Chẳng bao lâu sau, em trai cô uống đã hơi cao hứng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đồ Nhiễm an ủi cậu em:
- Em có chuyện gì phiền muộn thì cứ nói ra, chị chỉ có một đứa em là em thôi, chị không giúp em thì giúp ai?
Nghe vậy, Đồ Loan không nói gì, chỉ bò ra bàn uống rượu.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Có phải em không muốn học không?
Cậu ta vẫn không lên tiếng.
Đồ Nhiễm thăm dò:
- Có phải ở bên đó em đã gặp chuyện gì không? Yêu hả?
Nghe vậy, Đồ Loan lấy tay che mắt, rấm rức khóc thành tiếng, nói ngắt quãng:
- Chị, em không có tiền, ai cũng chê cười em, lũ bạn em hoặc là con nhà giàu, hoặc con quan chức, chỉ có em phải tự đi làm thêm. Sau đó gặp cô ấy, còn tưởng cô ấy khác mọi người, ai ngờ cô ấy cũng hám lợi như họ.
Kìm nén chán chê, cơn giận dữ của Đồ Nhiễm bất chợt bùng nổ, vung tay tát em trai một cái:
- Trông cái bộ dạng nhu nhược của mày kìa, không ra hồn!
Nói đoạn đứng dậy định bỏ đi.
Đồ Loan bị đánh đến ngẩn ngơ, một mực níu cô lại:
- Chị, chị đi đâu? Tuyệt đối đừng cho mẹ biết, mẹ mà biết thì chỉ có nước nhảy lầu thôi.
Đồ Nhiễm mắng xa xả:
- Cút đi, mày đã bao nhiêu tuổi rồi, có còn là đàn ông không, nếu tao mà có đứa con trai như mày thì đã nhảy lầu từ lâu rồi, mắt không thấy, tim không đau. Cái bộ dạng nhu nhược của mày thì đứa con gái nào thèm, người ta không để mắt đến mày là đúng rồi, yêu mày để cả đời phải hít gió Tây Bắc, bị người ta khinh bỉ chắc? Đúng là không có tương lai!
Nói xong cô bèn gạt tay cậu ta ra, trả tiền rồi bỏ đi một mạch.
Ra đến cửa, cô lại lo thằng em uống say quá không về được nhà, bèn quanh quẩn cạnh cửa nhà hàng, nhất thời không biết nên làm gì, huyệt thái dương giật đùng đùng, bụng bảo dạ: thằng bé này bị chiều từ nhỏ nên hư rồi, vẫn chưa trưởng thành, không chịu nổi thất bại, chi bằng cho nó lang thang đầu đường xó chợ vài hôm, bỏ đói vài ngày, cho một bài học, cho tiệt cái thói than thân trách phận này đi.
Một lúc sau, Đồ Loan loạng choạng đi ra, cô lại không đành lòng, vẫn gọi một chiếc taxi, đẩy vào trong rồi cùng về nhà.
Dọc đường, Đồ Nhiễm hỏi chuyện học hành, Đồ Loan không thích nói nhiều, nhưng hỏi chuyện cô gái kia thì lại lắm lời hơn hẳn, nó kể cô gái kia hơn nó bốn, năm tuổi, cũng sang bên đó học, đang học tiến sĩ. Giữa hai đứa đều có cảm giác, thổ lộ lại bị từ chối, lý do là cậu còn nhỏ tuổi, chẳng có gì trong tay, không hợp, vân vân và vân vân.
Đồ Loan nói, trong khoảnh khắc ấy cậu ta dường như đã mất điểm tựa tinh thần.
Đồ Nhiễm vừa tức vừa buồn cười:
- Cô gái đó cũng hai bảy, hai tám tuổi rồi, đòi người ta ngây thơ như cậu thì mới là bó tay đấy, cười cũng bị người ta cười tới chết rồi. Không phải cô ấy hám lợi, mà là cậu quá ngây thơ.
Cô rì rầm nói với cậu em rất nhiều chuyện, quanh đi quẩn lại vẫn là động viên cậu, bảo cậu phải kiên cường, phấn chấn lên, hy vọng cậu có thể hoàn thành việc học. Những gì cần nói cũng đã nói hết, chẳng biết thằng nhãi này nghe lọt tai được bao nhiêu.
Mấy ngày này, ngoài đi làm, đi chợ nấu cơm, Đồ Nhiễm chỉ mải mốt về nhà mẹ để làm công tác tư tưởng cho cậu em, ngày nào cũng mệt nhoài.
Một hôm cô dậy sớm, bất chợt nhớ ra chuyện ngày hôm đó, lại nghĩ dạo này bụng dưới hay trướng đau, kinh nguyệt chậm, vội trở dậy tìm que thử thai, thấp thỏm chờ đợi, tim đập thình thịch.
Một lúc sau cô cầm lên, liếc nhanh một cái, không phát hiện điều gì bất thường.
Cô không cam lòng, nhìn đi nhìn lại, mới thấy có thêm một vạch mờ mờ, xem lại hướng dẫn, như thế tức là “có thai”.
Cô không biết làm thế nào, bèn gọi điện cho Lục Trình Vũ, cũng không biết nên gọi là tin vui hay tin buồn, đang lúc do dự thì anh nghe máy. Đầu dây bên kia hỏi:
- Chuyện gì thế?
Giọng anh vừa gấp gáp vừa lạnh nhạt, sự thôi thúc trong lòng Đồ Nhiễm lập tức giảm xuống hơn nửa, phút chốc không còn hứng thú nói chuyện.
Thấy cô không lên tiếng, anh nói:
- Đồ Nhiễm, bây giờ anh rất bận.
Cô ừ một tiếng:
- Vậy anh làm việc đi.
Chưa kịp ấn tắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng “tút tút” liên hồi, chói tai, nhức nhối, không ngừng xuyên vào màng nhĩ.
**
Mấy ngày này, vì chuyện của mình mà Đồ Nhiễm cũng không có thời gian lo lắng đến rắc rối của cậu em trai, tan làm một cái là chạy thẳng đến hiệu thuốc, vơ một đống que thử thai về, mỗi loại một nắm.
Đầu tiên cô lên mạng tìm hiểu, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết quả “dương tính nhẹ”, có khả năng là do chất lượng que thử không đạt yêu cầu, cũng có thể là do mang thai ngoài tử cung, gọi nôm na là “chửa ngoài dạ con”.
Nhớ lại kinh nghiệm một năm trước, mấy chữ “chửa ngoài dạ con” cứ ám ảnh cô, vốn định tới thẳng bệnh viện để kiểm tra, nhưng không hiểu sao phòng khám phụ khoa đã để lại cho cô một chuỗi ấn tượng kinh hoàng, vì thế cô cứ lần lữa mãi, đem hết hy vọng gửi gắm vào que thử thai.
Buổi tối Lục Trình Vũ không ở nhà nên Đồ Nhiễm cũng không muốn về, bèn đi dạo thêm một chút, tới nhà Chu Tiểu Toàn quấy rối.
Còn chưa tới dưới lầu đã thấy một chiếc xe hơi màu đỏ phóng từ cửa tiểu khu ra, lướt vèo qua bên cạnh, cô cảm thấy cái xe đó rất quen, hình như giống xe của Tôn Hiểu Bạch. Cô bèn ngoái lại nhìn, chiếc xe đã rẽ năm, bảy ngã, mất hút theo làn khói.
Đồ Nhiễm thầm nghĩ, bây giờ người có tiền mọc lên chi chít, hệt như cỏ dại mùa xuân, dường như ai cũng được một cái bánh bao nhân thịt to tổ chảng rơi trứng đầu, trừ cô ra. Thành ngữ nói cấm có sai, của mình thì không cầu cũng được, không phải của mình ép cũng chẳng xong.
Đến nhà Chu Tiểu Toàn, cả hai vừa xào rau vừa trò chuyện.
Chu Tiểu Toàn cười khanh khách:
- Ái chà, đồng chí Tiểu Lục giỏi giang quá, nếu đứa bé lần trước giữ được, vậy chẳng phải là ba năm hai đứa sao?
Đồ Nhiễm ảo não:
- Mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, cậu vẫn còn tâm trạng cười cợt, còn chưa biết có đúng hay không nữa mà? Cho dù có mình cũng không muốn lắm, dù sao với mình mà nói luôn là không tốt.
Chu Tiểu Toàn tò mò:
- Có rồi sao lại không muốn?
Đồ Nhiễm chau mày tước vỏ đậu, móng tay cô cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, tước đi tước lại khiến kẽ móng tay hơi đau, một lúc sau cô mới nói:
- Gấp gáp quá, tại mình hết, người ta mới nói mấy câu đã lừa được mình, thực ra hai đứa mình còn chưa đến mức ấy.
Chu Tiểu Toàn cười nhạo cô:
- Điêu, chẳng phải ban đầu cũng vì đứa con mới kết hôn còn gì, bây giờ có con chẳng phải tốt sao.
Câu nói này khiến lòng cô nghẹn lại, tựa như có một lưỡi dao cùn đang từ từ miết trong ký ức, ma sát từng chút một, từng giây phút nhắc nhở cô, chính ở nơi đó, có một vết ố, có một lỗ thủng, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
Cô lặng lẽ thở dài, không trả lời, chỉ uể oải lườm Chu Tiểu Toàn một cái.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng người đang chầm chậm lên lầu, bước chân nặng nề, đi vài bước lại nghỉ một bước, cùng với tiếng trẻ con bi bô tập nói. Sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ, giọng nói mệt mỏi của Tô Mạt vang lên:
- Con yêu ơi, mình về nhà rồi, con tự chơi một lát, mẹ đi nấu món ngon cho con, hôm nay là sinh nhật bố, chắc sẽ về sớm thôi… Con có vui không nào.
Giọng nói bé dần, cánh cửa nhà đối diện đã khép lại.
Chu Tiểu Toàn ớ ra:
- Mình tưởng hai vợ chồng nhà này về từ sớm rồi chứ nhỉ, vừa rồi còn nghe thấy có người nói chuyện ở phía bên kia ấy mà.
Đồ Nhiễm lại không để ý, chỉ nói:
- Tô Mạt thật chẳng dễ dàng gì, cái tay Đồng Thụy An này cũng bận rộn quá, để một người phụ nữ vừa đi làm vừa trông con, về đến nhà lại còn phải lo cơm nước.
Chu Tiểu Toàn cười:
- Không bận bằng chồng cậu đâu, Đồng Thụy An cũng thường về nhà giúp vợ đấy, nhưng tiền thì chồng cậu vẫn kiếm được nhiều hơn. Mình thấy cậu sau này là được hưởng phúc đấy, người mình giới thiệu cho cậu cũng khá đấy chứ nhỉ. – Nghĩ một lúc, cô nàng lại nói với vẻ rất nghiêm túc. – Thực ra mình cảm thấy tướng mạo của cậu khá hơn cô ấy, trên mặt cậu có nét gian tà, trừ phi cậu cam tâm tình nguyện, nếu không đàn ông không chỉ huy được cậu, còn Tô Mạt á, nhìn đã biết là tuýp dịu dàng, yếu ớt, thông tình đạt lý rồi.
Đồ Nhiễm nói:
- Chẳng thà cậu cứ nói toẹt ra mình là đứa chanh chua cho rồi.
Hai cô gái huyên thuyên một hồi, lại sang tìm Tô Mạt nói chuyện, bất giác trời đã tối, Đồ Nhiễm càng không muốn di chuyển, bèn ngủ ở nhà Chu Tiểu Toàn một đêm.
Trời vừa tang tảng sáng cô đã tỉnh, không ngủ thêm được nữa, trằn trọc trở mình trên giường, cuối cùng cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh.
Chu Tiểu Toàn cũng đã dậy, đứng ngoài gõ cửa:
- Nhìn được chưa? Có cần mình xem kết quả hộ cho không?
Đồ Nhiễm bịt mắt bước ra:
- Mình vẫn chưa xem, cậu xem giúp mình đi.
Nói rồi cô để Chu Tiểu Toàn đi vào trong, còn mình đi đằng sau.
Chu Tiểu Toàn ngó nghiêng một lúc rồi nói luôn:
- Yên tâm, chẳng có gì cả, chắc lần trước cậu dùng phải hàng kém chất lượng rồi.
Đồ Nhiễm kêu “A” lên một tiếng, ngoảnh lại:
- Rốt cuộc là mấy vạch?
- Một vạch. Âm tính.
Đồ Nhiễm ngây ra nhìn Chu Tiểu Toàn, khóe miệng nhếch lên, muốn cười mà không cười nổi, sau đó ôm đầu từ từ khụy xuống, ngồi phệt xuống đất không đứng dậy, một lúc sau mới nói:
- Xem ra đúng là mình không đẻ con được rồi. – Cô lau mắt, bàn tay đầy nước. – Hôm qua mình còn nghĩ có khi là con gái…. Cả đời này mình không có con rồi.
Chu Tiểu Toàn chạy tới chỉ thẳng vào trán cô:
- Chẳng phải đã nói là không cần hay sao, không có thì lại khóc cái nỗi gì. – Nói rồi vứt xoạch cái que thử xuống trước mặt cô. – Tự nhìn đi!
Đồ Nhiễm liếc nhìn, sau đó lại nhìn thêm một cái, trên que thử rành rành hai vạch, đầu óc cô trống rỗng:
- Cậu lừa mình làm gì… – Bất giác cô lại khóc nấc lên. – Liệu có khi nào sẽ quen dạ sảy thai không…
Chu Tiểu Toàn hết sức ngao ngán:
- Chẳng phải vẫn đang ổn hay sao, chưa gì đã khóc.
Đồ Nhiễm dần dần nín khóc, lấy mu bàn tay lau nước mắt, chỉ ra ngoài trời:
- Hồi trước thầy bói bảo số mình không có con, mình không thèm tin đâu, nhất định sẽ sinh đứa bé này ra một cách bình an. – Cô lại cầm que thử lên, mừng rỡ. – Xem này, mình sắp có con rồi…
Chu Tiểu Toàn mắng cô:
- Đồ dở hơi
Đồ Nhiễm bắt đầu nghĩ phải nói chuyện này với Lục Trình Vũ như thế nào.
Nếu đã xác định, càng nói sớm càng dễ làm việc, để anh liên hệ với đồng nghiệp khoa Phụ sản, sắp xếp một chuyên gia có tiếng khám cho cô, luôn theo dõi sự phát triển của thai nhi, tránh phải chịu đựng cơn thịnh nộ của những người xa lạ. Bây giờ đi đến đâu cũng phải tận dụng triệt để các mối quan hệ.
Đồ Nhiễm giống như vừa ký xong một hợp đồng lớn, dạt dào nhiệt huyết, đi làm về liền ra chợ mua rau, bận tối mắt tối mũi, một lúc sau đồ ăn ngon đã sẵn sàng, chay mặn xen kẽ đẹp mắt.
Xong xuôi, một mình cô ngồi bên bàn ăn cười ngu ngơ, nghĩ khi anh vừa bước vào sẽ nói ngay với anh, hay là dông dài một hồi, vừa ăn vừa nói. Chỉ có điều trên bàn vẫn thiếu một thứ, lẽ ra nên chuẩn bị một chai rượu ngon.
Đợi mãi chẳng thấy người đâu, lại nhận được một tin nhắn: Khoảng mười giờ về, em ăn trước đi, đừng đợi.