Vẫn còn khá sớm, vừa mới hết chương trình thời sự, vì thế dọc đường anh gặp không ít tên đàn anh, đàn em thính mũi, cười rõ gian tà. Mấy gã độc thân có học có hành xét cho cùng cũng khác, ít khi chòng ghẹo trước mặt phụ nữ, cùng lắm là đợi người ta đi khỏi rồi mới cợt nhả vài câu sau lưng. Mấy người thân thiết thì cũng chia sẻ kinh nghiệm tán gái cho nhau nghe. Mà cái lũ không tiền, không nhà, không thời gian, lại học hành đến mụ mẫm đầu óc thì những cuộc hội ngộ gái xinh cũng chán chết đi được, hoặc mấu chốt của vấn đề là cũng chả có “gái xinh” mà gặp.
Cô gái đó khoảng chừng 25, 26 tuổi, không già cũng không quá trẻ, nhìn thẳng thì không dám nhìn nhiều, nhưng khi ngoảnh đầu lại, một tấm lưng ong tuyệt đẹp, bàn tay đàn ông đang khoác hờ trên đó, sự hoảng hốt không nói thành lời giấu trong mỗi bước chân. Hành lang buổi tối đèn đóm tù mù, người con gái hơi chếnh choáng khẽ ngả trên vai người đàn ông, để anh dìu mình vào sau một cánh cửa, hơi rượu phảng phất trên người quyện với mùi hương cơ thể đặc trưng của phái nữ khiến bầu không khí trên lối đi ngập tràn mị hoặc, một bầu không khí rất mê hoặc.
Sau đó cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, cảnh tượng phía sau rất kích thích trí tưởng tượng.
Lục Trình Vũ vốn định qua hiệu thuốc mua bao cao su, nhưng Đồ Nhiễm ngăn anh lại. Cô cúi đầu lục lọi trong chiếc túi xách nhỏ lộn xộn đồ đạc, cuối cùng móc ra một cái đơn giản, bao bì bằng ni lông trong suốt, nhìn là biết ngay.
Cô nói:
- Đúng lúc quá, em có đây. – Cô lại nhìn anh, như thanh minh. – Hôm nay đi ngang qua một tiểu khu, nhân viên kế hoạch hóa gia đình phát cho.
Thực ra khi đó anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ nghĩ cũng chẳng ích gì, có những vấn đề hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh. Về mặt này đàn ông luôn thực tế hơn phụ nữ; vào giờ phút quan trọng này, mặc kệ nó từ đâu tới, mặc kệ sau này nó sẽ đi đâu về đâu, chỉ cần dùng được là tốt rồi. Đương nhiên “dùng được” cũng chia làm hai loại, một loại là dùng rồi có thể vứt đi, một là dùng xong không thể nào vứt đi được. Khi đó anh bỗng nhiên không nhẫn tâm, không muốn xếp cô vào bất kỳ nhóm nào, vì thế tốt nhất là chẳng nên nghĩ ngợi nhiều.
Sự thực chứng minh, nghĩ càng ít thì khi làm càng sung sướng.
Vừa vào phòng, họ đã không kìm chế nổi, bắt đầu hôn nhau, như những đôi tình nhân nồng nàn, hôn một lúc là lửa nóng bốc lên ngùn ngụt, ngay cả hơi thở của đối phương cũng trở thành liều thuốc kích thích nhất. Anh bế bổng người con gái trong lòng lên đi thẳng tới dưới vòi sen trong phòng tắm, áo xống vứt tung tóe trên đường. Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, họ quấn chặt lấy nhau, bầu không khí hừng hực nóng bỏng khiến người trong cuộc cũng cảm thấy ngỡ ngàng.
Lục Trình Vũ tỏ ra rất kiềm chế, dù gì đây cũng là lần đầu tiên giữa họ, chưa nắm rõ được ý của đối phương, chí ít cũng không thể giống như một tên ngốc mới chân ướt chân ráo bước vào đời được, vội vàng, hấp tấp sẽ khiến người ta chê cười. Lúc này, ưu thế về công việc được thể hiện, người học y nắm rõ những nhược điểm của cơ thể con người hơn người bình thường, muốn đối phương khuất phục thì chỉ cần túm chặt lấy những điểm nhạy cảm của cô.
Đáng tiếc, đối thủ dường như còn yếu hơn anh tưởng, người đẹp xà tinh trước mặt càng lúc càng giống một chú thỏ con vừa túm lấy hai tai là cô liền trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, sắc mặt bừng bừng, yếu ớt, nhu nhược, anh nhìn mà nghi hoặc, không biết đây có phải là kỹ xảo lạt mềm buộc chặt của cô không nữa.
Nhưng cơ thể cô lại vô cùng nhạy cảm, chỉ khẽ chạm một chút là cô đã rên lên khe khẽ, đôi lúc cô không kêu thì lại ra sức cắn chặt răng, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, như đang nức nở… Phút chốc anh ngơ ngẩn, dục vọng chinh phục của phái mạnh bùng lên trong giây lát, như dòng dung nham cuồn cuộn trong cơ thể.
Chuyện tình dục nam nữ, ở giai đoạn đầu tiên, cũng giống như một ván cờ giao đấu trực tiếp, là quá trình từ thăm dò tới chinh phục, không thể để người ta dễ dàng nhìn thấu quân át chủ bài của mình trong giờ phút này.
Cố gắng tự trấn tĩnh lại, anh tiện tay quăng bao cao su ra:
- Đeo vào cho anh.
Cô hơi chần chừ rồi cầm cái bao nhựa nhỏ lên xé ra một cách cẩn thận, cuối cùng lấy ra tấm màng trơn nhẫy, tiến đến trước mặt anh rồi cúi xuống, đầu óc váng vất, tay hơi run rẩy, có vẻ như cầm không chắc.
Người đàn ông đứng thẳng nơi đó, nhìn từ trên cao xuống, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, cụp mắt nhìn cô.
Đồ Nhiễm chật vật mãi, cảm thấy không ổn, trên đầu vọng tới tiếng cười khẽ, anh nói:
- Ngược rồi, như thế làm sao mà đeo vào được?
Tim cô nảy lên, cô vẫn cúi gằm xuống không lên tiếng, nhưng tai lại đỏ ửng lên.
Sau đó, anh lại hỏi:
- Hồi trước chưa từng đeo cho ai à?
Lần này cô trả lời rất rành rọt:
- Ừ, chưa đeo cho phụ nữ bao giờ.
Anh cười khẽ, không nói gì thêm, rõ ràng là không muốn tiếp tục lằng nhằng với vấn đề tiêu diệt chất trữ tình này nữa.
Sau đó mọi chuyện vẫn không thuận lợi, Lục Trình Vũ cũng mặc kệ, cứ mặc cô tự mình xoay xở, ít nhất thì quá trình này đối với đàn ông mà nói cũng là quá trình hưởng thụ. Động tác của cô không hề thành thục, thỉnh thoảng không để ý lại chạm vào vùng nhạy cảm, anh không khỏi nhắm mắt lại, rên khẽ lên một tiếng.
Cô hoảng hồn ngước mắt lên nhìn anh, không ngờ anh cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Anh nheo mắt, đôi môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc và khó lòng chịu đựng.
Ngay giây tiếp theo, cô bỗng bị người ta nhấc lên ép sát vào tường, lớp gạch men lạnh như băng bám đầy nước, người cô run lên vì lạnh. Nhưng cơ thể rắn chắc nóng hầm hập từ phía sau đã ngay lập tức ập đến, đầu cô nổ đùng một tiếng, người run lên cầm cập, không còn là chính mình.
Anh phà hơi nóng vào tai cô, khàn giọng hỏi:
- Cố ý phải không, em ấy?
Cô ra sức nuốt nước bọt, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, khi phát giác anh đang thử tiến vào, cô mới miễn cưỡng dặn một câu “nhẹ thôi…”, giọng nói ấy quả thật giống như tơ nhện. Vừa mới dứt lời, cô liền cảm thấy hơi thở từ phía sau như dồn dập hơn, anh còn mạnh bạo hơn vừa rồi, như đang cố tình giở trò. Phong cách hoàn toàn trái ngược, chiếm ưu thế tuyệt đối. Dần dần cô không thể không bỏ cuộc, cô cảm thấy nhịp tim dồn dập của cả hai và những cơn sóng lòng đang cuồn cuộn tung trời, tầm mắt cô dần trống rỗng, cuối cùng ngay cả đau đớn cũng trở nên mơ hồ.
Nóng, trong phòng tắm rất nóng, vòi nước đã khóa lại rồi mà vẫn nóng không chịu nổi, người anh ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc và lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi. Cô thở dốc liên hồi, cả người trơn nhẫy, khẽ run rẩy trước những ve vuốt của anh, như thể bị người ta bắt nạt, sau đó nhẫn nhịn hết mức, bèn cứng đầu không chịu phục tùng. Rõ ràng vừa rồi cơ thể còn mềm nhũn, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào anh để đứng dậy, giờ sức mạnh dẻo dai lại bật từ trong ra ngoài, khiến lòng anh càng rực lên khao khát, chỉ muốn bất chấp hết thảy để tiến vào tận cùng.
Cứ như vậy giày vò cô hết lần này đến lần khác.
…
Khi cuối cùng đã thỏa mãn, anh bế người con gái trong lòng về giường, chẳng bao lâu sau cô đã ngủ thiếp đi trong mệt mỏi.
Lục Trình Vũ cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ, bọn họ rốt cuộc thân thiết được bao nhiêu mà cô có thể không hề đề phòng chút nào như vậy, điệu bộ lúc ngủ của cô hoàn toàn không có chút phòng bị. Anh dựa vào đầu giường ngắm cô rất lâu, bỗng cảm thấy cô lại giống như một đứa bé ngờ nghệch trước kia, không mưu mẹo, không giận hờn, ít va chạm với đời, cực kỳ đơn thuần.
Anh đưa tay ra, thoáng do dự rồi khẽ vén gọn lại phần tóc mái rối bời ẩm ướt của cô. Nửa người trên của cô lộ ra bên ngoài chăn, trên sống lưng có mấy vết hôn hồng hồng, những dấu vết lúc trước anh đã để lại trong cơn kích động, như một dấu ấn vừa mơ hồ vừa bí mật, chỉ có hai người họ biết được.
Trong khoảnh khắc, thương xót trào dâng.
Anh bất giác khẽ ho một tiếng, định đi hút một điếu thuốc, lấy bật lửa và thuốc từ dưới một đống sách trên bàn ra, nghĩ thế nào lại đặt lại. Làm xong tất cả mọi việc đó lại không nhịn được, ngắm nghía cô lại từ đầu, nghiền ngẫm một hồi không hề khách khí: khung xương của cô nhỏ nhắn, bờ vai mỏng manh, cánh tay thon dài, nhưng những chỗ cần đầy đặn vẫn vô cùng đẫy đà, đồi núi nhấp nhô, chỗ nào ra chỗ nấy. Anh ngắm tới ngắm lui, không khỏi lại rục rịch manh động, đành phải kéo chăn đắp lên cho cô.
Động tác rất khẽ, nhưng vẫn đánh thức người đang ngủ.
Cô vươn vai, mở đôi mắt mơ màng nhìn anh, cuối cùng đôi mắt ấy cong cong, như đang cười, lại như đang nũng nịu. Lòng anh bỗng xốn xang, không kìm chế được mà kéo cô dậy, xiết chặt vào lòng, áp tới.
Cô không chịu, hơi giãy giụa. Nhưng có người đã hưng phấn quá mức, không chịu buông tha, cứ túm chặt lấy tay cô rồi hôn miết lên phía trên, cho tới khi cô không thở nổi nữa, cuối cùng mới nửa phỉnh phờ nửa cưỡng ép tiến vào thêm một lần nữa.
Cảm giác lần này có phần khác với lần trước, có lẽ là bởi ở giữa không còn gì ngăn cách, chỉ có sự va chạm, chà xát nóng bỏng sít sao, sự tiếp xúc nguyên thủy thân mật nhất, tới khi cả hai đều có phần kích động, gần như bất chấp hết thảy, quấn quýt miệt mài.
Cũng may anh kịp thời tỉnh táo, áp dụng biện pháp đề phòng ngay những giây cuối cùng, chỉ có điều cũng thoáng nghi ngờ với quá trình ấy, e ngại mình sẽ để rơi rớt gì đó. Anh nghỉ ngơi một lát rồi nhắm mắt cất giọng hỏi:
- Bình thường chắc em vẫn uống thuốc tránh thai chứ?
Cô hơi sững người, không lên tiếng.
Anh coi như cô đã ngầm thừa nhận, trở mình nằm ngửa trên giường nói tiếp:
- Uống thuốc tránh thai dài ngày tốt hơn, loại tránh thai khẩn cấp không tốt cho sức khỏe, tốt nhất là đừng dùng.
Cuối cùng anh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị mấy câu nói lạnh nhạt hờ hững vớ vẩn của cô làm cho mất hứng, những cảm xúc mãnh liệt vừa rồi bỗng cuốn theo chiều gió như những ảo ảnh hư vô.
Anh khó chịu trong lòng, những lời nói ra cũng chẳng dễ nghe là mấy, tới khi nói ra miệng rồi anh mới cảm thấy mình đã quá đà, lời không hợp ý nửa câu cũng nhiều.
Quả nhiên, cô đứng dậy ra khỏi giường, mặc quần áo xong xuôi bèn mở cửa phòng đi khuất, không thèm ngoảnh lại.
Bấy giờ Lục Trình Vũ mới mở mắt ra, tóm gọn đươc khoảnh khắc khi bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, sau đó là tiếng giày cao gót lộc cộc trên hành lang xa dần. Tới khi không còn nghe được thêm gì nữa, anh mới trở mình ra khỏi giường, liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cô dưới ngọn đèn đường dưới nhà. Bóng dáng mảnh mai càng càng lúc càng kéo dài dưới ngọn đèn, càng lúc càng nhạt nhòa.
Anh đưa tay vò đầu, nghĩ một lát rồi vẫn cầm quần áo lên mặc vào, vớ lấy chùm chìa khóa trên bàn rồi đuổi theo xuống lầu.
Một cô nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu, cho dù thê thảm, thì có thể thê thảm tới mức nào?
Anh đi rất nhanh, cô còn đi nhanh hơn, anh đuổi một mạch tới bên đường thì thấy cô đưa tay vẫy một chiếc taxi.
- Đồ Nhiễm. – Anh đứng yên tại chỗ hét lên.
Hiển nhiên là cô nghe thấy, bởi vì cô hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái, chỉ có điều ánh mắt đó dường như vừa lạnh lùng vừa quyết liệt, và còn rất khinh miệt. Gió đêm thổi tóc cô tung bay, cô ngẩng đầu vén tóc sang một bên, mở cửa xe, ngồi vào