên khoa tự có tính toán, không cần thầy phải bận tâm.”
Xô mạnh cánh cửa, thầy Chung phẫn nộ mà rời khỏi. Sau đó, Du Chính Dung đem cửa phòng nghiên cứu khóa trái.
Anh bây giờ không muốn gặp bất cứ người nào trên khoa nữa, không muốn tranh cãi những chuyện nhàm chán đó nữa.
Anh muốn mình được yên tĩnh một lát, dùng một chút thời gian ngắn ngủi mà nhớ đến người yêu của anh..
Anh nhớ cô, muốn cưng chiều cô, yêu thương cô, muốn biết được cô ăn cơm có ngon không, có thức khuya nữa không. Muốn với cô hai người cùng nhau khám phá ra nơi bí ẩn ngọt ngào nhất của nam nữ, anh muốn nhìn thấy đôi mắt phương quyến rũ kia tỏa ra kều thái mê loạn vì bị dục vọng bao phủ.
Anh thậm chí không để tâm sự trốn chạy của cô — chỉ cần cô chạy cũng sẽ tới vòng tay của anh. Anh nguyện ý che chở cô, thủ hộ cô, không cho bất luận kẻ nào hay chuyện gì tổn thương đến cô.
Nhưng mà……
Cốc cốc cốc !
Tiếng đập cửa làm đứt dòng suy nghĩ của anh, Du Chính Dung khẽ nhíu mày, không hề di chuyển.
Mặc kệ người đến là ai, mặc kệ chuyện quan trọng như thế nào, anh cũng không muốn gặp.
Nhưng người gõ cửa còn kiên trì hơn anh, cho dù không hề có tiếng đáp lại, vẫn là không chịu bỏ đi.
Mãi đến khi nổi nóng vì tiếng gõ cửa thứ ba vang lên, Du Chính Dung phải chịu phục gầm nhẹ một tiếng, không tình nguyện đứng dậy.
Cửa vừa mở ra, trên khuôn mặt tuấn tú đang nhăn nhó của anh lập tức chuyển thành kinh ngạc.
“Giang Thành Bân ? Cậu đến đây làm gì ?” Lập tức, Du Chính Dung suy nghĩ thay đổi, bước lên mấy bước, ép hỏi: “Có phải Hiểu Úc làm sao không ? Xảy ra chuyện gì rồi ?”
Trên gương mặt tuấn tú của Giang Thành Bân mang vẻ mặt vô cùng phức tạp, có tức giận, có uất ức, còn có thêm lo lắng.
“Thầy vì sao muốn để cho chị ấy đi ?” Cậu không có trả lời, chỉ là vội vàng hỏi lại, “Thầy không thể cố gắng thêm một chút nữa sao ? Có cần phải giận như thế không ?”
Du Chính Dung nghe không hiểu gì hết, “Đi đâu ? Buông tha cho cái gì ? Hiểu Úc không phải ở nhà sao ? Đang là cuối học kỳ nên tôi bận quá, tính sau khi làm xong việc mới…”
“Xong việc thì không kịp nữa !” Giang Thành Bân dậm chân hô to quát,“Chị ấy muốn đếnSingapoređể gặp ba.”
Như là sét đánh ngang tai, Du Chính Dung bị dọa ngây người, nói không nên lời.
“Chị ấy quả thật là rất quan tâm thầy, nhưng chính là chị ấy không có nói ra mà thôi, thầy phải có kiên nhẫn một chút a !” Giang Thành Bân vừa nói vừa hoa tay múa chân, tuy là đang vào mùa đông, nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi. “Tôi đi nhờ xe, không thể nói nhiều, dù sao anh cũng nhanh một chút đi tìm Hiểu Úc đi, đừng cho cô ấy vì đau lòng mà rời đi, cho dù muốn chia tay, cũng phải nói ra cho rõ ràng, được không ?”
“Ai muốn cùng cô ấy chia tay !” Du Chính Dung như ở trong mơ tỉnh lại, lớn tiếng phản bác,“Tôi sẽ không đem cô ấy tặng cho bất luận kẻ nào, cho dù là cậu thì cũng như vậy!”
Giang Thành Bân hóa ngốc.
“Tôi ?” Cậu ngơ ngác hỏi lại,“Tôi ?”
“Đúng vậy. Cho dù cậu cùng Hiểu Úc quen biết nhiều năm, tình bạn lại tốt, nhưng mà tôi không cần !” Du Chính Dung nho nhã ấm áp, khách sáo lễ độ đã không thấy đâu, đôi mắt sau kính mắt không khuông, chợt hiện ra tia hung ác, sáng ngời mà nhìn thẳng vẻ mặt đang dại ra Giang Thành Bân.
Giang Thành Bân choáng váng nửa ngày, sau đó, dùng sức mà vỗ trán một cái.
“Các người thật sự là trời sinh một đôi, cả hai đều ngốc, đần độn muốn chết, thật không biết tôi làm sao lại có thể từng thầm mến thầy.” Hoàn toàn mặc kệ như vậy có phải không lễ phép với thầy hay không, Giang Thành Bân mãnh liệt lắc đầu,“Cái người ngu ngốc kia không có nói với thầy a, không biết lễ độ gì mà.”
“Cậu vì sao nói……”
Nói đến một nửa, Du Chính Dung miễn cưỡng.
Anh sau khi hiểu rõ, giật mình mà hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn là trừng Giang Thành Bân, nói không ra lời.
“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, tôi đi nhờ xe. Chị ấy là sáng ngày kia lên máy bay, mặc kệ thầy có bao nhiêu việc, tôi khuyên thầy nhanh chút đi xem đi.” Giang Thành Bân nhún nhún vai,“Tôi không biết thầy đối với gia đình của chị ấy hiểu rõ tình hình bao nhiêu, nhưng mà chị ấy là một người rất cần được yêu, lại ngu ngốc không có dũng cảm. Tôi trước đây nghĩ đến thầy dù sao cũng lớn hơn mấy tuổi, lại là người gương tốt biết đối nhân xử thế, hẳn là có thể nhìn thấu triệt để, không nghĩ tới kết quả xảy ra như vậy, hay là muốn tôi chỉ chút –”
“Cậu nói đúng, hiện tại không phải lúc nói chuyện này.” Du Chính Dung ngắt lời của cậu, đẩy cậu ra ngoài, đem cửa phòng nghiên cứu khóa lại. “Đi thôi.”
“Đi đâu ?”
“Tôi trước cho cậu đi nhờ xe, còn về chuyện này, cậu không cần phải lo lắng.” Du Chính Dung tìm chìa khóa xe, chân dài bước đi, bước nhanh đến hướng thang máy,“Hôm nay cám ơn cậu !”
“Không cần khách sáo……”
Nhìn Du Chính Dung không muốn lãng phí một giây, Giang Thành Bân ánh mắt quyến luyến, lưu luyến ở bên đôi chân dài của anh, bóng dáng cao ngất lại tiêu sái.
Tuy rằng cậu chỉ có thể yêu thích ở sau lưng, nhưng mà chỉ cần bọn họ hạnh phúc……
Tất cả như vậy cũng đủ rồi.
Đến tối, Hạ Hiểu Úc vẫn là tiếp tục thu dọn không dừng tay.
Nhà to như vậy, tuy rằng chỉ có một mình cô ở, bình thường cũng có người giúp quét dọn, nhưng mà cô lần này đi xa, không biết khi nào mới có thể trở về, cho nên cô quyết định đem những gì cần đều dọn theo, đồ điện không dùng thì rút phích cắm ra, đồ dùng trong nhà cũng dùng vải bố chống bụi che lại……
Cô ở trong phòng thu dọn lại quần áo và vật dụng hằng ngày, không có chú ý tới động tĩnh ở cửa, đợi cho đến khi phát hiện, người xông vào đã tiến dần từng bước, bước đến cửa phòng của cô.
“Anh, anh thế nào, vào bằng cách nào ?” Hạ Hiểu Úc kinh ngạc lắp bắp đứng lên.
Trên gương mặt tuấn tú khiến cho cô mong nhớ kia, có vẻ tức giận.
Du Chính Dung giơ chìa khóa trong tay lên, trầm giọng nói,“Anh cho tới hôm nay mới biết được, hóa ra em đã đưa chìa khóa nhà một người đàn ông khác.”
“Đó là Giang Thành Bân……” Cô đang muốn giải thích, đột nhiên tỉnh ngộ,“Là Gi