- Anh cũng nói cho em biết, con người anh làm chuyện gì cũng theo đúng ý mình, nếu anh không muốn làm thì không ai ép được anh đâu.
Cô độp lại:
- Đúng thế, anh làm chuyện gì cũng có ý đồ, chuyện vớ vẩn anh sẽ không thèm làm.
Anh cúi xuống nhìn cô, nhíu mày:
- Nói tiếp đi, đừng có ăn nói nửa chừng.
Cô cũng nhìn lại anh:
- Là anh bảo em nói đấy nhé… – Cô ngẫm nghĩ. – Lần trước anh đưa em đi hồ Liên Lý, là vì anh đi hội thảo, anh còn cần giải quyết nhu cầu sinh lý nữa. Anh đối xử tốt với bà ngoại em, là vì bà cũng rất tốt với anh, anh muốn được tiếng là hiếu thảo. Em có bầu, anh mua máy tính xách tay cho em, là vì nó có ít bức xạ, tốt cho đứa bé. Nửa đêm em đói, anh làm bánh bao cho em, là vì anh sợ con không đủ dinh dưỡng. Mới đầu anh kết hôn, giờ lại không chịu ly hôn, cũng đều là vì con, con người anh giống như được lên dây cót, lúc nào nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay…
- Được rồi. – Anh đưa tay lên, ôm khuỷu tay đi vòng quanh mấy bước, sau đó xoay người lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. – Thì ra trong lòng em, hình ảnh anh là như thế sao? – Anh lại nói. – Bây giờ anh cảm thấy, mẹ kiếp, anh cũng điên mẹ nó rồi, nên mới làm mấy chuyện đó. Bây giờ em nói mấy lời nhảm nhí đó chẳng qua là muốn ly hôn, muốn ly hôn chứ gì? Thế thì ly hôn quách đi cho xong.
Đồ Nhiễm tức nghẹn cả họng, khóe mắt lại bắt đầu cay cay, cô nén một lúc rồi mới nói:
- Ly hôn thì ly hôn, ly hôn rồi anh đi mà tìm người tốt hơn, tìm một ông bố vợ làm Viện trưởng tốt biết mấy, để tiền đồ khỏi bị hủy hoại.
Anh quay phắt lại nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ một:
- Đồ Nhiễm, anh nói cho em biết, đừng nghĩ anh bại hoại như thế, cho dù con người anh xử lý mọi việc vừa hồ đồ vừa máu lạnh vừa đạo đức giả, nhưng về chuyện này, từ đầu chí cuối anh chưa từng nghĩ tới! – Anh nói tiếp. – Tin hay không tùy em, dù sao giờ anh nói gì em cũng không tin.
Thấy anh đã thật sự nổi giận, lòng cô thoáng chút không thoải mái, nhưng miệng vẫn nói:
- Anh nói gì thì em tin nấy, anh vừa nói ly hôn thì em tin, đó là tự anh nói tới.
Anh hơi ngừng lại:
- Anh nói đến bao giờ? Anh chỉ nói theo ý của em thôi, từ trước tới nay vẫn luôn là em suốt ngày đòi ly hôn mãi không biết chán đấy chứ.
Thấy anh không chịu thừa nhận, máu nóng lại bốc lên đầu cô:
- Rõ ràng là anh nói ly hôn, giờ lại đổ vấy lên đầu em? Lúc đó anh nói gì em vẫn còn nhớ rành rành, bà ngoại vừa qua đời, anh nói đợi sinh con xong rồi sẽ tính chuyện ly hôn, chẳng phải anh đã nói thế còn gì?
Anh tỏ vẻ không tin:
- Em đừng có lập lờ ở đây, lúc ấy là em đòi ly hôn, làm mình làm mẩy với anh, nên anh mới nói đợi sinh con xong thì mới bàn đến chuyện này, đó mới là những gì anh nói.
Cô nói:
- Bàn chuyện gì, không phải chuyện ly hôn thì là chuyện gì?
Lục Trình Vũ bị cô làm cho tức điên, nghiến răng nhả ra bốn chữ:
- Càn quấy bậy bạ.
Đồ Nhiễm cũng nổi xung, cả hai không ai chịu nhìn ai, không ai chịu nhường ai.
Đồ Nhiễm vừa tức giận, vừa nhìn người ta thả diều. Có một người chạy mãi trên bờ cát mà con diều vẫn không bay lên được, cô nhìn mãi, nhìn mãi, thấy khoái chí trên nỗi đau khổ của người khác, bất giác phì cười.
Lục Trình Vũ xoay đầu nhìn cô, cô vội thu nụ cười lại, đanh mặt nhìn anh chằm chằm, không chịu nao núng. Anh cứ nhíu mày nhìn cô, rồi lại buông một câu:
- Mẹ kiếp, đúng là anh chẳng biết làm thế nào với em.
Cô lập tức đốp lại:
- Anh đừng có chửi thề nữa được không? Anh nhìn lại giọng điệu này, vẻ rnặt này của anh rồi thử tự soi gương xem, anh có biết thái độ này của anh khiến người ta rất tổn thương hay không?
Anh phản bác:
- Em nói chuyện thì không làm tổn thương người khác à? Cái gì là tìm ông bố vợ làm viện trưởng? Em đang nghi ngờ nhân phẩm của anh.
Cô nói:
- Em nghi ngờ đấy thì sao, em nhắm vào của cải nhà anh đấy thì sao, em dùng con để uy hiếp anh đấy thì thế nào? Anh muốn làm thế nào thì tùy anh.
Lục Trình Vũ thở phì phò, vung tay lên chỉ vào mặt cô, rồi lại hạ xuống:
- Chả sao cả, anh chịu hết, thế đã được chưa?
Anh như vậy khiến cô sững sờ, một lúc mới nói nhỏ:
- Đúng thật là, anh làm sao mà phải tự làm khổ mình như thế, em đâu có gí dao vào cổ anh.
Một lúc lâu anh không nói gì, rồi bất chợt hạ giọng nói:
- Khổ hay không là do em nghĩ, đầu anh vẫn đang ở trên cổ của anh, em không thể cứ dùng đầu óc em để suy nghĩ thay cho anh được.
Cô cúi gằm:
- Không phải, em đang đứng ở góc độ của anh để nhìn nhận thay cho anh, em cảm thấy anh đang tự làm khổ chính mình.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu hẳn đi:
- Anh nói thế này với em nhé, hai chúng ta ở bên nhau cũng chỉ có hai năm ba tháng, trừ đi một năm anh không có mặt, thời gian còn lại mỗi người đều bận rộn việc riêng, thường xuyên mấy ngày không gặp mặt…
Cô lí nhí chêm vào một câu:
- Anh cũng biết thế à?
Anh không đếm xỉa đến cô mà tiếp tục nói:
- Trong đó em mang thai hơn chín tháng, Đá Cuội đã ra đời được bốn tháng, tổng cộng là một năm một tháng, vì thế bất kể anh làm điều gì, em hoàn toàn có thể nói đều là vì con. Có lúc anh từng nghĩ, đứa bé này có lẽ tới hơi sớm một chút, hai ta nên có thêm thời gian để thích ứng lẫn nhau.
Nghe anh nói vậy, cô vô thức cúi đầu nhìn Đá Cuội đang nằm trong xe. Cửa xe mở he hé, cậu nhóc con vẫn đang yên ngủ, gương mặt nhỏ xíu bầu bĩnh hơi cau lại, không biết đang mơ thấy điều gì.
Lòng cô không thoải mái:
- Chuyện của con, em hoàn toàn không hối hận, cho dù mới đầu anh nghĩ khác, thì em cũng sẽ tự mình sinh con ra, sẽ tự nuôi con.
Anh ngắt lời cô:
- Anh đang nói chuyện tử tế với em, sao em lại lôi chuyện ấy vào?
- Em lôi chuyện gì vào?
Anh nói:
- Cái gì là mới đầu nếu anh nghĩ khác? Anh nghĩ thế nào? Em lại đem đầu anh cắm trên cổ em rồi, có cho người ta nói không hả?
Đồ Nhiễm cũng nói:
- Anh mới không cho người khác nói ấy, em cũng đang nói theo ý anh thôi, là tại anh quá nhạy cảm thì có.
Lục Trình Vũ đứng một lúc, chẳng nói chẳng rằng, tới khi cảm xúc dần lắng lại, anh mới lên tiếng:
- Hôm nay không nói nữa, cả hai đều đang giận, càng nói càng không ra gì. – Anh thọc tay vào túi áo, đưa mắt nhìn bờ cát phía không xa, con diều kia cuối cùng cũng đã bay lên được, càng bay càng cao, anh lại chậm rãi lên tiếng – … Chuyện Lý Sơ Hạ, hồi còn trẻ đúng là anh rất lông bông, cô ấy rất tốt, là vấn đề về phía anh… Nếu thật sự anh còn có gì với cô ấy thì cũng không cần phải đợi tới tận bây giờ.
Tim Đồ Nhiễm đập dồn dập, cô bất giác nuốt nước bọt, xiết thật mạnh tờ giấy trong tay.
Mặt trời dần ngả về tây, gió sông lành lạnh, Đá Cuội khẽ hắt hơi một cái.
Cô sực tỉnh, lập tức đóng cửa xe lại rồi nói:
- Phải đi thôi.
Anh ừ một tiếng, nhưng không cất bước, hình như anh đang nghĩ gì đó nhưng lại không lên tiếng, sau đó mở cửa, ngồi vào xe.
Suốt chặng đường, cả hai không nói năng gì, Đá Cuội cũng không tỉnh giấc, rất yên tĩnh.
Tới trước nhà mẹ vợ, Lục Trình Vũ mới nói:
- Anh lên nói chuyện với mẹ.
Đồ Nhiễm nghĩ một lúc rồi nói:
- Giờ mà nhìn thấy anh có khi mẹ lại càng giận hơn, lại bảo chúng ta ly hôn, em không đảm bảo mình sẽ không đồng ý. Là em có lỗi với mẹ, cả đời này mẹ chưa từng giận dữ như vậy.
Anh không nói gì.
Cô xuống xe bế con, Đá Cuội đang nửa mê nửa tỉnh, vùng vằng mấy cái rồi khóc toáng lên.
Anh nói:
- Để anh đưa hai mẹ con tới cửa.
Cô nói:
- Không cần đâu. – Rồi tiếp. – Túi xách của em với bình sữa của Đá Cuội để quên ở đó rồi.
Anh hiểu ý:
- Bây giờ anh sẽ quay về lấy, lát nữa mang tới cho em.
Đồ Nhiễm bế con lên lầu, mở cửa ra, nhưng bà Vương Vĩ Lệ lại đóng cửa phòng ngủ. Cô biết bà không muốn gặp mình, đành cho con ăn no rồi sắp xếp cho con xong xuôi, sau đó mới vào bếp nấu bữa tối. Khi mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy, trời ngả tối, cô mới đẩy cửa bước vào, gọi mẹ ra ăn cơm. Bà không màng đến, nằm xoay người lại phía cửa.
Cô nói:
- Mẹ, con biết mẹ giận, nhưng mẹ không thể đem sức khỏe ra để giận dỗi được. Ăn no xong rồi mẹ muốn đánh, muốn mắng con thế nào cũng được.
- Đánh chửi con thì ích gì, đâu có thể làm cho người ta đối xử với con tốt hơn được. – Rồi bà lại chỉ vào cô. – Con nói xem, con làm thế nghĩa là sao, hôn nhân đại sự, không qua mai mối, ít ra hai đứa cũng có tình cảm với nhau chứ hả?
Đồ Nhiễm cúi gằm xuống, không nói gì.
Bà Vương Vĩ Lệ hỏi cô:
- Vừa nãy ở đó không tiện nói, bây giờ con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc là con thích con người ta, hay là nhằm vào của cải nhà người ta hả?
Đồ Nhiễm biết rất rõ, hiện giờ đối với chàng con rể, thậm chí là cả nhà anh, bà Vương Vĩ Lệ đều đang rất khó chịu, cô suy nghĩ nhanh như chớp, cuối cùng lí nhí nói:
- Vì của cải ạ.
Bà Vương Vĩ Lệ tức điên, ném thẳng cái gối ra:
- Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi, tình hình thằng em con vừa mới tốt lên một chút, sao con chẳng để cho mẹ được yên. Mẹ… có lúc mẹ thật muốn nhét hai đứa mày vào lại trong bụng cho rồi. – Bà ngồi xuống giường nói tiếp. – Con tưởng cái suy nghĩ cỏn con đấy của con người ta không nhìn ra chắc? Lão ấy là tay cáo già lăn lộn làm ăn bao nhiêu năm ròng, không lão luyện làm sao mà trụ nổi? Thảo nào thằng chồng con đối xử với con như thế, nó có phải thằng ngốc đâu, đàn ông kỵ nhất là chuyện này, mà chẳng nói gì tới đàn ông, phụ nữ còn kỵ nữa là… Con nói xem, bây giờ phải làm sao cho tốt, con đã đẻ ra rồi, ngày tháng sau này phải tính sao? Hồi xưa bố con dạy dỗ con thế nào vậy hả? Sao con học đại học mà lại thành ra như thế này, hồi đó mẹ đã nói rồi mà, con gái học lắm làm gì, con gặp nhiều người quá nên lắm tâm tư. Con như thế, người ta gọi là nói hay làm dở, tự mình đào hố, tự mình sa chân.
Cô vẫn nói:
- Mẹ, ăn cơm đã.
Bà Vương Vĩ Lệ đứng dậy chửi bới:
- Ăn ăn ăn, ăn lắm vào cho chết!
Một lúc sau chuông cửa reo, bà hỏi cô:
- Ai thế?
Cô nói:
- Lục Trình Vũ, con quên túi xách ở đó, anh ấy mang đến cho con.
Bà bê bát cơm vào phòng:
- Con đừng cho nó vào, mẹ không muốn gặp thằng oắt đó.
Đồ Nhiễm ra mở cửa, Lục Trình Vũ đang bê một đống đồ đứng bên ngoài, cô lắc đầu với anh, không cho anh vào.
Anh nói:
- Vậy hai ngày nữa anh lại tới.
Cô nhận lấy đống đồ:
- Anh đừng đến nữa.
Anh nhíu mày:
- Đồ Nhiễm, có vấn đề thì phải giải quyết.
Cô không biết làm thế nào:
- Không phải, em không có ý gì cả, bây giờ đầu óc em đang rất hỗn loạn.
Anh cúi đầu nghĩ ngợi:
- Vậy lúc nào em mới có thể nghĩ thông suốt? – Anh nói. – Anh gọi điện cho em, em nghĩ thông suốt rồi thì có thể nói với anh.
Cô nói nhỏ:
- Lần nào cũng bắt em đợi điện thoại của anh, lần này đến lượt anh đợi em.
Anh nói:
- Được, em gọi cho anh vậy. – Anh lại thêm một câu. – Nếu chẳng may anh không nghe, thì nhất định là lúc ấy anh đang mổ.
Cô đang định đóng cửa, lại nghe thấy anh bình thản nói một câu:
- Dù sao anh cũng đợi điện thoại của em.
Cô khẽ khàng khép cửa lại, bần thần dựa vào cửa một lúc, bên tai văng vẳng tiếng bước chân càng