au.” Anh chỉ vào bên sườn, “Cả nơi này nữa.” Anh chỉ vào tim, “Đều bị thương, đều đau.”
Con bé khẽ đặt tay lên vai anh.
Anh ngẩng đầu nhìn Hủy: “Còn cháu thì sao? Đã đỡ đau răng chưa?”
“…”
“Chú mang cái này đến cho cháu.” Tiểu Sơn lấy lá trà Phổ Nhĩ tươi để trong túi áo ra, những đọt trà non vẫn còn lông, xanh biếc một màu, phía trên còn có gân lá trong suốt, đó chính là tinh hoa của thiên nhiên nơi đây, “Cháu đau chỗ nào thì cắn một lá, chả mấy chốc sẽ khỏi.”
Nghe vậy Hủy bèn kéo túi ra, lấy một lá bỏ vào miệng, một lát sau mới nói: “Đúng là không đau nữa. Ai dạy chú vậy?”
“Mẹ chú.”
Thì ra là con bé luôn bị đau răng, nhưng không hề than thở, không hề làm nũng, dù là lúc đói hay lúc đau, người lớn không hỏi, con bé sẽ không nói. Anh vòng tay qua cái eo mũm mĩm của con bé, khẽ hỏi: “Cho chú ôm một chút, được không?”
Con bé không đáp nhưng lại vòng tay qua ôm lấy cổ anh, tốt bụng cho anh một cái ôm dịu dàng trước.
Anh tựa sát vào con bé, như thể muốn rót tất cả hơi ấm, tất cả sức lực của mình vào nó: “Sau này phải nói chuyện với chú, có gì phải kể cho chú biết. Đói, muốn ăn gì, hay là đau chỗ nào đều phải nói cho chú. Biết chưa?”
“Dạ.”
Bữa nay ba người cùng ăn cơm.
Tướng quân, Tiểu Sơn và Hủy.
Tiểu Sơn kể chuyện làm ăn thành công cho tướng quân nghe, tướng quân lại không hề vui vẻ, ăn rất ít.
Lúc Hủy được bảo mẫu đưa đi ngủ, con bé còn vẫy tay chào anh.
Tướng quân thấy con bé đi rồi mới nói, giọng buồn bã: “Tiền, vũ khí, quân đội, địa bàn, ta có nhiều như thế, nhưng cẩn thận nghĩ lại, xung quanh chỉ có hai người.”
“…”
“Nếu cậu là ta, cậu sẽ vui hay không vui?”
“Ngài là tướng quân, tôi là tôi tớ.”
“Tiểu Sơn, sau này cậu đừng nói những lời như thế này nữa, từ lâu ta đã coi cậu là con rồi.”
“…”
Người hầu bưng trà lên, nhấp một ngụm: “Nghe nói hôm nay cậu giết người ở thành Tây.”
“Chồng của cô gái đến từ Bắc Kinh. Bị chúng ta giam đã lâu, muốn trốn nhưng bị tôi bắt được.”
“Cô gái đó thì sao? Cậu giải quyết thế nào?”
“Ý của ngài là…?” Tiểu Sơn hỏi.
“Cậu hãy đi thương lượng, cố gắng thêm một chút. Ép cô ta ở lại, chúng ta sẽ cho cô ta đãi ngộ tốt nhất.”
“Tôi hiểu. Nhưng nếu…”
“Nếu cô ta không đồng ý, vậy thì…”
Tiểu Sơn quay đầu nhìn tướng quân, yên lặng chờ nhiệm vụ của mình.
“Cô ta tới nơi này, gặp cậu, gặp ta, cô ta đã biết quá nhiều chuyện, nếu cô ta không muốn ở lại, vậy cũng đừng để cô ta đi…”
Châu Tiểu Sơn hiểu, hai sự lựa chọn mà tướng quân Tra Tài cho Giai Ninh thực ra đều có một mục đích, A hay B thì đều phải giữ mạng cô lại.
Tướng quân uống trà xong, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, lúc sắp đi dường như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nói với anh: “Mạc Lị về rồi. Hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bị thương, cậu có thể tới bệnh viện thăm con bé.”
Tiểu Sơn đứng bật dậy.
Tướng quân lắc đầu: “Tiểu Sơn, đến bao giờ tôi mới tìm được người môi giới như cậu nữa đây?”
Mạc Lị nằm trên giường bệnh, đắp một chiếc chăn.
Ánh trăng chiếu vào, gương mặt xinh đẹp trước kia của cô nay trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi.
Tiểu Sơn bước vào phòng bệnh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cố gắng đi thật khẽ, thế nhưng Mạc Lị vẫn tỉnh giấc, cô nhìn anh hồi lâu, chừng như không tin vào mắt mình.
Anh vuốt tóc cô: “Mạc Lị, là anh đây.”
Cô vừa nhắm mắt lại nước mắt đã trào ra, nhưng không lau mà để mặc nó chảy qua hốc mắt dọc xuống bên tai.
“Nghe lời anh, Mạc Lị, sau này đừng nhận nhiệm vụ nữa, anh đi đâu em đi đấy, đừng hành động một mình.”
“Còn lâu.” Mạc Lị đáp, giọng nghẹn ngào nhưng rất kiên quyết: “Em hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, em đã là một người môi giới giống như anh.”
“Tại sao nhất định phải thế?”
“Bởi vì em muốn giống anh.”
Lúc nói chuyện với anh nước mắt cô vẫn rơi, thấm ướt cả một khoảng gối.
Anh không muốn cô khóc nữa, đành thôi giằng co, dém lại góc chăn cho cô: “Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Cô lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Anh thò tay vào trong chăn, “Vết thương thế nào? Mau để anh xem.”
“Không, không…”
“Mau cho anh xem…”
“Mạc Lị, tay em đâu?”
Cô đột nhiên không trốn tr ánh nữa, trợn mắt nhìn thẳng vào mặt anh, để mặc anh từ từ lật chăn lên, Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn cơ thể từng khỏe mạnh của Mạc Lị phía dưới bị băng bó kín mít, mà đôi tay của cô, từ vai xuống dưới không còn sót lại chút gì.
“Em phải hoàn thành nhiệm vụ. Em không thể bị bắt. Em phải quay về gặp anh. Em ném bom giết một cao thủ, bồi thêm đôi tay của mình.”