>Tiếp theo lại một tin nhắn khác: Tìm chị có việc gấp, nếu tiện thì gọi điện lại. Lý Đồ.
Đồ Nhiễm gọi lại, phía bên kia đầu dây, tiếng người tiếng nhạc đan xen, Lý Đồ cười hì hì nói:
- Sao nào, không phải ăn cơm cùng ông xã hả?
Đồ Nhiễm hỏi:
- Chuyện gì, mời người ta đi ăn không mang tiền, nhờ tôi mang tiền đến hả?
Lý Đồ cười nói:
- Em có ghê tởm vậy không? Chuyện nghiêm túc, gặp nhau nói chuyện càng sớm càng tốt. Em đang ở bar Thượng Thượng, chị có đến không?
Thấy địa điểm ở cạnh bờ sông, cũng không xa, lại vẫn đang còn sớm, Đồ Nhiễm bèn nói:
- Cậu mua hộ tôi một chai rượu vang rồi đợi ở đó, đừng có mở nắp, lát nữa tôi tới lấy.
Đi tới bar Thượng Thượng mất mười lăm phút, Lý Đồ vẫy tay với cô từ đằng xa.
Đồ Nhiễm thấy bên trong bóng người nhoang nhoáng, bốn phía đều là nam thanh nữ tú trẻ trung, mập mờ, ám muội, thầm nghĩ đây đâu phải là nơi nói chuyện, thằng nhóc này chắc là thất tình nên túm mình đến tâm sự đây.
Bên cạnh Lý Đồ quả nhiên đặt một chai rượu, cậu ta ngắm nghía cô một cách tỉ mỉ:
- Hôm nay trông chị rất vui.
Đồ Nhiễm nghịch cái giá nến trên bàn, cảm thấy rất độc đáo, miệng nói:
- Nói đi!
Lý Đồ cũng không vòng vo, hỏi thẳng cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện ra ngoài làm riêng chưa, cậu ta nói mình vẫn ấp ủ dự định mở một công ty về thiết bị y tế và thiết bị xét nghiệm các loại, theo hai ngạch bệnh viện và trường đại học. Hôm nay hai con đường đó đều đã hòm hòm, các mối quan hệ cũng đang khai thông, đã có mấy đơn hàng tiềm năng, có điều không đủ nhân lực, nghĩ đi nghĩ lại thấy cô đáng tin cậy lại có kinh nghiệm nên có ý muốn rủ cô nhập hội.
Nghe cậu ta nói chán chê, Đồ Nhiễm bất giác nóng lòng muốn được thử sức. Cô biết tính Lý Đồ, bình thường cứ nhí nha nhí nhố, nhưng khi làm việc lại rất thông minh, mạnh mẽ, và cũng liều lĩnh nữa.
Triển vọng và đối tác đều rất hấp dẫn, chỉ có điều đúng lúc cô không thể nào phân thân được, có thể nắm chắc những điểm quan trọng trong cuộc sống đã là tốt lắm rồi, suy đi nghĩ lại cô đành phải từ chối:
- Tôi rất muốn thử, nhưng dạo này không đủ sức.
Lý Đồ nói:
- Sao thế? Chị định làm bà nội trợ toàn diện đấy à?
Đồ Nhiễm giơ ngón tay hình chữ V:
- Tèn ten, tôi có con rồi, sau này sẽ bận rộn đây.
Lý Đồ ngẩn người ra, nhìn bụng cô:
- Vẫn lép kẹp thế kia? Nhận nuôi à?
Cô giơ chân đá khẽ cậu ta:
- Làm sao nhanh thế được, mới có thôi.
Lý Đồ hừ một tiếng, không nói gì.
Đồ Nhiễm tò mò:
- Thái độ cậu là sao?
Lý Đồ thở dài:
- Lại mất đi một người thiếu nữ thuần khiết nữa rồi.
Cô lại cho cậu ta một đạp.
Cậu ta né sang một bên, chỉ vào cô:
- Phàm là người phụ nữ làm mẹ, vĩ đại bao nhiêu thì ích kỷ bấy nhiêu, tại sao? Bảo bọc con chứ sao! Để bảo vệ thế hệ sau của mình, bọn họ sẽ trở nên trải đời hơn cả nam giới, nói cách khác chính là càng ngày càng trở nên trần tục, cũng chỉ có như vậy mới có thể một mình gánh vác ngoài xã hội. Chỉ cần xuất hiện một chút xíu nguy cơ, họ sẽ nhe nanh, múa vuốt, gào thét, kêu la, sự dịu dàng, nhu mì trước đây hoàn toàn tan biến, từ đó sẽ càng ngày càng trở nên trung tính, đây chính là phần “con” của con người, bởi vị họ phải đảm bảo sự duy trì nòi giống.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ:
- Nói vậy, kết hôn là để sinh đẻ, tình yêu chính là cái mác mà xã hội lừa người ta để duy trì sự sinh đẻ, tác dụng của xã hội chính là đảm bảo sự duy trì nòi giống?
Lý Đồ gật đầu:
- Trẻ con dễ dạy.
Đồ Nhiễm chán chả thèm đôi co với cậu ta, cầm chai rượu lên, tiện thể cầm cả cái giá nến, định ra về.
Lý Đồ chỉ vào cô:
- Thô tục rồi, thô tục rồi, lại còn nổi tính tắt mắt nữa, chị cầm giá nến của người ta, chắc chắn là có liên quan đến vấn đề sinh đẻ của chị.
Đồ Nhiễm thầm nghĩ, đúng thật, vốn định báo với Lục Trình Vũ chuyện đứa bé dưới bữa tối lung linh ánh nến.
Bản thân cô cũng thấy buồn cười, bèn đặt cái giá nến vào chỗ cũ.
Hai người tạm biệt nhau, Đồ Nhiễm đã đi ra ngoài, Lý Đồ ngồi nguyên tại chỗ nói:
- Cô em còn trẻ con cái gì chứ, chi bằng theo anh đây đi ngao du thiên hạ.
Đồ Nhiễm cười cười vẫy tay với cậu ta rồi bước ra ngoài.
Đêm hè trong veo, đèn đường rực sáng, làm nổi bật vầng trăng tròn như lòng đỏ trứng gà nấu chín nơi cuối trời, trời càng lúc càng nóng.
Đồ Nhiễm bước ra từ nơi có máy lạnh, chưa về đến nhà mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Về đến dưới nhà, nhờ ánh đèn của quầy bán quà vặt cạnh đó, cô rút giấy ăn trong túi ra lau mồ hôi, lúc này mới để ý thấy trước cửa tiệm có hai người đang đứng, hình như đang nhìn về phía cô.
Họ đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ, chỉ biết là một nam một nữ, vóc dáng đều cao ráo, người nữ không biết bị làm sao, người nam khoác hờ eo cô ta, đầu cô ta hơi ngả lên vai người nam.
Người nam chào Đồ Nhiễm:
- Về rồi, đúng lúc quá.
Đồ Nhiễm bước lại gần, mới nhìn rõ người vừa nói là Lôi Viễn, còn người con gái bên cạnh anh ta, vừa nhìn cô đã thấy kỳ lạ.
Đôi mắt nhằm hờ của Lý Sơ Hạ khẽ mở ra, nói một câu không rõ ràng:
- Xin chào, tôi đến đưa thiếp mời cho hai người.
Còn chưa nắm rõ tình hình, Đồ Nhiễm hơi sững sờ.
Lôi Viễn chỉ vào Lý Sơ Hạ, giọng hơi áy náy:
- Cô ấy vừa mới uống chút rượu. – Anh ta lại nói. – Tôi gọi điện cho Lục Trình Vũ rồi, cậu ấy bảo lát nữa sẽ về.
Đồ Nhiễm gật đầu, nói vài câu với hai người họ, lòng thầm do dự, cuối cùng vẫn nói một cách khách sáo:
- Hay là mọi người lên nhà ngồi trước?
Lôi Viễn liếc nhìn Lý Sơ Hạ, trông cô ấy có vẻ đã say thật, bước chân loạng choạng, mắt lờ đờ, chỉ mơ màng nhìn Đồ Nhiễm. Lôi Viễn thở dài:
- Cũng được.
Cả ba bước vào tòa nhà, mò mẫm đi lên lầu, đèn cảm ứng trên hành lang hỏng đã lâu, không ai sửa.
Đi đến tầng hai, Lỗi Viễn mới nghĩ ra, bật tách bật lửa lên.
Lý Sơ Hạ bị ánh sáng bất ngờ làm cho giật mình, mơ màng nhớ ra, người kia cũng có thói quen này.
Chàng trai trẻ khi ấy, rất nhiều năm trước, trong con mắt cô anh đã là một người đàn ông, một người đàn ông rất có chủ kiến và khá cố chấp.
Anh bắt đầu hút thuốc từ rất sớm, lại cố chấp muốn giữ thói quen này, cô từng cằn nhằn thói xấu của anh, nhưng lại mơ màng say mê động tác và nét mặt của anh khi anh hút thuốc.
Cô láng máng nhớ lại, những lúc đèn cảm ứng âm thanh ở tòa nhà này không đủ sáng, họ sẽ tắt bật lửa đi, sau đó ở một góc rẽ yên tĩnh, họ sẽ nhẹ nhàng hôn nhau trong bóng tối…
Dường như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, với những năm tháng ấy, Lý Sơ Hạ thường xuyên đưa ra giả thiết, nếu ban đầu, cô có thể chịu đựng được áp lực từ gia đình, kiên quyết đi theo anh, hoặc khi cô một mình chịu đựng áp lực, anh có thể cho cô thấy hy vọng về tương lai, vậy thì hôm nay, mọi chuyện đã khác.
Vào nhà, hai người họ được mời ngồi ở sofa.
Tay Lý Sơ Hạ đụng vào một cái gối ôm màu tím hồng, trên đó dường như còn vương mùi hương của người phụ nữ khác. Cô rụt tay về, dịch sang phía không có gối ôm, hơi ngước mắt lên, đưa mắt nhìn quanh. Sàn nhà, tường nhà vẫn như cũ, đồ đạc vẫn là những thứ đó, chỉ có thêm vài món đồ trang trí mềm mại, nữ tính, nói là điểm xuyết, nhưng lại tựa như có mặt ở mọi nơi.
Lý Sơ Hạ cảm thấy sợi dây vẫn căng ra trong đầu mình dường như càng bị kéo căng và đứt phựt trong giây lát, nhất thời càng rối loạn, cô cố gắng nhớ lại, người kia, và những chuyện đó, đầu đau như muốn nổ tung.
Đồ Nhiễm vào bếp lấy nước lạnh và cốc, khi bước ra, cô nhìn thấy trên bàn trà có một tấm thiếp cưới đỏ rực.
Bề mặt tờ thiếp cưới làm theo kiểu khung ảnh độc đáo, đính bức ảnh cưới màu sắc ấm áp.
Vừa nhìn Đồ Nhiễm đã nhận ra cô dâu trong tấm ảnh, mặt trái xoan, mắt phượng, mũi thẳng, miệng xinh, xinh đẹp, đoan trang. Khí chất của Lý Sơ Hạ hoàn toàn tự nhiên, đẹp đẽ, thông tuệ, cho dù có thêm lớp phấn son đậm theo kiểu trang điểm hàng loạt thì vẫn khiến người ta không dời mắt được. Cho dù lúc này cô ấy đang chếch choáng chán chường ngồi trên sofa thì vẫn toát ra nét thanh cao và kiêu hãnh từ trong xương cốt vốn được hun đúc trong môi trường sống đầy ưu đãi.
Đồ Nhiễm thoáng bối rối với tấm thiệp cưới. Lý Sơ Hạ không đưa nó cho cô, cũng không nói lời mời với cô, chỉ tiện tay đặt ở đó, để nó lặng lẽ nằm một mình.
Màu đỏ chói chang, như một cái mặt cười đầy mỉa mai, chỉ đợi chờ và nở rộ vì một người đặc biệt.
Cuối cùng, tiếng chìa khóa lách cách cũng phá vỡ bầu không khí gượng gạo đó.
Ba người trong nhà không hẹn mà cùng quay ra cửa chính.
Trái tim Đồ Nhiễm thấp thỏm không yên, nảy lên thình thịch đầy bất an, trong nhà đang bật máy lạnh, nhưng cô vẫn thấy nóng.
Chẳng bao lâu sao, Lục Trình Vũ bước vào, Đồ Nhiễm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ xíu, nét mặt mệt mỏi.
Anh nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Sơ Hạ, anh đứng đó, cúi đầu nhìn cô ấy, như phảng phất một tiếng thở dài.
Đồ Nhiễm nghe thấy, tiếng thở dài ấy trầm thấp dịu dàng, tựa như ẩn chứa những cảm xúc vô tận.
**
Khi Lôi Viễn đứng dậy ra về có liếc sang nhìn Lý Sơ Hạ, cô vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình không tỉnh lại được, vì thế hoàn toàn không có phản ứng gì trước đề nghị của anh ta.
Lôi Viễn đã muốn chuồn từ lâu, trước đó Lý Sơ Hạ hẹn anh ta đi ăn cơm nhân tiện đưa thiếp mời, trong lúc bùi ngùi anh ta có hơi nhiều lời, khiến cho người ta thương tâm, hậu quả nhãn tiền.
Chuyện đã đến nước này mọi người đều khó lui bước, càng ít người ngoài cuộc càng dễ giải quyết, còn về việc giải quyết như thế nào, anh ta cũng chẳng tính được. Mỗi người một cách nghĩ, hoặc trọng tình hoặc trọng lợi, nếu đổi lại là anh ta, quá nửa sẽ quay đầu lại, dù là về mặt tình cảm hay điều kiện, cũng chẳng có một mảy may lý do nào lựa chọn người bên cạnh.
Vừa đi xuống lầu, Lôi Viễn đã nghe thấy tiếng Đồ Nhiễm gọi từ phía sau, anh ta ngoảnh lại, thấy cô đang đi dép lê chạy theo, tay cầm ví đựng tiền lẻ. Đồ Nhiễm nói, trong nhà hết đồ uống, tôi xuống lầu mua, nhân tiện chúng ta có thể nói chuyện. Vẻ mặt cô hết sức tự nhiên, như đang nói chuyện gia đình với bạn cũ.
Lôi Viễn lại khá ngỡ ngàng, phụ nữ vốn đa nghi, bản năng chiếm hữu lại mạnh, còn cô này thì hay rồi, nhường chiến trường cho tình địch, một mình bỏ chạy trước. Sau đó lại ngẫm nghĩ, biết ngay cô ta định nói gì với mình.
Anh ta lại không nghĩ tới phương diện khác, hành động này của Đồ Nhiễm ít nhiều cũng có ý muốn lấy lòng Lục Trình Vũ, nói một cách hoa mỹ là cho người ta không gian riêng tư. Người khác có không gian tự do rồi, mình lại có thêm không gian để tưởng tượng. Ra khỏi cửa, mỗi một bước đi về phía trước, sự khó chịu trong lòng lại tăng thêm một phần, như thể có một con mèo đang giơ vuốt cào cấu trong tim, vừa đau vừa ngứa, càng ngày càng mạnh, không biết bao giờ mới kết thúc.
Từ tận đáy lòng, Đồ Nhiễm coi thường bản thân mình.
Người ta nói, phụ nữ thông minh sẽ biết giả vờ ngây ngô, mắt nhắm mắt mở mà sống. Có những chuyện nhìn thấu suốt chưa chắc sống đã thảnh thơi, có những chuyện biết quá nhiều chưa chắc đã thấy v