mẩn, dây dưa triền miên làm cho cô tự thể nghiệm tất cả năng lượng và sức mạnh của dục vọng ẩn chứa.
Trước kia, cô mặc dù cũng có bạn trai nhưng chỉ ngắn ngủn mấy tháng đã phải chia tay, tên đó theo đuổi cô hơn phân nửa bởi vì cô xinh đẹp quyến rũ, không có người nào chịu khó tìm hiểu tính tình của cô, chờ tới khi phát hiện cá tính cô không hề dịu dàng quyến rũ giống như tưởng tượng liền chán ghét quay đầu rời đi.
Người nguyện ý chiếu cố cô, chịu được tính tình biếng nhác, thật lòng ân cần chăm sóc cô, vì tương lai của cô, chỉ có hai người như thế, đó là Giang Thành Bân và Du Chính Dung.
Khi cô nghĩ đến đây trong lòng liền âm thầm buồn bã.
Từ lần trước Giang Thành Bân phẩy tay áo bỏ đi, cô đã bị làm cho bất ngờ. Cô thường gọi điện thoại đến nhà Giang Thành Bân hỏi thăm hành tung của cậu.
Nhưng hỏi thăm liên tục mấy lần cũng không có đáp án chính xác.
Giang Thành Bân chưa từng liên lạc với gia đình, cũng không có tìm đến chỗ cô. Cá tính cậu dứt khoát hơn Hạ Hiểu Úc, rốt cuộc thời gian gần đây Giang Thành Bân đã đi đâu ?
Du Chính Dung gần đây luôn không tha cho tâm tình không ổn định của cô, dĩ nhiên anh cũng nhận thấy cô rất cô đơn.
“Em còn đang suy nghĩ tới Giang Thành Bân ?” Nếu nói hoàn toàn không quan tâm chính là giả dối, thế nhưng anh cũng không muốn thấy cô rầu rĩ.
Ngày chủ nhật, anh luôn mang theo laptop, không mời mà cũng tới nhà cô để trình diện. Hai người cùng nhau làm việc, thỉnh thoảng mệt mỏi, Du Chính Dung đi ra ngồi lên ghế sa lon cùng Hạ Hiểu Úc, thân mật ôm lấy cô, hai người có thể an ủi lẫn nhau cùng chia sẻ mỏi mệt.
Giờ phút này anh khẽ hôn khóe mắt phượng xinh đẹp, môi ấm áp sủng ái gương mặt từ lần đầu vừa gặp mặt thu hút thật sâu ánh mắt anh, một mặt nhẹ giọng mở miệng.
“Nếu như thật sự để ý, em nên chủ động đi tìm cậu ta.”
“Em không có.” Cô rúc vào trong lòng ngực ấm áp, nhẹ giọng nói.
Mặc dù nói rất hào phóng nhưng trong lòng Du Chính Dung thật sự không dễ chịu.
Ngày tốt cảnh đẹp, đang ôm giai nhân, nhưng hết lần này tới lần khác người đẹp trong ngực không có nụ cười, trong lòng lại nghĩ tới một người đàn ông khác.
“Em phải tích cực một chút, đáp lại cho đúng lúc, em cứ lười biếng như thế làm sao người khác cảm giác được tâm ý của em đây ?” Du Chính Dung vừa nói vừa há miệng cắn nhẹ lên vành tai cô.
“Đây là ý gì ?” Mắt phượng liếc xéo lên, cô hơi nghi ngờ ý tứ của anh. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Ví dụ như, thỉnh thoảng em phải đáp lại anh a, giống như anh đã dạy cho em.”
Kỹ xảo chuyển hướng đề tài quá đỉnh, theo đó là một trận lửa nóng ập tới.
Du Chính Dung dịu dàng nhiệt tình đòi hỏi cô đáp lại, cô đầu tiên hơi e dè, sau đó cũng bị nh dụ dỗ, từ từ buông lỏng tâm tình, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.
Anh gầm gừ một tiếng từ sâu trong cổ họng, tiếp lấy cái lưỡi trơn mềm của cô, không ngừng dây dưa.
Cô thật vất vả mới có thể thoát ra, lúc này hơi thở hai người đã cực kỳ rối loạn.
“Học sinh giỏi.” Anh lên tiếng khích lệ: “Càng ngày càng tiến bộ.”
Hạ Hiểu Úc xấu hổ trừng anh một cái, sau đó vùi gương mặt nóng hổi vào trong ngực anh.
Anh cười lên thật sảng khoái làm tinh thần cô cũng phải chấn động theo từng đợt.
“Tại sao em lại để ý Giang Thành Bân ?” Yên lặng ôm nhau chốc lát, Du Chính Dung không nhịn được hỏi.
Cô buồn buồn trả lời: “Cậu ấy là bạn tốt của em.”
Cô cô đơn đã quá lâu, hai chữ ‘bạn tốt’ này tuyệt đối là có trọng lượng.
Du Chính Dung tận lực đè nén cơn ghen trong tim mình, âm thầm báo động bản thân, phong độ, cần phải giữ vững phong độ.
“Nếu như cậu ta quan trọng như thế, tại sao hai người không ở cùng nhau lần nào ?”
Xong, thất bại rồi !
Anh cũng không muốn nghe một câu oán hận và thương xót như thế, nghe như một đứa con nít mới lớn vậy, không hề có chút độ lượng nào.
Chỉ một câu này đã đánh rớt nhân vật hô phong hoán vũ lúc trước té xuống làm bình dân.
May là Hạ Hiểu Úc không có phát hiện khác thường, cô chỉ hơi sững sờ một lát.
Đúng rồi, cô vẫn chưa nói rõ với Du Chính Dung, thật ra Giang Thành Bân không thích con gái.
Kết bạn được mấy năm, cô cũng rất rõ ràng Giang Thành Bân nói thì cứng, nhưng rất để ý cách nhìn của người khác. Cô luôn luôn tôn trọng lựa chọn của Giang Thành Bân, chưa từng có giúp anh giải thích điều gì.
Nếu cậu muốn để cho người ta biết giới tính thật của cậu, tự cậu sẽ nói, không cần người khác lắm mồm xen vào.
Dù sao Du Chính Dung thường làm như không thèm quan tâm, anh sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện này kia mà ?
“Giang Thành Bân, cậu ấy …”
Thật sự không chịu được nữa rồi, một ngọn lửa ghen tuông buồn bực nôn nóng bất an đột ngột dâng trào, ngoài mặt dù chưa lộ ra ngoài, nhưng trong bụng Du Chính Dung đã cực kỳ khó chịu.
Hắn đột nhiên xoay người đặt Hạ Hiểu Úc lên trên ghế sa lon, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn.
“Ô…” Hạ Hiểu Úc không ngờ tới anh lại đột nhiên tiến công, mắt hoa tai điếc để anh tùy ý định đoạt.
Đôi môi nóng bỏng tàn sát bừa bãi một vòng, hơi nóng từ môi cô, men xuống cằm, từ xương quai xanh đi xuống, từ từ tiếp cận bộ ngực của cô.
Hồi lâu sau, cô nhạy cảm gần như không chịu nổi sự đối đãi khinh bạc của anh.
“Đừng… đừng như vậy, em chỉ muốn nói, Giang Thành Bân, cậu ấy… a !”
Anh cắn mạnh một cái làm cho thân thể cô cong lại, hô một tiếng yêu kiều.
“Còn nói ?” Du Chính Dung lẩm bẩm: “Chuyên tâm một chút.”
Anh đang tức giận, cực kỳ tức giận.
Một người luôn luôn tươi cười ăn nói dịu dàng, bất kể là khi đi học, hay là đi chơi. Du Chính Dung chưa bao giờ mất đi sự kiềm chế, thế mà hiện tại chỉ vì một tên Giang Thành Bân, anh thật sự tức giận.
“Anh…” Cô ngại ngùng giấu mặt vào trong lòng ngực của anh.
“Chỉ có anh mới được chạm vào em, biết không ?” Anh ân cần dạy bảo người ở trong ngực mình: “Không cho phép em nghĩ đến người khác, không cho phép trong khi đang nói chuyện với anh lại nghĩ đến người đàn ông khác, hiểu chưa ?”
Cô lại càng giấu mặt vào trong, không chịu ngẩng đầu lên, cũng không đáp lại.
Hai người ôm nhau ở trên ghế sa lon, cô mềm mại biết điều y như một con mèo nhỏ, mặc dù dục vọng của cô đang chạy loạn ở trong mạch máu. Thế nhưng Du Chính Dung biết cô gái nhỏ này sẽ bị kích tình quá đáng làm cho sợ hãi, cho nên anh không thể làm bừa.
Mặc dù chỉ có thể dụ dỗ cô từng chút một, them khát mà hôn sâu, anh đành phải bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.
Hai người còn đang ở trên ghế sa lon khó khăn không phân thắng bại thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Hạ Hiểu Úc lập tức nhảy dựng lên, vội vàng chạy trốn khỏi vòng tay rộng lớn dịu dàng kia, nhanh đi đến nghe điện thoại.
Du Chính Dung chỉ biết cười khổ.
Anh lười biếng ngã người trên ghế sa lon, đưa tay vuốt lại mái tóc ngắn, sau đó chỉnh lại y phục không ngay ngắn.
Khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt đê mê, người trong lòng anh ngọt ngào mê người như thế, Du Chính Dụng đôi mắt lại tối sầm.
“Ý ?” Hạ Hiểu Úc không có chú ý, bởi vì cô vừa nghe điện thoại đã kinh ngạc ồ lên. “Cậu … cậu đang ở đâu ?”
Thanh âm điện thoại truyền đến rất nhỏ, hình như là Giang Thành Bân gọi tới.
“Chị tìm tôi làm gì ?” Qua một đoạn thời gian không nói chuyện với cô, bởi vì Giang Thành Bân rất để bụng, anh cố ý dùng giọng nói không kiên nhẫn mà nói : “Tôi mới vừa gọi điện thoại về nhà, mẹ tôi nói chị tìm tôi nhiều lần, có chuyện gì ?”
“Không có gì, chẳng qua là đã lâu không có tin tức của cậu.” Hạ Hiểu Úc biểu đạt sự quan tâm của mình. “Cậu đi đâu ? Còn ở Đài Bắc không ?”
“Chị quản tôi làm gì ? Chị không phải đã có thầy Du tới giúp sao ?” Giang Thành Bân không thể nào khống chế ngữ điệu ghen tức: “Các người tiến triển đến trình độ gì rồi ? Còn không nghĩ lại nhớ đến bóng đèn ta đây ?”
Hạ Hiểu Úc cứng người lại, cô vốn không có ý giải thích, chỉ trầm mặc vài giây đồng hồ.
“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây !” Giang Thành Bân lạnh lẽo nói.
“Cậu… tại sao lại như vậy ?” Cô cúi đầu nói. “Người khác không sao, cậu chẳng lẽ cũng không hiểu tôi sao.”
Giang Thành Bân cũng biết mình quá đáng, nhưng không có cách nào khống chế thái độ ác liệt của mình.
Trong lòng đều xem nhau như bạn bè tốt nhất, nếu chuyện như vậy phát sinh trên người bất kỳ người nào, tin tưởng sẽ không có ai chịu đựng được.
“Vậy tại sao chị cũng không hiểu cho tôi, chị thử nghĩ xem, nếu như hôm nay đổi thành tôi và Du Chính Dung ở chung một chỗ, chị sẽ nghĩ thế nào, chị có tức giận hay không ?” Giang Thành Bân nói không khách khí.
“Anh ấy không cùng với cậu, anh ấy là…” Nghĩ lại câu Du Chính Dung nói hồi nãy, gương mặt Hạ Hiểu Úc lại nóng lên một trận, không nhịn được nhìn trộm cái tên đang ngồi trên ghế sa lon.
“Đây không phải là trọng điểm, chị phải suy nghĩ cho tôi.” Giang Thành Bân nói rất bất mãn: “Tình bạn lại không chịu nổi sự thử thách như vậy. Tôi trước đây vốn nghĩ cô không với những nữa sinh khác, kết quả lại chẳng khác gì.”
“Cậu để cho tôi giải thích có được không ?” Hạ Hiểu Úc cố gắng nhẫn nại nói: “Sau khi cậu về đây, tôi mời ăn cơm, tôi sẽ nói cho cậu.”
“Hừ.” Giang Thành Bân tiếp tục làm bộ làm tịch: “Cậu biết tôi không có đối tượng mới, nói không chừng tôi còn phải hẹn hò a.”
“Dù sao tôi vẫn chờ cậu là được rồi, khi cậu về nhớ gọi điện thoại cho ta, … A !”
Giọng cô đột nhiên kinh hô khiến cho Giang Thành Bân sợ hết hồn: “Chị làm gì thế ?”
“Tôi…”
Thì ra là Du Chính Dung từ trong cuộc nói chuyện đã đoán được là Giang Thành Bân gọi tới. Nhìn cô nói chuyện tập trung như thế, lại còn vội vàng định ngày hẹn gặp.
Cô ở trước mặt anh là bị động như thế, chưa bao giờ chủ động mời gì cả, thế mà bây giờ ở trước mặt anh lại hàn huyên với một người đàn ông khác lâu như thế, còn chủ động yêu cầu gặp mặt ?
Anh thật sự giận dữ, thừa dịp cô không chú ý đứng dậy đi tới bên cạnh cô.
Sau đó ôm cô đặt lên chân của mình.
“Không có chuyện gì, cậu nói tiếp, rốt cuộc là… khi nào… về ?”
Cô giãy dụa không được, Du Chính Dung đã giữ chặt cô ở trước người, cái eo nhỏ nhắn bị anh ôm chặt từ phía sau, môi anh bắt đầu ở phía sau cổ của cô, ở tai mà tàn sát bừa bãi.
Anh thường ngày khống chế bản thân rất tốt, nhưng giờ phút này không hề hành động theo phép tắc.
“Có lẽ ngày chủ nhật tuần sau !” Giang Thành Bân nói, giọng nói rất uể oải: “Chị không phải có hẹn sao ?”
“Không… không có, cậu… gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Hiểu Úc dùng sức cắn môi dưới, cố gắng giữ vững ngữ điệu bình thường.
Đáng tiếc là không thể nào khống chế hơi thở, cô đã sắp nổ tung lên rồi, chỉ muốn hẹn nhanh lên rồi cúp điện thoại, miễn cho bị Giang Thành Bân phát hiện bản thân mình đang bị người ta bắt nạt.
“Được rồi, vậy thì tới đó rồi lại nói.”
“Được, tạm … tạm biệt cậu !”
Giang Thành Bân gác điện thoại, Hạ Hiểu Úc cũng ném điện thoại xuống đất.
“Em thật sự là một học sinh không nghe lời !” Du Chính Dung cắn vào vai cô, hiện tại anh không muốn tiếp tục đè nén cơn giận.
Cô vừa nhận điện thoại đã trực tiếp quên mất anh ở bên cạnh, chuyên tâm nói điện thoại với một người