Ở thời điểm trong góc vườn hoa xảy ra một màn này, tại ngay hôn lễ cũng đang tiến hành, từ từ đến gần hồi cuối.
Menđen tụng vì Toa Sĩ Bỉ Á vở kịch 《 Giấc mộng giữa đêm mùa hạ》 sở tác nhạc đệm 《khúc quân hành kết hôn》 chậm rãi tấu vang, âm nhạc ưu nhã chậm rãi làm cho người ta từ từ nhẹ nhàng nhảy múa.
Đứng ở lối ra, Vũ Văn Bác trong trong lòng ôm cả eo Y Hi Nhi, hoàn thành một động tác cuối cùng, vô cùng ưu nhã mỉm cười nhìn mọi người, "Cảm tạ mọi người đã tới tham dự hôn lễ của tôi, đêm đẹp ngắn ngủi, hi vọng mọi người tha lỗi."
Vũ Văn Bác nói xong, chặn ngang ôm lấy cô dâu mới Y Hi Nhi.
"Oa a oa a, chú rễ cô dâu vào động phòng rồi...!" Động tác của Vũ Văn Bác trực tiếp tuyên bố ý tứ anh chuẩn bị rời khỏi buổi lễ, Đoan Mộc Thác lần nữa ồn ào nói.
Thật ra thì hôn lễ không nên kết thúc sớm như vậy, dù sao cũng mới tám giờ rưỡi, nhưng tại hôn lễ trừ đám người Đoan Mộc Thác ra không có ai dám can đảm làm liều, dù cho có sự mở màn ồn ào của người hội Liệt Diễm là Đoan Mộc Thác.
Nên Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi liền rời khỏi đó rất nhanh, dù sao mọi người ăn tốt uống tốt là được rồi.
Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi rời khỏi hôn lễ, đem mọi thứ giao lại cho đám người Tây Môn Dật xử lý.
Nói giỡn, đêm động phòng hoa chúc, Vũ Văn Bác làm sao có thể để cho người khác tới quấy rối đây?
Ôm Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác sải bước lớn đi ra ngoài.
Bổng nhiên, cổng lớn vốn vắng vẻ trống không chợt xuất hiện mấy cái bóng.
Cố Nhã Thuần liếc xéo Y Hi Nhi tựa vào đầu vai Vũ Văn Bác, khóe môi nhếch lên một tia cười tà.
Vì nha đầu chết tiệt kia, làm hại cô bây giờ cư nhiên biến thành tòng phạm với Vũ Văn Bác, giúp đỡ Vũ Văn Bác bóc lột dân chúng, còn khiến tập đoàn của Vũ Văn Bác càng ngày càng lớn mạnh, nhưng trong lòng lại không tức giận nổi, Cố Nhã Thuần cảm giác mình nhất định là điên rồi mới có thể như vậy.
Mặc dù trên danh nghĩa Cố Nhã Thuần cùng Vũ Văn Bác là quan hệ hợp tác cùng làm ăn, nhưng vì Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần thường giúp đỡ Vũ Văn Bác làm việc, lý do là người tài thì nhiều vất vả, cộng thêm Đoan Mộc Thác thích xen vào việc của người khác. Hiện tại xem tập đoàn của Cố Nhã Thuần và tập đoàn của Vũ Văn Bác trên danh nghĩa còn tưởng rằng Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần đã hợp doanh rồi.
Mặc dù quản lý rất hỗn loạn nhưng trên thực tế vẫn là tách biệt, Cố Nhã Thuần là chủ, Vũ Văn Bác cũng là chủ, hai người bọn họ cấp bậc và địa vị ngang nhau, nên, chuyện Cố Nhã Thuần muốn làm, Vũ Văn Bác cũng không nhất định có thể ngăn cản được.
Đoan Mộc Thác lấy ly rượu, như yêu nghiệt dựa vào tường, áo sơ mi đã giật ra hai nút áo, quả thật chính là làm điên đảo chúng sinh rồi.
Đinh Tiểu Vũ cũng lặng lẽ đi theo Cố Nhã Thuần, mặc dù cô không thích có quan hệ với xã hội đen, nhất là cái người Đoan Mộc Triển đó, cảm giác Đoan Mộc Triển rất xa lạ, nhưng Y Hi Nhi là bạn tốt của cô chắc là sẽ không sai. Ở Trung Quốc có truyền thống náo động phòng, là một người nhiều chuyện phóng khoáng lạc quan, Đinh Tiểu Vũ cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy đây?
Đoan Mộc Triển vốn là không thích làm những chuyện này, nhưng Đinh Tiểu Vũ ở nơi nào, anh đương nhiên nghĩa bất dung từ (không thể thoái thác) theo tới chỗ đó, chỉ có điều lực chú ý của anh không phải ở náo động phòng, mà là ở trên người Đinh Tiểu Vũ, chỉ sợ cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Còn lại Dịch Đình đang bị Lam Lăng Thiên chặn lại trong nhà vệ sinh không ra được, Tây Môn Dật thì đáng thương ở hôn lễ chủ trì đại cục, trong lòng suy nghĩ cô gái Lâm Hựu Lật đáng chết cư nhiên dám can đảm trốn kĩ như vậy, chờ sau khi anh tìm được nhất định khiến cô ba ngày không xuống giường được.
"Các người muốn làm gì? Có phải muốn đánh cướp hay không? Cướp cô dâu? Thật tốt quá, đến đây đi!"Y Hi Nhi nhìn thấy một đám người, vui vẻ, quơ múa đôi tay, bây giờ cô hận toàn thế giới không thể đều làm trái lại với Vũ Văn Bác.
Thanh âm Y Hi Nhi hoan hô vừa qua, Cố Nhã Thuần bộ mặt liền vạch đen, cái nha đầu ngốc này, lại còn vui mừng như vậy, Vũ Văn Bác thật là là không may mắn, cưới được cô gái như vậy.
Nếu là ánh mắt của Vũ Văn Bác mù thì cũng thôi đi, một đôi mắt đẹp như thế , một đôi mắt sắc bén như vậy, một đôi mắt thâm trầm đáng sợ như vậy, tự nhiên lại coi trọng một cô gái ngu ngốc như vậy, thật không biết là có phải kiếp trước Vũ Văn Bác tạo nghiệt gì đó, kiếp này phải trả .
Đoan Mộc Thác lại rất vui mừng, hãy xem đi, Y Hi Nhi đúng là cô gái đặc biệt nhất.
" Hi Nhi uy vũ!"Đoan Mộc Thác nghĩ tới, vội vàng hoan hô lên.
"Ôi mẹ nó, trang đầu nhiều chuyện, tuyệt đối là trang báo lớn, má ơi, phải mau ghi chép một khắc lịch sử này . . . . . ." Cái người Đinh Tiểu Vũ nhiều chuyện phóng khoáng lạc quan vui vẻ này tiến hành ghi chép, đầu tiên là từ bên trong lễ phục cổ tròn lấy ra máy chụp hình kiểu mini dừng lại một lát dốc sức mà chụp, sau đó từ đầu tóc lấy ra một cái máy ghi âm, quay về phía máy ghi âm bắt đầu giới thiệu hiện trường, rõ ràng đây chính là dáng điệu của một phóng viên nhiều chuyện.
Y Hi Nhi nhìn Đinh Tiểu Vũ, trong lòng nói thầm: "Quả nhiên là Đôrêmon", lúc chưa mất đi trí nhớ là có thể lấy ra vô số đồ cho tới hiện tại mất đi nhớ, cái năng lực này vẫn không bị biến mất, thật không biết Đinh Tiểu Vũ còn có thể từ nơi nào lấy ra cái thứ nào nữa.
Bên này Y Hi Nhi mới vừa nghĩ đến, một giây kế tiếp trước mặt liền xuất hiện một chiếc máy quay mini.
"Đến đây, nhìn vào ống kính, nói một chút xem tâm tình bây giờ như thế nào? Đợi lát nữa thời điểm chuẩn bị đêm động phòng hoa chúc có mặc đồ ngủ khêu gợi không đây? Màu gì nào? Còn có. . . . . ."Đinh Tiểu Vũ bộ mặt nhiều chuyện từ trong quần móc ra máy quay đưa lên, thuần thục mở chức năng quay ra, tự xem mình là phóng viên phỏng vấn tại hiện trường.
Chỉ là, bên này Đinh Tiểu Vũ vẫn chưa nói hết, sắc mặt Vũ Văn Bác đã thay đổi.
Đoan Mộc Triển nhìn một chuyện vui thật tốt dưới sự nỗ lực của Đinh Tiểu Vũ càng ngày càng như hài kịch, vội vàng nhấc Đinh Tiểu Vũ lên rời đi.
" Wey wey Wey, Đoan Mộc Triển anh làm gì thế, anh ăn no căng bụng không có chuyện gì nên kiếm chuyện chơi à, tôi với anh không quen, anh không cần có cảm giác quen biết tôi, tôi là đại khuê nữ một hoàng hoa anh tùy tùy tiện tiện nghĩ muốn vác liền vác đi sao?"Đinh Tiểu Vũ khó chịu rống thật to.
Bất quá Đoan Mộc Triển có biện pháp là làm thành như không nghe thấy, hoàn toàn đem những lời Đinh Tiểu Vũ la lên biến thành gió bên tai.
Nhìn kịch xuất hiện, quá trình diễn kịch, hai người diễn kịch rời đi, Cố Nhã Thuần bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Nha đầu chết tiệt kia, tối nay ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì không may cho tôi, cũng đừng nghĩ đến loại chuyện trốn nhà đi, cô không phải là Lâm Hựu Lật, không có năng lực đó, nếu như bị bắt trở lại, tôi cũng không giúp được cô, động phòng thật tối biết không?"Cố Nhã Thuần đã sớm nhìn ra ý nghĩ của Y Hi Nhi, chỉ sợ cô ấy lại không biết điều giở trò, hiện tại không có ai nên mau chạy tới đây cảnh cáo cô ấy từ bỏ.
"Tôi. . . . . . Ai nói tôi muốn trốn nhà đi ra ngoài."Y Hi Nhi bĩu môi, cô không phải là muốn nhà trốn đi, cô là muốn hồng hạnh vượt tường (nôm na là ngoại tình) có được không.
"Tốt nhất là như vậy, nếu không cứ chờ khổ đi."Cố Nhã Thuần lạnh nhạt thờ ơ, rời đi.
Thật ra thì, Y Hi Nhi kết hôn, cảm thấy người hạnh phúc nhất không phải chính cô ấy, mà là Cố Nhã Thuần.
Cố Nhã Thuần nhìn Y Hi Nhi lớn lên, nhìn cô từ u mê ngu ngốc tới ngày hôm nay, mặc dù vẫn còn u mê ngu ngốc, nhưng lại tìm được một người có thể dựa dẫm. Trước kia có cô ở đây, hiện tại có Vũ Văn Bác ở đây, xem ra, cô sẽ không ít thoải mái a.
Cũng không sai biệt lắm, cô cũng nên đi làm việc mình muốn làm rồi.
Đội chống khủng bố quốc tế có nhiệm vụ kế tiếp, Cố Nhã Thuần cô phải trái không thể lẫn lộn (câu này dịch theo ý của đoạn thôi), hình như là ở Miami. Mấy tháng gần đây nghỉ ngơi quá lâu, cũng nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, nếu không cô sắp rỉ sắt rồi, nhất là tên ngốc Đoan Mộc Thác kia, ngày ngày đấu cùng anh ta, cô cũng đang hoài nghi sự thông minh của mình rồi.
Nếu còn không mau trở về quỹ đạo cuộc sống của chính cô, chắc cô sẽ nổi điên .
Cố Nhã Thuần rời khỏi khiến Đoan Mộc Thác chợt cảm thấy không thú vị, náo động phòng là truyền thống của người Trung Quốc, dù thế nào đi nữa anh cũng không phải là người Trung Quốc, cũng không có gì cần thiết phải đi, tối hôm nay xem ra cái cô Nhã Thuần kia có điểm quái lạ, hay là đi xem xem cô thế nào thôi.
"Ha ha, buổi tối các người nhớ động tình một chút, nhiệt liệt một chút nha, chỉ là lão đại cậu nên chú ý lực, tôi sợ thân thể nhỏ bé này của Hi Nhi chịu giày vò không được." Đoan Mộc Thác nói xong, vội vàng tránh đi.
"Đoan Mộc Thác! Cái tên sắc lang này!"Y Hi Nhi cực kì tức giận mà mắng to, nhưng Đoan Mộc Thác chỉ truyền tới ba tiếng cười to, sau đó thì yên tĩnh.
Nhìn mọi người bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên lại biến mất, sắc mặt Vũ Văn Bác nguyện bản đã đen đến khó coi, hít thở sâu một hơi, xem ra buổi tối hôm nay chỉ cần phòng bị người trong ngực là được, về phần những người khác, cũng không phải là để anh quản.
Sải bước đi ra ngoài, đã có một chiếc Lamborghini Gallardo dừng ở bên ngoài chờ anh.