ầy Chung gió bão mãnh một hồi, sau khi anh ra cửa, liền gặp được Hạ Hiểu Úc đến giao báo cáo.
Cô vẫn mang bộ dáng quyến rũ, vẫn khắc thật sâu vào trong lòng của anh.
Vào lúc rất suy sụp uể oải, nghĩ đến cô, liền cho anh một cỗ lực lượng mới, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên, giống như tất cả đáng ghê tởm cũng không quan trọng.
Chỉ cần có thể ôm cô nhẹ nhàng, khẽ hôn khóe mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn cô xấu hổ lại vừa thẹn, Du Chính Dung liền cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà giờ phút này, nghĩ đến Hạ Hiểu Úc, lại giống như liên tiếp gặp tai nạn, chua.
Cảm giác ghen thật sự khó chịu.
Hơn nữa vừa mới thấy một viên bom nổ mạnh, chính mình cũng bị
ảnh hưởng đến, bùng nổ mà chán nản, trong lòng vẫn còn đầy cảm giác ghen tuông…… Loại cảm giác này, đặc biệt không dễ chịu.
Du Chính Dung lần thứ hai không có cách nào mà hít một ngụm khí thật dài.
Cùng lúc đó, ở một thành phố khác, Hạ Hiểu Úc xoa nhẹ lỗ tai đang ngứa.
“Sao vậy ? Ngứa lỗ tai sao?” Giang Thành Bân nãy giờ ngồi vùi đầu vào mấy món ăn trên bàn, còn không quên nâng mắt lên, dùng khóe mắt thực khinh thường chăm chú nhìn cô, “Nhất định là thầy giáo đẹp trai đang nhớ chị đấy, hừ.”
Hạ Hiểu Úc chỉ uống ly hồng trà lựu một chút, cô chống cằm, lười biếng mà khuấy những viên đá trong ly trà phát ra tiếng vang lanh lảnh, cũng không có đáp lời.
“Chị có phải đang nhớ thầy giáo đẹp trai không ?” Giang Thành Bân chất vấn. Cậu đơn giản buông dao nĩa, hung hổ mà quở trách “Chị nếu một khắc mà không rời thầy được đến như vậy, vậy trở về a, trở về bên người thầy, dù sao chị cũng không yêu mến người bạn như tôi đây, đúng không ?
“Tôi vừa rồi không có……” Hạ Hiểu Úc nhịn không được cãi lại, “Tôi chỉ là nhìn cậu một bộ dáng giống như mấy trăm năm chưa ăn no, không muốn quấy rầy cậu ăn cơm thôi.”
Vừa nói như thế, Giang Thành Bân liền gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã rất lâu chưa ăn no rồi. Trong quân đội đó quả thực là cho heo ăn mà !”
“Lâu sẽ thành thói quen thôi, nhẫn nại một chút, dù sao, coi như thành là rèn luyện chính mình.” Cô có lòng tốt khuyên.
“Rèn luyện chính mình ?” Giang Thành Bân cười lạnh một tiếng “Tôi rèn luyện chính mình đi giành ăn với heo làm gì? Chuyện này đối với tôi về sau sẽ có gì tốt sao ?”
Nhìn trên mặt cậu thanh tú trắng nõn đầy biểu tình khinh thường, mũi đều tróc da vì phơi nắng, Hạ Hiểu Úc nhịn không được có chút đau lòng.
Giang Thành Bân luôn luôn thích sạch sẽ, đối với đồ ăn, đồ uống tới đồ dùng cuộc sống hằng ngày đều có thưởng thức rất cao. Một người con trai cẩn thận như vậy, bị quăng đến một nơi huấn luyện tinh thần và thể xác sắt thép như vậy, ý chí kiên cường của bộ đội, thời gian thích ứng của cậu tuyệt đối không được thoải mái.
Cũng là dùng thức ăn ngon để quyến rũ, thêm nữa Hạ Hiểu Úc nhỏ giọng mềm mại khẩn cầu, Giang Thành Bân lúc này mới giống như là ban ơn đáp ứng tạm thời đem tức giận đặt ở một bên, lúc nghỉ ngơi sẽ cùng cô gặp mặt.
Nhưng gặp mặt, cũng không làm cho cô cảm thấy dễ chịu, cuối cùng trong lúc nói hai ba câu đã châm chọc nhằm vào quan hệ thân mật của cô cùng Du Chính Dung, khiến cho cô đỏ mặt tới mang tai, không có cách nào đáp lại, dứt khoát cúi đầu uống trà, tùy anh nói.
“Các người tới mức độ nào rồi ? Hôn chưa ? Sờ qua chưa ? Trên giường chưa ?” Giang Thành Bân không lưu tình chút nào mà đặt câu hỏi sắc nhọn “Có phải đã ở chung hay không ? Dù sao nhà chị cũng không có người, thầy ấy chuyển vào cũng không sao.”
“Không có !” Hạ Hiểu Úc vội vàng phủ nhận, mặt trái xoan bắt đầu nhiễm chút đỏ ửng nhợt nhạt.
“Hừ, chị nói không có thì không có sao ?” Cậu lại nghiêng mắt nhìn cô “Chị ngay từ đầu không phải còn nói rất chán ghét thầy Du, kết quả thì sao !”
Chuyện này đã nói qua nhiều lần, Hạ Hiểu Úc cho dù giải thích đến miệng khô lưỡi khô, Giang Thành Bân cũng không để ý tới, cho nên cô chính là rất bất đắc dĩ há mồm lại ngậm lại, không muốn tranh cãi.
Cô ngay từ đầu đối với Du Chính Dung, thật sự không phải cái loại cảm giác này a !
Nhưng mà nói đi nói lại thì hiện tại cô đối với anh, lại là cái cảm giác gì đây ?
Ý nghĩ ấy lóe lên, khiến cho cô chợt rùng mình.
Vẫn không dám thẳng thắn thừa nhận, thậm chí đối mặt với cảm giác của mình, nguyên nhân rất đơn giản.
Trong sâu tận nội tâm, cô kỳ thật không tin.
Không tin chính mình, cũng không tin tưởng Du Chính Dung.
Mắt thấy Hạ Hiểu Úc lại lâm vào trầm mặc có chút hoảng hốt, đôi mi thanh tú khẽ chớp chớp, từ lúc vừa gặp mặt Giang Thành Bân không nên dùng lời nói bén nhọn để công kích cô, không khỏi bắt đầu có chút hối hận.
Nhưng mà, muốn anh phải xuống nước nói vài câu lời hay để trấn an cô, kia cũng thật sự là chuyện không làm được.
“Sao lại trưng vẻ mặt này với tôi a ?” Giang Thành Bân sau khi đem dĩa cơm trước mặt ăn sạch sẽ, ngay cả đồ uống cũng không chừa một giọt, no bụng mới không cam lòng hỏi: “Người giống như chị vậy, còn có thể có cái gì để phiền não ? Muốn cái gì có cái gì, trong nhà còn không có ai quản chị, mỗi ngày có soái ca giúp chị ấm giường…… Kỳ quái, tôi sao lại không có số mệnh thế này.”
“Cậu nhất định phải chua như vậy sao ?” Hạ Hiểu Úc không có sức lực mà hỏi.
“Bằng không vậy chị nói a, rốt cuộc phiền cái gì ?”
Hạ Hiểu Úc lại trầm mặc.
Sau giữa trưa trời nóng dần lên, Hạ Hiểu Úc ngồi ở bên cửa sổ, đắm chìm dưới ánh sáng vàng rực rỡ, đôi mắt cô màu hổ phách, toát ra một tia cô đơn cùng bất lực.
Nhớ lại giống như bốn năm trước, ánh mắt cô chính là như vậy làm cho Giang Thành Bân đối với cô sinh ra nhận thức đồng cảm mãnh liệt.
Một người trong hoàn cảnh bối rối cùng khẩn trương, hơn nữa với mọi người xung quanh không hợp nhau, đối với tình huống đặc biệt nhạy cảm của bản thân mà tự cảm thấy bọn họ đều giống như một con sói cô độc, một mình đi về nhưng thoải mái.
Trong một môn học khi học cùng nhau, các học sinh đều vui vẻ trò chuyện, tự do mà chọn bạn để chia nhóm, chỉ có hai người bọn họ, trầm mặc mà đợi ở trên chỗ ngồi của mình.
Giang Thành Bân vẫn không biết là chuyện gì xảy ra, dũng khí khi đó thình lình bộc phát, cậu đứng lên, đi hướng đến gương mặt trái xoan tuyết trắng, cô gái có đôi mắt phượng quyến rũ, rất bình tĩnh mà nói: “Vậy, tôi với cậu một tổ đi.”
Trong một hai giây Hạ Hiểu Úc có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là lập tức gật gật đầu, nét mặt biểu lộ một chút mỉm cười.
Bắt đầu từ khi đó, bọn họ thân thiết như chị em, lại như quan hệ bạn bè cho tới bây giờ.
Suốt thời gian đó, hai bên đều có bạn trai, nhưng không có giống như lần này, để cho một người dính vào phá hủy cảm tình giữa hai người.
Thật sự đơn giản là Giang Thành Bân đối Du Chính Dung cũng có thiện cảm sao ?
Có thể là…… cậu cũng không có cách nào chấp nhận được cảm giác bị cướp đi bạn thân hay không ?
Hai người trầm mặc khoảng một lát, mãi đến khi người phục vụ lại đây dọn bàn sạch sẽ, vẫn là im lặng.
“Tôi sắp lấy bằng tốt nghiệp rồi !” Đột nhiên, Hạ Hiểu Úc nói ra câu này.
“Vậy cũng tốt a, chị cũng nên lấy bằng rồi.” Giang Thành Bân giễu cợt cô, “So với người ta nhiều hơn một năm, kiến thức chuyên ngành của chị nhất định càng sâu hơn.”
Hạ Hiểu Úc nhìn cậu liếc mắt một cái, cười khổ.
Sau đó, Giang Thành Bân chợt hiểu được cô đột ngột nói câu này, phía sau chắc có ẩn ý gì.
“Ba chị kêu chị đi Singapore?”
Hạ Hiểu Úc chậm rãi gật đầu, cô biết Giang Thành Bân sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ đến.
Mẹ của cô khi cô lớn một chút đã mắc bệnh và qua đời, mà trước đó, ba và mẹ của cô đã sống riêng nhiều năm, bên ngoài có gia đình khác.
Một năm cô chỉ đến gặp ba một, hai lần, cho nên sau khi mẹ qua đời, cô từ chối yêu cầu của ba cô muốn cô chuyển đến Singapore ở cùng, thà rằng một mình sống ở Đài Loan, lý do là cô còn đang học đại học, có được tấm bằng rồi mới nói tới chuyện này.
Mà hiện tại, cô đã gần tốt nghiệp đại học, ngoài trừ phiên dịch bài viết ở bên ngoài, cũng không có việc làm cố định, hẳn là nghe theo yêu cầu của ba đi Singapore đoàn tụ mới phải.
Nhưng là…… cô một chút cũng không nghĩ.
“Chị không nghĩ sẽ đi đúng không ?”
Tất cả ý châm biếm trong mắt Giang Thành Bân tìm không thấy nữa, trở nên lo lắng một cách nghiêm túc. “Vậy không cần đi a, ba chị có thể đối xử với chị như thế nào ?”
Hạ Hiểu Úc nhún nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói: O6Ðng nói, muốn đem phòng ở Đài Bắc bán đi, cũng không cho tôi phí sinh hoạt, nếu tôi tự mình sống được, không qua cũng không sao.”
“Này có ý gì đây ? Uy hiếp sao ?”
“Ta nghĩ hay là đi.”
Giang Thành Bân không dám tin trừng cô, “Chị tính ngoan ngoãn nghe lời ? Chị không nuôi bản thân được sao ?”
“Cậu cảm thấy được sao ?” Cô hỏi lại.
Nói thật, bộ dáng Hạ Hiểu Úc trời sinh chính là thiên kim tiểu thư, Giang Thành Bân cũng không cách nào tưởng tượng cô ở trong một căn phòng nhỏ, cùng người khác xài chung nhà vệ sinh, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, về nhà còn phải tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.
“Thật không có tiền đồ.” Cậu bĩu môi, “Vậy chị đi tìm con rùa vàng để nuôi đi, thầy Du hẳn là nuôi chị được, không bằng liền kết hôn sinh con, chuyên tâm đảm nhiệm tốt vai trò bà chủ gia đình.”
Hạ Hiểu Úc như là nghe được cái gì ngày và đêm giống nhau, mắt phượng trừng thật to, vẻ mặt không dám tin.
“Cậu thật sự đã cho tôi cùng anh ấy sẽ……”
“Vì sao sẽ không ?” Giang Thành Bân uống một ngụm nước, chẳng hề để ý tiếp tục nói, “Tôi từ rất sớm đã nói qua, quen biết chị lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn chị đối một người đàn ông quan tâm như vậy, bộ dáng để ý. Huống chi quan hệ, kết hôn là chuyện rất bình thường, lại không có gì nghiêm trọng, chị vẻ mặt làm sao lại hoảng sợ như vậy ?”
“Không có gì nghiêm trọng ? Vậy cậu trước kia làm sao lại có phản ứng mạnh như vậy, còn tức giận đến suýt chút nữa đoạn tuyệt với tôi ?” Hạ Hiểu Úc tay chống cằm, thản nhiên cười hỏi.
Nhìn trong mắt phượng của cô lóe ra tia nghịch ngợm hiếm thấy, Giang Thành Bân thở dài một hơi, trên mặt thanh tú trắng nõn, lộ ra vẻ mặt cô đơn.
“Bởi vì tôi tự mình biết con đường của mình, đời này tuyệt đối không có cơ hội cùng người trong lòng hẹn hò, kết hôn đi.” Sau một lúc lâu, cậu thản nhiên nói.
Hạ Hiểu Úc nhịn không được mà đưa tay, nắm lấy tay của cậu, tay cậu so với tay của những nam sinh bình thường khác mà trắng nõn, nhỏ bé hơn, giúp cậu động viên tinh thần mà không nói gì.
Mặt trời chiều ngã về tây, bên cửa sổ hai người đối mặt nhau, hai người đều có tâm sự phức tạp, giải quyết cũng giải quyết không ổn.
Kết giao, kết hôn, thật là tất cả những vấn đề có thể giải đáp sao ?