Hôn lễ còn đang tiến hành, Vũ Văn Bác rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về nên tâm tình dĩ nhiên thật tốt, nhưng Y Hi Nhi lại rất khó chịu, hơn nữa cực kỳ khó chịu.
Bởi vì lòng của Y Hi Nhi khó chịu, cho nên có một loại chuyển biến xấu trong tâm lý, như hiện tại cô căn bản không kiểm soát được tâm tình của mình, tóm lại, tất cả mọi chuyện cô đều muốn làm ngược lại, tựa như chuyện không muốn đồng ý ở trên.
"Cho tôi, cho tôi, hướng chín giờ nha." Dịch Đình tiếp tục hô lớn, hiện trường hôn lễ gay gắt, quyết liệt, cộng thêm cùng Cố Nhã Thuần có chút khoảng cách, căn bản không nghe được lời Cố Nhã Thuần nói với cô (chuyện sai hướng).
Vì vậy, một màn tráng lệ xuất hiện.
Y Hi Nhi một phần không thoải mái liền đem hoa cô dâu ném về hướng ngược với hướng chín giờ, có thể nói là gọn gàng, có thể nói là làm liền một mạch.
Dịch Đình vẫn còn đang hưng phấn nghĩ, cố gắng bao nhiêu năm vậy cũng vô ích không bằng dùng tới các tục lệ cũ. Có lẽ là mười kiếp trước của cô đều là ni cô hoặc là đạo sĩ nên cho tới giờ trời cao không dám để cho cô làm loạn, bởi vì cô rất truyền thống, phải đến đêm động phòng hoa chúc mới để cho cô hưởng thụ chút niềm vui thú vận động. Hiện tại nếu như nhận được hoa cô dâu thì cô rất nhanh sẽ kết hôn, sau khi kết hôn cô có thể quang minh chính đại dùng, quang minh chính đại hưởng thụ chút niềm vui thú rồi. (_ _!)
"A a. . . . . . Bay đến đây bay đến chỗ ta đi, Hi Nhi tôi yêu cô! Quả nhiên chúng ta là chị em gái, không để cho lòng tôi lạnh lẽo mà!" Dịch Đình nhìn hoa cô dâu chính xác không có lầm là rơi vào trong lòng ngực mình, vui vẻ đến hét to.
Liền giành cũng không cần giành, chuyện tốt như thế đời này đây là lần đầu tiên cô gặp phải đấy.
Dịch Đình vui vẻ đón hoa cô dâu, tựa như đang cầm bảo bối, chuẩn bị lối ra, trở lại thân phận phù dâu trong đội hình đi ăn chút gì đo. Cô vì mặc một bộ lễ phục sát người bó vào hôm nay, nên nhịn đói hai bữa cơm, tối thiểu phải uống chút canh, nếu không thật đói đến hôn mê.
Y Hi Nhi nghe được trong đám người truyền đến thanh âm Dịch Đình đón được hoa cô dâu, phản ứng đầu tiên chính là phải đưa tay đoạt lại, sau đó lần nữa nữa ném lại tiếp.
Y Hi Nhi muốn như vậy tự nhiên cũng liền làm như vậy.
Chỉ là so với cô càng nhanh hơn là Vũ Văn Bác, bàn tay to lớn bao lấy tay nhỏ bé, tại lúc không có người kịp phản ứng hóa giải tình huống lúng túng.
"Không tính là. . . . . . Ách. . . . . . Ừ. . . . . ." Y Hi Nhi lập tức mở miệng, muốn nói lần này là không tính, lão nhân gia cô chùn tay, không ném tốt, làm lại lần nữa.
Vũ Văn Bác cúi đầu một cái, ngăn chặn miệng Y Hi Nhi, hai mảnh môi lửa nóng rất nhanh liền dán chặt vào đôi môi mềm mại của Y Hi Nhi, khiến cô nói không ra lời.
"Oa a, hôn lưỡi, hôn lưỡi. . . . . ." Thấy trên bục một đôi vợ chồng mới cưới đứng hôn, người phía dưới không khỏi náo loạn, ở một bên vỗ tay cố gắng lên.
Tiếng người một lớp sóng tiếp một lớp sóng.
Vũ Văn Bác vốn không ưa làm một một cái liền bị người khác vây xem, nhưng tư vị trong miệng thật sự là quá tốt đẹp, làm anh căn bản ngừng suy nghĩ.
Lửa nóng đầu lưỡi rất nhanh liền công thành chiếm đất, khiến toàn thân Y Hi Nhi rất nhanh liền mềm nhũn xuống, không khỏi giương nanh múa vuốt lúc nào cũng chuẩn bị làm chuyện nghịch thiên.
"Cố gắng lên cố gắng lên. . . . . . Mười phút rồi, đột phá một giờ, chúng ta xem trọng các người nhé." Đoan Mộc Thác vừa dùng dao nĩa ăn thịt bò bít tết, vừa lớn tiếng la lên.
Đoan Mộc Thác vừa kêu lên, lập tức dẫn tới mọi người nhiệt liệt phản ứng, đi theo hô to: "Cố gắng lên! Cố gắng lên! Chúng ta xem trọng nhé!"
Đoan Mộc Thác bên này vui vẻ quơ múa dao nĩa, cố gắng đùa dai, bên kia Dịch Đình không biết lúc nào thì đã biến mất rồi.
Chỉ là, Dịch Đình biến mất cũng không đưa tới sự chú ý cho mọi người, bởi vì hiện tại sự chú ý của mọi người đều ở đây ăn cơm cùng xem kịch vui với một chút người nhàm chán đang làm chuyện gây ồn ào phía trên.
Đã đắm chìm trong đợt tấn công của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nghe được cái tên Đoan Mộc Thác chết tiệt này cư nhiên đang hãm hại nàng, lập tức thần chí tỉnh táo.
Con bà nó, một giờ, ngươi thử xem hôn lưỡi một giờ, ta xem chân ngươi có mềm ra hay không, ta xem ngươi xương sống thắt lưng có mỏi nhừ hay không, ta xem đầu lưỡi ngươi có thể đứt rời hay không! Y Hi Nhi ở trong lòng hung tợn mắng.
Không được, phải đẩy ra, nếu không Vũ Văn Bác giống như thật muốn tiếp tục kéo dài.
Vì vậy, Y Hi Nhi cố gắng đẩy Vũ Văn Bác ra, đáng tiếc Vũ Văn Bác quả thật giống như nghìn cân, bất động một khắc, ngay cả vạt áo cũng không nhúc nhích hạ xuống, vì vậy Y Hi Nhi quyết định chơi xỏ lá, gãi ngứa.
Ta gãi ngứa, ta lại gãi ngứa, ta vẫn gãi ngứa!
Năm phút đồng hồ đã qua, Vũ Văn Bác vẫn không có động một cái, hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, chỉ là cánh tay càng thêm dùng sức ôm chặt eo Y Hi Nhi, khiến Y Hi Nhi càng thêm đau khổ.
Phía trên là miệng bị chặn, trong miệng còn có người đang công thành chiếm đất, ngang hông bị nắm chặt rồi, Y Hi Nhi cảm thấy, nếu không phải mình quá mạnh mẽ, đoán chừng vào lúc này mình đã cặp mắt trợn trắng, trực tiếp té xuống đất miệng sùi bọt mép rồi.0
"Được rồi, tay không được, vậy cô dùng chân làm chút chuyện đi, nhắc giày cao gót lên, hung hăng giẫm vào mu bàn chân của Vũ Văn Bác!
Mẹ, lần này ta xem ngươi làm sao tránh!
Làm ơn, vốn là Vũ Văn Bác sợ cô bị ngã nên chuẩn bị cho cô giày cao bảy phân, nhưng cho dù là mang giày cao gót, Y Hi Nhi vẫn cùng Vũ Văn Bác chênh lệch khoảng cách cả một cái đầu, điều này làm cho Y Hi Nhi đặc biệt khó chịu, vì vậy yêu cầu dùng một đôi giày cao gót cao 11 centi mét.
Vì rút ngắn khoảng cách mà mang giày cao gót, hiện tại biến thành vũ khí có lực mạnh.
Trong mắt Y Hi Nhi lộ ra cái mỉm cười đạt được ý đồ, càng thêm hơi giương lên một chút xíu đường cong, không thấy được phần váy dài phía dưới hai người còn tưởng rằng Y Hi Nhi đang hưởng thụ.
Hít sâu một hơi, Y Hi Nhi dồn khí xuống đan điền0, nội tâm rống to: ta đạp!
0 Đan điền: từ Hán Việt có nghĩa là "ruộng trồng đan dược" (???), là nơi khí lực dễ tập trung hay có thể tập trung khí lực nhiều nhất, mạnh nhất.
Má ơi, thế nào lại giẫm hụt rồi sao?
A da, thân thể thế nào lại không thăng bằng?
Thật tốt quá, miệng hô hấp được không khí trong sạch rồi !
Ah, không đúng, tình huống thế nào đây?
Y Hi Nhi vừa mở mắt nhìn, cô đã bị Vũ Văn Bác ôm vào trong lòng, đúng lúc nhìn thấy trong mắt Vũ Văn Bác mỉm cười, nụ cười này, làm người ta rợn cả tóc gáy. Không cần nói cũng biết, Y Hi Nhi lại bị chơi xỏ một lần nữa.
Vũ Văn Bác hiểu rõ tâm tư của Y Hi Nhi, trước khi Y Hi Nhi chưa đạp liền buông lỏng hông của Y Hi Nhi ra, sau đó nhẹ nhàng di chuyển bước chân của mình, khiến Y Hi Nhi giẫm hụt, đáng thương là Y Hi Nhi dùng toàn lực lại giẫm hụt chân tự nhiên sau đó thân thể sẽ không thăng bằng, trực tiếp ngã xuống.
Có điều, Vũ Văn Bác ở đây, sợ cái gì.
Xấu mặt thì chưa tới, tuy nhiên nháo nhào thành chuyện cười lớn.
Cô dâu mới bị chú rễ hôn đến thần chí không rõ ràng, còn đi đứng như nhũn ra thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là chú rễ tay mắt lanh lẹ.
Danh tiếng Vũ Văn Bác trở nên đặc biệt tốt, danh tiếng Y Hi Nhi lập tức coi như bị phá hủy.
Y Hi Nhi trong lòng rất muốn khóc, nhưng cô cảnh cáo chính mình không được khóc, nếu không càng thêm mất mặt.
Chỉ là, lửa giận hừng hực vẫn còn thiêu đốt trong lồng ngực Y Hi Nhi, vì lửa giận thiêu đốt mà hai gò má Y Hi Nhi đỏ lên, hồng đến nỗi giống như là hoa hồng muốn rỉ máu một dạng.
Người không biết lại bắt đầu đồn đại rồi, nói cô dâu xấu hổ, ngượng ngùng đủ các loại.
Tới tham gia hôn lễ này có rất nhiều người, trừ các lãnh đạo cấp cao của hội Liệt Diễm, còn có đại diện xã hội đen của các bang phái phái khác tới, cùng với các công ty, tập đoàn, công ty thượng tầng trên thương trường, sau cùng đều là những con người tinh anh.
Nói cách khác, trong hôn lễ của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi, đã tụ tập đủ loại người rồi, người của hắc bạch hội đều đã có, hơn nữa còn đều là những nhân vật hơn người.
Những người này tụ họp chung một chỗ, ngoài chúc mừng một đôi vợ chồng mới cưới thì trọng yếu nhất là liên hệ cảm tình lẫn nhau, hay là thử dò xét đối với đối phương, tỷ như cảnh sát sĩ quan sẽ thăm dò xã hội đen, xã hội đen lại không đem cảnh sát sĩ quan để trong mắt, vì vậy nhìn ngoài mặt không khí rất hoà thuận vui vẻ, kỳ thật lại có một phen gió nổi mây phun khác âm thầm bắt đầu.
Chỉ là, một ít chuyện này cũng không phải do chú rễ cô dâu phải quản. Đoan Mộc Triển phụ trách trật tự giới kinh doanh, Đoan Mộc Thác phụ trách trật tự giới cảnh sát , Tây Môn Dật phụ trách trật tự của xã hội đen, cho nên cũng không có dẫn tới tranh chấp gì, cũng không có ai dám cả gan vào lúc này gây chuyện thị phi.
Vì vậy, Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi thật vui vẻ tiến hành hôn lễ, không đúng, là Vũ Văn Bác thật vui vẻ, Y Hi Nhi không cam không nguyện.
Bất quá, người gây chuyện thị phi không phải là không có, chỉ là không có bên trong hiện trường ở đây mà thôi, mà là rất thông minh lựa chọn bên ngoài hiện trường hôn lễ tỷ như ban công, tầng cao nhất, vườn hoa vân vân.
Dịch Đình uống hai cái chén canh, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, dù sao hôm nay vì trang điểm, cô cũng mang một đôi giày cao gót 11 centi mét. Vốn là cũng không muốn làm theo mô-đen vì chắc là sẽ không có cảm giác gì rồi, nhưng hôm nay cô là phù dâu, từ sáu giờ sáng cô bắt đầu mang đôi giày cao gót 11 centi mét này đi tới đi lui, cơ hồ tới không có dừng lại, đã qua mười bốn giờ, dù là thần tiên cũng không thể chịu nổi.
Nhưng coi trọng thể diện như Dịch Đình tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cởi giày khi có người, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sức quyến rũ của cô, nói không chừng không cẩn thận liền bị một nửa kia của cô nhìn thấy, giấc mộng của cô lại bị nhỡ lần nữa.
Vì vậy, Dịch Đình thừa dịp thời điểm tất cả mọi người tâm tình tăng cao vội vàng chạy đi, để cho những ngón chân nhỏ tinh xảo cao quý của cô nghỉ ngơi một chút.
Lén lén lút lút đi tới trong góc vườn hoa, Dịch Đình lúc này mới đặt mông ngồi xuống, sau đó phóng khoáng một cước đá văng giày cao gót 11 centi mét trên chân ra.
Xem tư thế kia một chút, hoàn toàn không giống hình tượng kiều mỵ thướt tha mới vừa ở trong hôn lễ, hoàn toàn là khí thế của một nữ thổ phỉ.
Thấy Dịch Đình mặc lễ phục bó sát người lại còn bắt chéo hai chân, khóe miệng Lam Lăng Thiên ra ngoài theo ở phía sau cong lên.
Cô gái này quả nhiên là người hai mặt, không thể khinh thường! Trong lòng Lam Lăng Thiên lặng lẽ nghĩ.
Đang lúc Lam Lăng Thiên suy tính hiện tại có nên qua đó nói mấy câu không, Dịch Đình chợt khẩn trương đứng lên, cắt đứt suy nghĩ của Lam Lăng Thiên.
"Má ơi, một ngày này chưa ăn gì, chỉ là uống hai chén canh, luân phiên nhau có cần nhanh như vậy a."Dịch Đình buồn rầu nói nói.
Hai chén canh nhanh như vậy liền tiêu hóa, lại muốn đi tiểu rồi, con bà nó, cô đây là tạo cái gì nghiệt nữa à.
Nào ngờ, thân thể con người quy luật vốn là như vậy, cho dù mình hai bữa cơm không ăn không uống, nhưng quy luậy như cũ vẫn tồn tại, căn bản Dịch Đình không nghĩ vậy, không ăn không uống cũng sẽ không đi tiểu.
Chỉ là, lúc này Dịch Đình căn bản không muốn biết những thứ nguyên lý này, cô chỉ muốn vội vàng giải quyết xong của nhu cầu sinh lý mình, sau đó nhanh chóng n