Du Chính Dung từ nhỏ đến lớn có thể nói là thuận buồm xuôi gió,
bất luận về học tập hoặc công tác đều rất thuận lợi. Năng lực cùng tính toán của anh là một nguyên nhân, mà diện mạo anh nhã nhặn tuấn tú, nói năng cử chỉ ôn nhã, cũng làm cho con đường anh đi trôi chảy hơn so với người bình thường.
Dĩ nhiên không thể nói được là không hề thất bại, nhưng nghiêm túc mà nói, khi anh muốn gì đó, còn không có không chiếm được, nhưng chỉ cần cố gắng cuối cùng cũng sẽ nắm được trong tay.
Mãi đến khi gặp Hạ Hiểu Úc.
Tuy rằng vừa thấy liền động tâm, lại phải giấu kín suốt một học kỳ, chờ sau khi hai người không hề có quan hệ thầy trò, mới bắt đầu theo đuổi. Mà cô rất ngây ngô, còn không hiểu được như thế nào là cự tuyệt, Du Chính Dung trong cơ thể hỗn loạn xao động khát vọng cùng dục niệm, phải phanh xe lại, nhiều lần kiềm chế.
Và hiện bây giờ, giữa trưa cuối tuần sau, biết rõ cô là theo người đàn ông khác đi ra ngoài — tuy rằng cô lần nữa nhấn mạnh Giang Thành Bân chính là bạn tốt — mà cõi lòng Du Chính Dung đầy ghen tỵ cùng không vui, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, từ đầu tới cuối chỉ bày tỏ kháng nghị quá yếu ớt, nhưng vẫn là bị đôi mắt phượng căm giận trừng mắt mà liếc lại.
“Anh chỉ là nói, chuyện ở phòng thí nghiệm của anh xong có thể
đi qua đón em, chỉ cần em nói cho anh biết một tiếng, mặc kệ các
em hẹn gặp ở đâu cũng không sao.”
Du Chính Dung uổng công đấu tranh.
“Không được !”
Hạ Hiểu Úc lập tức bác bỏ, đặc biệt kiên định, không hề có cửa để thương lượng.
Đùa giỡn cái gì, để cho Giang Thành Bân thấy Du Chính Dung tới đón cô, này căn bản chính là đổ thêm dầu vào lửa, làm không tốt Giang Thành Bân còn có thể nghĩ là cô cố ý thị uy.
“Hiểu Úc……” Du Chính Dung dùng giọng nói dịu dàng, bắt đầu cố gắng xuống nước.
Vị tiểu thư trước mặt này ăn mềm không ăn cứng, mè nheo năn nỉ cô, muốn so với dọa cô hoặc uy hiếp cô hữu hiệu hơn nhiều. Trải qua mấy ngày ở chung thân thiết, anh đã tìm được điểm này.
Không nghĩ tới lúc này đây, Hạ Hiểu Úc kiên trì kì lạ.
“Không được, không được.” Cô mạnh mẽ lắc đầu, “Chỉ là đi uống trà, Giang Thành Bân trước bữa tối sẽ về lại quân đội, cho nên em sẽ không đi lâu lắm. Không cần anh đón, anh không cần đi !
Nhìn cô một bộ trang phục thoải mái lại toát ra vẻ xinh đẹp, cũng không quay đầu lại rời đi, Du Chính Dung chỉ cảm thấy thất bại tới cực điểm.
Tại sao có thể như vậy đây ?
Anh biết đánh ngay từ đầu, chính là tự mình áp dụng thế công chủ động, kiên trì muốn tham gia vào cuộc sống của cô. Từ kiên nhẫn dụ dỗ cô từ kinh hoảng đến sau khi chấp nhận, anh nghĩ đến con mèo nhỏ này đã muốn phục tùng, kết quả, lại đột nhiên bị móng vuốt mèo mà cào bị thương !
Từ Hạ gia lái xe trở lại trường học, cảm giác thất bại của Du Chính Dung vẫn không có biến mất.
Với anh mà nói, này cũng là lần đầu mới trải qua. Trước kia thời học đại học, đi nước ngoài du học đến sau khi kết giao bạn gái, đều là bằng tuổi, quá trình học giống nhau, hai bên thế lực ngang nhau, hơn nữa cả hai điều kiện lại cực tốt, khiến cho anh chuyện tình cảm đến đều xem như là trôi chảy, không cần tốn nhiều tâm tư, cho dù chia tay cũng rất vui vẻ.
Mà lúc này đây, gặp mặt Hạ Hiểu Úc, anh thật sự là gặp khó khăn.
Tuổi trẻ, đơn thuần cũng không có nghĩa là dễ dàng bị lừa, ngược lại, tuổi còn rất trẻ, kia mới biết có rất nhiều sự chênh lệch không biết nên khóc hay cười mà kiên trì.
Hiểu Úc hiện tại tỏ thái độ rất rõ ràng, tình bạn cùng tình yêu, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn tình bạn trước.
Tình bạn của cô cùng Giang Thành Bân …… có thật sự than thiết như vậy không ?
Anh rốt cuộc so với Giang Thành Bân làm sao có thể kém hơn ?
Vào phòng nghiên cứu, tâm tư anh chuyển tới công việc.
Trong núi báo cáo của học sinh, đống số liệu thí nghiệm, nhưng anh không cách nào duy trì sự tập trung, suy nghĩ vẫn không ngừng thoát đi khỏi sự khống chế của anh, không tự chủ được mà đoán, hiện tại người trong lòng của anh đang làm cái gì.
Là đang trò chuyện vui vẻ về tình hình gần đây ? Hay là đang nghiên cứu thực đơn có những món gì ? Hỏi tình hình Giang Thành Bân tham gia quân ngũ ? Mà Hiểu Úc…… có thể đối Giang Thành Bân nói, gần đây cùng anh có “tiến triển” hay không?
Hiểu Úc biếng nhác, quyến rũ lại mang cảm giác hồn nhiên, nhiệt tình lại có e lệ làm người ta yêu thương ……
Khi anh lần thứ hai lại lâm vào suy nghĩ ấy, thì bị tiếng đập cửa hơi vội vàng làm bừng tỉnh.
Một người trung niên mập mạp, ưỡn cái bụng thịt đi đến, hai bên tóc mai xám trắng, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại, biểu tình không vui trừng Du Chính Dung.
“Cậu gần đây có việc gì ? Giữa trưa tới tìm cậu, mười lần có chín lần không thấy !” Ông thầy giận dữ chỉ trích.
Du Chính Dung rất kinh ngạc, nhưng mà vẫn là lễ phép từ chỗ ngồi đứng dậy
“Giữa trưa có chút việc đi ra ngoài. Thầy Chung tìm em có việc ?” Anh điềm đạm hỏi.
Trước mặt vị này, Du Chính Dung xưng hô người lớn tuổi ấy là “thầy” vì khi anh đại học đó là thầy đã dạy anh vài năm. Vài năm sau, anh học xong về nước, liền về nhà trường dạy học, dĩ nhiên được vị thầy giáo này xem vào hàng ngũ học trò.
“Tôi tìm cậu dĩ nhiên có chuyện !” Thầy Chung lớn tiếng nói: “Yêu cầu cậu viết mấy trang luận đại cương, rốt cuộc viết xong chưa ? Biên tập tập san người ta đã gọi điện thoại đến thúc dục, mau nhanh đưa cho tôi xem.”
Du Chính Dung tuy rằng vẫn là đang mỉm cười, nhưng vùng giữa lông mày lại hơi nhíu lại.
“Thầy Chung, em nhớ rõ tuần trước đã báo cáo với thầy gần đây em thật sự rất bận, trên tay còn hai văn bản kì thi quốc gia phải kết thúc báo cáo, còn chuyện ký tên bảo vệ môi trường bên kia, vả lại còn lên lớp…” Anh chậm rãi giải thích.
Chưa nói đi ra là, còn có một tiểu thư nũng nịu …… Chuyện công và tư cùng một chỗ, anh căn bản không có thời gian giúp đỡ thầy.
Chỉ thấy thầy Chung ánh mắt trừng, cực không thoải mái nói: “Việc của cậu ? Là đi theo học trò chứ gì ? Đã sớm nói với cậu đem luận đại cương sửa trước, cậu không nghe ! Hiện tại được rồi, người ta đòi bài viết, tôi nói hết lời mới kéo dài được đến tuần sau. Nếu không phải tôi nói……”
Một cỗ tức giận dâng lên trong lòng Du Chính Dung, anh trầm mặc một lát.
Thầy Chung cậy lớn lên mặt, từ đầu tới cuối không muốn thừa nhận chuyện học trò trở thành đồng sự, vẫn như cũ đối anh vênh mặt hất hàm sai khiến, còn cương quyết yêu cầu Du Chính Dung viết thay phần báo cáo luận văn này, cho dù anh viết ra, muốn thấy thầy Chung sẽ mất hứng, làm cho ông thấy Du Chính Dung này trên danh nghĩa chỉ là một đứa nhóc.
Cho nên, Du Chính Dung căn bản chính là một xạ thủ, khi thầy đàn áp mạnh mẽ liền buông tay mặc kệ tình hình ra sao, công việc của chính mình đến nổi không thở, bỏ thời gian ra, mà hoàn thành một phần báo cáo phân tích phức tạp.
“Cậu chớ quên, lúc trước cậu có thể quay về trường dạy học, đề cử của tôi được tin tưởng nhất !” Thầy Chung một tay ôm bụng thịt, một tay kia còn lại thực kích động mà vung, lớn tiếng tuyên bố nói: “Cho cậu cơ hội viết luận này, cậu còn không nắm chắc cho tốt, suốt ngày chỉ làm những việc vớ vẩn vô dụng ! Nếu thanh niên mà không có chí tiến thủ……”
Thầy Chung nước miếng tung bay mắng đến 10 phút mới dừng lại đến thở hổn hển.
Du Chính Dung chậm rãi mở miệng: “Thầy Chung, em đã nói qua rất nhiều lần, phần báo cáo này vốn không phải sở trường của em, nên là phải chọn người thích hợp hơn, em không dám nhận phần công tác này.
“Thời gian gấp gáp như vậy, cậu bảo tôi đi tìm ai ?”
“Có lẽ…… thầy có thể suy nghĩ tự mình viết ?”
Ba !
Bàn tay dày thật mạnh đập ở trên mặt bàn, làm cho ống đựng bút trên bàn, đồ dung trong văn phòng đều nhảy dựng.
Thầy Chung gương mặt hơi mập, giờ phút này tức giận phình ra như gan lợn, toàn thân phẫn nộ liên tục run run.
“Cậu dám ngỗ nghịch với tôi như vậy ? Cậu có biết thời gian trước chủ nhiệm khoa và những giáo sư khác đều nói cậu dây dưa không rõ cùng học trò, là tôi tự mình sắp xếp hội nghị giúp cậu nói chuyện, cậu mới được thư mời tiếp đến học kỳ sau, bằng không, sau qua học kỳ này, công tác của cậu còn không biết ở nơi nào !”
Nghe ra trong giọng nói phẫn nộ của thầy có ý uy hiếp, Du Chính Dung lại trầm mặc.
Trên mặt anh tuấn, đường cong căng ra vẻ kiên cường, giống như không có biểu tình, chỉ có ở chỗ sâu trong đôi mắt, có ẩn chứa tia tức giận di chuyển.
Làm nghiên cứu sinh, loại chuyện thầy lợi dụng học trò này, đã không phải chuyện mới gì. Chính là Du Chính Dung không nghĩ tới, cho dù
sau khi chính mình cố gắng nhiều năm, trở lại nơi này, cùng thầy địa vị ngang nhau vẫn như cũ là mộng đẹp bị đập một phát, căn bản không có khả năng xảy ra.
Không cần nói học vị của anh cao tới đâu, kiến thức lại phong phú, học sinh lại ủng hộ, mặc kệ anh hiện tại chức vị như thế nào, lương một năm bao nhiêu, ở bên ngoài có bao nhiêu danh hiệu, giành được bao nhiêu sự ngưỡng mộ, anh tại đây trước mặt thầy giáo ngày xưa, vẫn như cũ là một học trò.
Mãi mãi phải là yên lặng chấp nhận yêu cầu vô lý từ thầy, địa vị mãi mãi không thay đổi.
Có lẽ là chuyện Hiểu Úc làm cho anh nôn nóng bất an, có lẽ là nhiều chuyện không xác định được làm người ta mệt mỏi, Du Chính Dung luôn luôn dùng bộ mặt dịu dàng để đối xử với người khác, cũng lộ ra vẻ u ám hiếm thấy cùng không vui.
Nét tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú đã hoàn toàn biến mất, lại mang áp lực trầm mặc, đối mặt với vô lý đến cực điểm của thầy Chung.
Thầy Chung một mình làm ầm ĩ một hồi, lại giống như bị bao phủ bởi âm vang dội của bức tường mà dường như kêu to hơn, cổ họng bắt đầu phát đau, ông không khỏi cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.
Học trò Du Chính Dung nho nhã nhã nhặn này, lúc trước chính là nhìn cậu bộ dáng dễ bắt nạt, mới vui lòng cố gắng bảo cậu về trường dạy học, không nghĩ tới cậu cũng không dễ dàng khống chế.
Không nghe lời, một chút cũng không nghe lời. Tuy rằng sẽ không
mâu thuẫn ngay mặt, nhưng là Du Chính Dung không muốn làm việc, như thế nào cũng sẽ không đi làm. Thầy Chung đã chạm qua nhiều cây đinh mềm mại, mỗi lần đều tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Ngay cả muốn cậu viết thay vài trang luận văn, cũng khó khăn như vậy, về sau muốn cùng nhau “Hợp tác” như thế nào, dùng đơn vị danh nghĩa trường học, đi thu một ít “dễ chịu” cùng “quà tặng” sao ?
Thầy Chung càng nghĩ càng không cam lòng, vẻ mặt máu lên như gan lợn còn toát ra một chút mồ hôi, ông nghiến răng nghiến lợi
quát mắng nói: “Nói cho cậu biết, cậu tốt nhất an phận một chút, sinh hoạt cá nhân kiểm điểm một ít, không nên chọc giận tôi, lại gây ra chuyện lớn xem cậu giải quyết như thế nào !”
Nói xong, thầy Chung tức giận mà xoay người chuẩn bị rời đi, còn không cam lòng bỏ qua bỏ lại một câu: “Luận đại cương của tôi trong tuần nhất định phải giúp tôi viết, để trên bàn cho tôi, cứ như vậy đi !”
Hoàn toàn không cho Du Chính Dung cơ hội nhiều lời, thầy Chung
đóng sầm cửa bước đi.
Du Chính Dung chỉ có thể thở dài một hơi thật mạnh, một lần nữa
ngồi trở lại chiếc ghế dựa lưng cao để làm việc. Anh tháo kính mắt xuống, day day giữa lông mày.
Nhớ lại giống như khi đến trường vào cuối kỳ, cũng là bị th