Hôm sau Tần Mộ Mộ tới Phó gia tìm Phó Nhiễm, nói chuyện xong đi ra ngoài dạo phố, lập tức đến chỗ đặt mua mấy bộ áo liền quần. Thấy Phó Nhiễm cầm túi xách đi ra, Tần Mộ Mộ ngồi bên trong ghế lái ấn còi, đợi Phó Nhiễm mở cửa xe ngồi vào, cô khởi động xe đi rồi nói.
"Xe của cậu đâu?"
"Ngày hôm qua từ Thanh Sơn về muộn quá, tớ để Thành Hữu lái về nhà rồi."
Khóe mắt Tần Mộ Mộ liếc qua kính chiếu hậu, trong miệng không quên nói giỡn.
" Cậu nha, coi chừng hắn lái xe của cậu đi ra ngoài tìm em nào đấy."
"Cậu thôi đi. "
Phó Nhiễm lơ đễnh.
"Muốn đi ra ngoài cũng không nên đi chiếc xe nhỏ của tớ nha."
Tần Mộ Mộ mặc một bộ áo liền quần dài màu hồng bó sát người, tóc mới uốn nhuộm lại.
"Đúng rồi, Mộ Mộ, cậu và Cố Lỗi lúc nào thì kết hôn? Không phải đều đã gặp hai bên cha mẹ sao?"
Phó Nhiễm lấy gương trang điểm ra, thời tiết rất hanh khô, cô thoa son dưỡng môi xong, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
"Ai dà, đừng nói nữa."
Tần Mộ Mộ nhức đầu nhăn hai đầu chân mày lại.
"Cha mẹ tớ không đồng ý."
"Tại sao?"
Phó Nhiễm nâng gương trang điểm lên.
"Lúc trước không phải là đã đến bàn chuyện cưới hỏi rồi sao?"
Tần Mộ Mộ mở nhạc nhẹ bên trong xe.
Cố Lỗi dựa vào quan hệ trong nhà và tiền mở ra công ty, nhưng tình trạng kinh doanh cũng chỉ có thể coi là giống như nhau. Cha mẹ tớ nói anh ấy là dựa vào gia đình, không phải là cố gắng làm ăn dựa vào đôi tay của chính mình, tương lai sẽ không mang tới hạnh phúc cho tớ được. Tóm lại lý do có rất nhiều, mấy ngày này còn muốn để tớ đi xem mắt đấy."
Phó Nhiễm nghiêng đầu hướng qua một bên thành ghế.
"Thật là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh."
Tần Mộ Mộ không tập trung lái xe, mấy câu vọt tới khóe miệng lại bị cô nuốt trở về, Cố Lỗi đã từng nói bóng nói gió hỏi về quan hệ của cô và Phó Nhiễm. Mấy ngày nay càng hỏi nhiều hơn, để cô bất kể là như thế nào phải thuyết phục Phó Nhiễm, chỉ cần có quan hệ với Minh Thành Hữu, dù là nhặt chút canh cặn thịt thừa hàng năm cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Đến lúc đó, không lo ba mẹ cô còn có thể phản đối nữa.
Nhưng Tần Mộ Mộ không mở miệng được, lại không nói quan hệ của cô và Phó Nhiễm. Nếu như thực ngẩng mặt lên đi cầu xin Minh Thành Hữu, cô cũng không biết về sau nên đối mặt như thế nào với Phó Nhiễm.
"Mộ Mộ, cậu yêu Cố Lỗi
"Yêu."
"Thật ra thì tớ và Xèo Xèo đều không tìm hiểu qua Cố Lỗi, điều kiện gia đình hắn không tồi. Điều này cha mẹ cậu nên hiểu, nếu không có gì khác biệt lắm, thì vấn đề gia đình không sao, mà chỉ cần hắn có lòng cầu tiến. Tớ cảm thấy dựa vào gia cảnh cũng không có gì."
Thật ra Phó Nhiễm cũng không muốn Tần Mộ Mộ suy nghĩ quá mức phức tạp, như vậy chỉ làm tăng thêm áp lực cho bản thân.
"Ban đầu tớ cũng muốn như vậy, nhưng hai ngày nay cha mẹ tớ ép quá gấp. Cố Lỗi lại khăng khăng nói sẽ không bỏ cuộc. . . . . ."
Tần Mộ Mộ phiền lòng nôn nóng, cầm lên chai nước suối bên đưa lên miệng.
"Thôi, đi dạo phố đi, ai bảo tớ không thấy dễ chịu. Hôm nay xài tiền cho hả giận."
Lời này là học được từ trong miệng Tống Chức.
Qua ngày 15 tháng Giêng, cuộc sống lại bắt đầu trở về quỹ đạo lần nữa.
Phó Nhiễm ở FU cũng vùi đầu vào trong công việc, Minh Thành Hữu có rất nhiều công việc phải giải quyết, không thể rảnh rỗi để có thể ở chung một chỗ đến phát chán giống như trong mấy ngày lễ mừng năm mới nữa.
Chỉ cần có thời gian rảnh là hai người sẽ giống như những đôi tình nhân bình thường khác, cùng nhau đi ăn cơm đi xem phim, ngày ngày trôi qua thanh thản.
Phó Nhiễm và các vũ sư khác lục đục rời phòng làm việc đi ra khỏi FU, thấy xe Minh Thành Hữu đang nghênh ngang dừng ở cửa, cô đi tới khom lưng nhìn người đàn ông đang ngồi bên trong ghế lái.
"Lên xe."
Minh Thành Hữu đeo kính râm màu trà, vẫn là kiểu tóc ngắn trước sau như một. Tia nhìn lạnh lẽo được che giấu rất tốt, Phó Nhiễm mở cửa xe ngồi vào, nhưng Minh Thành Hữu vẫn chưa lập tức khởi động xe rời đi.
Phó Nhiễm cài dây an toàn.
"Đi đâu?"
Tay trái Minh Thành Hữu giữ lấy tay lái, mặt nghiêng nhìn qua Phó Nhiễm.
"Mấy người Huống Tử muốn anh tới Mê Tính, sinh nhật anh âm thầm trốn ở Thanh Sơn, bọn họ nói chưa được gặp anh."
Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm.
"Có được không?"
"Hỏi em làm gì?"
Phó Nhiễm kéo tay ra, lại bị Minh Thành Hữu dùng sức nắm chặt hơn.
"Anh biết rõ em và Huống Tử không thích nhau, yên tâm, có anh ở đây. Hắn cũng không thể bắt nạt em."
Phó Nhiễm xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không cần tới anh. Em mới là người không để người khác dễ dàng bắt nạt."
Minh Thành Hữu cười muốn tiến tới hôn trên gò má cô.
"Vậy em đồng ý với anh?"
Phó Nhiễm sẽ không cố tình gây sự đến nước này, mặc dù cô và Huống Tử trời sinh xung khắc không phải là giả. Nhưng cũng không thể tham dự vào quyền lợi vui chơi với bạn bè của Minh Thành Hữu. Cô vẫn nên kiên trì một chút, nói chuyện muốn hợp ý thì phải thân thiết, không nói quá lên là tốt rồi.
Lái xe đến Mê Tính thì Huống Tử đã sớm hẹn mọi người ở phòng bao đang
Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu nắm tay đi vào bên trong phòng bao, mấy bạn chơi lần lượt tới đây chào hỏi. Phó Nhiễm cảm thấy đầu ngón tay Minh Thành Hữu thật ấm áp, cô liền nắm lấy, Minh Thành Hữu nghiêng đầu sang nói với cô.
"Có phải đói bụng rồi không? Huống Tử, sai người mau mang thức ăn lên."
Huống Tử liền đáp ứng, lúc đứng lên ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt cùng hắn chạm nhau. Hai người cũng không ai chủ động chào hỏi, lại lần lượt dời tầm mắt.
Bên trong phòng VIP, các món ăn được mang lên rất nhanh. Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm ngồi xuống chỗ ngồi chủ tọa. Hôm nay hắn chính là chủ nhân của bữa tiệc, hơn nữa bình thường cũng hay ngồi ở vị trí này.
Huống Tử rót rượu cho hắn, chất lỏng màu trắng nồng độ cao rót vào trong ly. Minh Thành Hữu đẩy tay.
"Đổi rượu đỏ đi."
Huống Tử còn tưởng rằng mình nghe lầm.
" Không phải cậu lầm chứ? Nhưng hôm nay là ngày tốt mà."
"Rượu trắng rất tổn hại cho sức khỏe. Bây giờ tớ bắt đầu cai rượu rồi."
"Bạn thân, cậu có gì đó rất khác lạ."
Huống Tử khẽ vỗ vào vai Minh Thành Hữu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Minh Thành Hữu nhận lấy ly rượu đỏ người khác rót cho hắn, khóe miệng nâng lên đường cong như có như không. Trong lời nói có ý khó đoán.
"Cậu sẽ
"A, Tam Thiếu muốn bỏ rượu mạnh. Sắp tới không phải là sẽ cai cả phụ nữ sao?" Bên cạnh có người nói chen vào.
Phó Nhiễm nghe vậy, ngẩng đầu lên không khỏi liếc nhìn Minh Thành Hữu.
Minh Thành Hữu gắp một chút món ăn nóng cho cô.
"Nếu đói không được ăn quá lạnh!"
Sau khi hắn chăm sóc Phó Nhiễm xong, lúc này mới để đũa xuống.
"Lúc trước không có phụ nữ là bởi vì tớ cai rồi. Bây giờ bên cạnh có người, tớ còn cai gì chứ?"
Huống Tử bưng ly rượu lên uống vào trong miệng, giống như uống nước lạnh.
Bên trong ánh mắt u ám làm người ta không thể đoán ra.
Ở trong mắt của Huống Tử, bây giờ Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm ra ngoài như vậy, thật sự là không công bằng đối với Vưu Ứng Nhuỵ.
Hắn vẫn không thể quên, ban đầu ở lại bên cạnh Minh Thành Hữu cũng không phải Phó Nhiễm.
Những người bạn khác không giống Huống Tử và Minh Thành Hữu là bạn bè thân thiết hai mươi mấy năm. Tam Thiếu lại thay phụ nữ là chuyện đương nhiên, trông nom người phụ nữ ở bên cạnh làm gì? Chỉ cần chơi được vui vẻ là tốt rồi.
Tay trái Huống Tử gác lên trên ghế dựa sau lưng Minh Thành Hữu.
"Tớ có thể hỏi, cậu là thực hay giả vậy?"
Hiển nhiên, lời nói này rất nhỏ, cách chỗ ngồi, Phó Nhiễm cố gắng cũng không nghe thấy.
Minh Thành Hữu đang , đáy mắt nghiêm túc lướt qua ánh mắt Huống Tử.
"Cậu cứ nói đi?"
Huống Tử bị ánh mắt sâu thẳm tà mị không thể hiểu nổi của Minh Thành Hữu nhìn thật lâu. Đột nhiên vào lúc này, hắn hiểu được tại sao ngày đó Vưu Ứng Nhuỵ lại khủng hoảng như vậy! Minh Thành Hữu này vốn là luôn hận Phó Nhiễm đến thấu xương khi cô dứt khoát rời đi, chẳng biết lúc nào lại bị biến thành một kẻ thấp thỏm lo âu phân vân.
Càng nghĩ sâu, trong mắt hắn đã nảy sinh ra cách nghĩ khác.
"Hôm nay không phải tới ăn mừng vì tớ sao? Cạn ly."
Trong lòng Huống Tử không khỏi thấp thỏm, cạn sạch một hơi hết hơn nửa ly rượu trắng.
Phó Nhiễm ít nói chuyện cùng đám người kia, cô muốn ăn gì liền ăn cái đó. Dựa vào quan hệ với người đàn ông bên cạnh, cô không cần phải vội tới vội lui đi mời rượu, từ trước đến giờ cô luôn chán ghét đám người trên bàn rượu này.
Ai cũng có thể nhìn ra được, Minh Thành Hữu đem Phó Nhiễm đặt ở vị trí cao nhất.
"Tam Thiếu, cứ xác định như vậy đi?"
Một người bạn thường ngày chơi được coi như không tệ tới mời rượu, ngón tay chỉ Phó Nhiễm ngồi ở bên cạnh hắn.
Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm theo động tác của hắn, cô cúi thấp đầu, đem từng chữ bạn hắn nói nghe không lọt vào trong tai, chỉ là sắc mặt giả bộ bình tĩnh lạnh nhạt.
"Tớ đều thừa nhận với bên ngoài thì còn có thể là giả sao?"
Huống Tử xoay người, thân mật ôm bạn gái rời đi.
Người đàn ông nở nụ cười.
"Chúc mừng chúc mừng."
"Chị dâu, nể mặt uống một ly chứ?"
Lại là kiểu gọi đáng chết này, Phó Nhiễm bưng ly nước dừa trong tay lên cụng ly với hắn.
Ăn cơm xong, mấy người đàn ông vô tình kéo đề tài nói chuyện sang phương diện làm ăn, bàn tay Minh Thành Hữu đặt ở thắt lưng Phó Nhiễm.
"Em ngồi một lát. Hay là anh đưa em về?"
Có người tinh ý nhìn thấy, lập tức đến gần kéo tay Phó Nhiễm.
"Đi hát karaoke với chúng tôi đi, chuyện của đàn ông là chán nhất, khô khan muốn chết."
Mấy người bạn gái lần lượt đem chỗ ngồi nhường lại.
Đối mặt với micro, Phó Nhiễm xua tay.
" Tôi chỉ biết mấy bài hát, lời bài hát cũng nhớ không rõ."
"Không có việc gì, có chữ trên màn hình. Bình thường cô thích hát bài gì?"
Phó Nhiễm đi tới trước micro, ra ngoài chơi cũng không cần tỏ ra nhu mì quá, thích chính là thích, ngón tay cô chỉ lướt qua màn hình, chọn bài hát.
Minh Thành Hữu đưa lưng về phía sân khấu, chân trái thon dài gác lên, bàn tay chống gò má, giữa hai lông mày mơ hồ che giấu vẻ mệt mỏi.
"Muốn xơi tái Hào Khôn một thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng. Gần đây Hào Khôn cố ý giao thiệp với hội bảo vệ môi trường. Tớ mặc kệ là dùng biện pháp gì, Huống Tử, người bên kia thừa sức, đừng để tớ phải ra mặt.’’
"Tam Thiếu, có chuyện tớ phải hỏi sự đồng ý của cậu. Nếu muốn Hào Khôn không phải là chuyện khó, nhưng. . . . . ."
Ngón tay Huống Tử gõ ở mép chén.
"Hào Khôn cũng là tâm huyết của cậu và cha cậu, nếu bị thiệt hại nặng nề, đối với chuyện khác thì cũng không sao. Chỉ là trong lòng cậu không có trở ngại gì chứ?"
Minh Thành Hữu mới định mở miệng, chợt nghe được âm nhạc truyền đến. Mênh mông trống trải, xuyên qua phòng bao to như vậy, giống như có thể rửa sạch linh hồn của con người.
Là bài hát của Lưu Nhược Anh - "Hóa ra anh cũng ở đây".
…...
Xin cho phép em kết thúc tất cả, dùng im lặng vùi lấp quá khứ.