ng của anh, xuống đến dưới tầng, trong lòng chợt bùng lên cảm giác sợ hãi như một tên đàn ông ăn vụng muốn chùi mép, cô vội gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, miệng hùm gan sứa bảo anh quên chuyện này đi, anh không đáp, lẳng lặng tắt máy.
Giai Ninh lên xe, không đủ sức lực và can đảm để quay về nhà.
Khán phòng mái vòm như lấp lánh ánh xanh dưới vầng trăng rực rỡ, tiếng chuông xé tan màn đêm vọng tới từng hồi, ngọn gió giữa thu thổi qua tán tùng bách cao rộng, tĩnh lặng và yên ả. Đó là ngôi trường trăm năm, kết tinh của văn hóa và học thuật.
Sáng sớm ngày hôm sau cô mới về nhà, Tần Bân vẫn chưa dậy, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy anh đang ngủ ngon lành. Cô tắm rửa, thay quần áo, nằm xuống bên cạnh anh, nghe tiếng anh hỏi mơ màng; “Em không đi làm à?”
“Em đau đầu.” Giai Ninh đáp.
“Sao vậy?” Anh vươn tay ra xoa đầu cô, “Hơi nóng đấy, em bị cảm lạnh à?”
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng anh rời giường mặc áo, lát sau anh đã quay lại đỡ cô dậy: “Nào, Cừu tiểu thư, uống thuốc đi.”
Cô vẫn nhắm mắt, uống nước, nuốt thuốc rồi vội vàng nằm xuống, úp mặt vào gối, giọng ỉu xìu: “Anh xin nghỉ giúp em nhé.”
Anh ra khỏi phòng, xem đồng hồ, sáu giờ ba mươi, mặt trời mới ló.
Anh ngồi lên sofa, mãi lâu vẫn không nhúc nhích, trong tay là cốc nước của cô.
Tới gần trưa Giai Ninh mới dậy, bàn ăn trong bếp có món cháo rau thanh đạm Tần Bân làm, còn anh đang xem tivi.
Bản tin thời sự buổi trưa đang phát, vị quan chức Tần Bân chụp được đang tham gia đại lễ khánh thành công trình xã hội mới, gần đây ông ta mới được thăng chức, cực kỳ vẻ vang.
Tần Bân nhìn thẳng vào tivi rồi nói với Giai Ninh ở phía sau: “Anh muốn bàn với em một chuyện.”
“Ừm.” Cô nhấp một miếng cháo anh nấu.
“Anh Triệu gọi điện cho anh.”
“Anh ấy ở Singapore thế nào?”
“Rất được, giờ đã là phó tổng biên tập, muốn anh qua giúp.”
“…”
“Đống ảnh đó… đống ảnh anh chụp được ở Petersburg ấy… anh muốn giao cho cảnh sát.”
“Được.”
“Chúng ta ở đây không được an toàn, hơn nữa anh cũng không thể tiếp tục làm việc ở tòa báo hiện giờ nữa.”
“…”
Lúc nói chuyện anh không hề quay đầu lại nhìn cô mà như thể đang trò chuyện với tivi, giọng nói cố tìm kiếm sự bình tĩnh thường ngày, đè nén cơn sóng trong lòng.
“Nhưng mà, anh vẫn chưa trả lời anh Triệu.” Anh nói, “Anh phải bàn bạc với em đã. Giả sử em không đồng ý, giả sử em có ý khác… Dù có thế nào, anh nghĩ, ở đây, em…”
“Cho em chút thời gian.” Giai Ninh nói “Để em hoàn thành xong công trình này đã, được không?” Cô cầm chiếc muôi trong tay, khuấy khuấy nồi cháo trong vô thức, “Nếu chúng ta đi thật, em cũng phải liên lạc với trường đại học bên Singapore chứ nhỉ? Cho em chút thời gian.” Đầu cô lại bắt đầu đau.
Tần Bân đứng dậy, bước chầm chậm qua phía sau, nắm lấy bả vai cô: “Lại nói chuyện này đúng lúc em đang ốm, anh… xin lỗi.”
Cô đặt tay lên tay anh: “Em nhớ hồi đại học, anh thích thơ của Bắc Đảo0…”
0 Bắc Đảo, sinh năm 1949 tại Bắc Kinh, là nhà thơ đương đại nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là một trong những cây bút tiên phong của trào lưu Thơ Mông lung, ra đời từ khoảng thập niên bảy mươi, với tiếng nói và cách diễn đạt khác hẳn với thi ca truyền thống. Tác phẩm của ông đã được dịch ra hai mươi lăm thứ tiếng trên thế giới.
Tên tham quan trên ti vi đang nhìn thẳng vào ống kính máy quay trình bày các sáng kiến kiến thiết đô thị mới trong giai đoạn cuối năm, Tần Bân gằn giọng nói: “Anh không tin.”
z
Tần Bân thấy Tiểu Sơn đi từ trong thư viện ra, tay ôm chồng sách dày cộp.
Nhìn thấy chiếc xe Ford đỏ, Tiểu Sơn bèn đứng lại, Tần Bân bước xuống xe, đưa tay ra: “Xin chào, Châu Tiểu Sơn, có rảnh không? Cùng đi ăn bữa cơm được chứ?”
Tiểu Sơn nhìn anh, không nói gì.
“Sao lại không nhận ra tôi rồi? Tôi là người được cậu cứu đây mà.” Tần Bân vỗ vai Tiểu Sơn, “Còn chưa gặp mặt cảm ơn cậu.”
Tiểu Sơn lại nói: “Cô Cừu khỏe chưa? Bao giờ cô ấy lên lớp trở lại?”
“Ồ.” Tần Bân nói, “Sắp khỏe rồi, bây giờ cô ấy vẫn còn hơi mệt, chắc hai ngày nữa.” Đôi bên đứng nói chuyện, anh nhìn vào đôi mắt của chàng trai trẻ ấy ở khoảng cách gần dưới ánh sáng mặt trời, thấy ánh lên sự bình tĩnh và tự tin.
Tần Bân nói tiếp: “Có thời gian không?”
Tiểu Sơn đáp: “Cũng được.”
Bọn họ ngồi trong canteen, Tần Bân theo thói quen châm thuốc hút, đưa tới trước mặt Tiểu Sơn, anh xua tay từ chối.
“Tôi hút được không?” Tần Bân hỏi.
“Không sao.”‘
Tần Bân nghĩ hồi lâu rồi nói: “Không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Tôi và Giai Ninh đều không muốn nợ người khác.”
“Không có gì.” Tay anh vẫn ôm chồng sách, nhìn người đối diện, không định nán lại lâu.
Tần Bân lấy một chiếc phong bì ra, bên trong là một xấp dày, đặt lên trên chồng sách, ngập ngừng: “Tôi biết mạng của tôi không thể lấy tiền để mua, thế nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, nhà cậu ở xa, đây là ba mươi ngàn tệ… cậu muốn gì thì…”
Tiểu Sơn nhìn phong bì, không cử động cũng không nói gì.
Tần Bân lại cười: “Tôi chưa từng làm chuyện này, xấu hổ quá.” Anh gọi phục vụ, quay đầu hỏi Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, cậu uống gì? Chúng ta đừng ngồi đực ra thế này nữa.”
Tiểu Sơn lắc đầu.
“Vậy bia đi. Hai lon.” Tần Bân nhìn cậu, “Tiểu Sơn, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Hai mươi hai.”
“Ồ.” Tần Bân nói, “Trẻ thật đấy. Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp xong tôi ở lại Bắc Kinh làm việc, còn cô Cừu của các cậu cũng tầm tuổi ấy tốt nghiệp thạc sĩ rồi sang Mỹ học.” Nói đến đây, anh lại thấy mắt Châu Tiểu Sơn lóe lên, anh nói trúng tim đen của chàng thanh niên kia rồi.
“Cô ấy ở Mỹ ba năm, suốt khoảng thời gian đó về được hai lần, bạn bè quen biết đều cho rằng chúng tôi thế là hết rồi. Thế nhưng chuyện tình cảm cũng giống như thả diều, dù có đi bao xa thì cuối cùng diều vẫn sẽ quay về.”
Bia được mang ra, Tần Bân muốn khui cho Tiểu Sơn thì bị cậu ngăn lại: “Không cần, chiều tôi có tiết.”
“Vậy ăn chút gì đi?”
“Tôi hẹn bạn rồi.”
Tiểu Sơn đưa phong bì cho Tần Bân: “Anh hãy nhận lại cái này đi.”
Tần Bân nhìn chiếc phong bì, mỉm cười lắc đầu: “Làm chuyện này quả là mất mặt.” Anh ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn đã đứng dậy, “Tôi biết cậu không phải người tầm thường, ngày hôm đó cậu tự mình hạ gục bốn tên mà không hề bị thương chút nào, đúng không?”
Tiểu Sơn không phủ nhận.
“Cậu không để tâm đến việc cứu tôi đúng không? Thế nhưng…” Tần Bân đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, “Vẫn phải nhờ cậu, Châu Tiểu Sơn.” Tần Bân nói từng tiếng, rất chậm: “Với Cừu Giai Ninh, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”