Khi Y Hi Nhi mở mắt ra thì trong mắt là đôi mắt đen bóng thấu đáo của Vũ Văn Bác. Thật ra thì bây giờ mắt đã rã rời rồi nên lại nhắm lại, lông mi vẫn dài và dày, chớp mấy cái, rốt cuộc vẫn phải mở hai mắt ra.
Kể từ sau khi mang thai, Vũ Văn Bác hầu như đem hết thời gian đặt trên người của Y Hi Nhi. Ngày ngày chăm sóc Y Hi Nhi, yêu cầu hết sức nghiêm khắc. Thí dụ như không thể đụng vào càng không thể cầm vật bén nhọn, ngay cả móng tay cũng là Vũ Văn Bác cẩn thận từng li từng tí cắt cho, ăn uống là do chuyên gia và đầu bếp cao cấp chế biến, Y Hi Nhi muốn ăn hay không muốn ăn cái gì hoàn toàn không thể tùy ý. Ghen ghét làm cô nổi đóa, vì thế, Vũ Văn Bác lại cho thêm bên cạnh cô một chuyên gia nghiên cứu tâm lý phụ nữ mang thai trong thời kì không ổn định.
Còn có hai y tá chuyên khoa và hai giúp việc nữ, bên cạnh Y Hi Nhi vĩnh viễn luôn có một đám người đi theo phía sau mông vòng tới vòng lui, Y Hi Nhi muốn chạy trốn đi hóng mát một chút cũng không có khả năng.
Tây Môn Dật, Dịch Đình cũng đã biết tin Y Hi Nhi mang thai, đưa tới không ít thứ mà không biết là vơ vét mồ hôi nước mắt từ nơi nào của nhân dân. Y Hi Nhi nhận lấy toàn bộ, dù khái niệm tiền tài đối với cô không phải rất mãnh liệt, càng không phải là đặc biệt coi trọng, cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt, nhưng là phụ nữ thì thích nhận quà tặng đã là bẩm sinh, đạo lí hiển nhiên .
Trong lồng vàng, Y Hi Nhi mắc phải chứng yêu tự do nên mỗi ngày đều mong đợi mình qua hết ba tháng mang thai. Vì bác sĩ khoa phụ sản nói, ba tháng đầu tiêng khi mang thai thai nhi tương đối không ổn định, ba tháng sau căn bản đã ổn định rồi, sau đó chỉ cần chú ý thật tốt, tiến hành khám thai đúng kì là được rồi, vậy nên Y Hi Nhi bắt đầu đếm ngón tay mong đợi thời gian mau mau trôi qua.
Ngày Y Hi Nhi chờ cuối cùng cũng đến nhưng hiện tại triệu chứng thích ngủ càng ngày càng rõ ràng, cũng bởi vì cả ngày lẫn đêm ngủ mãi nên một đôi mắt như trong veo nước biến thành đôi mắt rã rời, toàn thân càng ngủ càng lười, mỏi mệt nhưng nếu không ngủ lại rất khó chịu.
"Phu nhân, cẩn thận." Y Hi Nhi muốn dùng tư thế chó bò để đứng dậy, một y tá vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, động tác dè dặt cẩn thận.
Y Hi Nhi nhìn vẻ mặt và thái độ y tá như đối đãi với báu vật, trong lòng nổi lên một trận phiền muộn, cô cần được nuông chiều như vậy sao? Tại sao chính cô cũng không biết, đây cũng không phải ở cổ đại, mẹ kiếp chế độ cấp bậc gì đây, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, quốc gia Xã Hội Chủ Nghĩa, tại sao toàn bộ đám người này đều khiến cô trở thành hoàng hậu rồi, nếu không phải tâm trí vẫn còn tỉnh táo, Y Hi Nhi cũng cảm giác mình thật sự là xuyên qua đến hậu cung cổ đại rồi.
Giúp việc nữ bưng dụng cụ lau rửa tới, thái độ quả thật có thể nói là như hầu hạ, hầu hạ người mà hôm nay thân thể đáng giá như hoàng hậu nương nương tiến hành rửa mặt.
"Vũ Văn Bác đâu?" Y Hi Nhi thuận miệng hỏi. Một y tá đỡ cô đi đến phòng ăn. Thường thường Vũ Văn Bác đều ngủ cùng với cô, sáng hôm sau thông thường cũng chờ Y Hi Nhi tỉnh lại rồi mới rời đi, nhưng hôm nay không nhìn thấy Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tiên sinh về thành phố, trong công ty có một hội nghị rất quan trọng, tiên sinh dặn dò nói giữa trưa sẽ trở lại ăn cơm với phu nhân." Giúp việc nữ ở một bên tích cực trả lời.
Y Hi Nhi trầm ngâm, cũng được, dù sao hiện tại cũng sắp mười giờ, đợi cô cơm nước xong, làm xong kiểm tra đủ loại, nghỉ ngơi rồi ăn một chút điểm tâm, lúc đó Vũ Văn Bác đến, khi ấy trở về thành phố cũng được rồi.
Phải biết, mặc dù đảo Cổ Lãng là một nơi có phong cảnh tươi đẹp, không khí tốt lành, là danh thắng du lịch, nhưng nó chỉ là một hòn đảo nhỏ thôi, không có đường phố phồn hoa, không có đèn nê ông lấp lánh, không có nhà cao tầng, Vũ Văn Bác lại không cho dùng máy vi tính và điện thoại di động, là một người hiện đại, Y Hi Nhi có thể chịu được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi, tiếp tục chịu đựng nữa nhất định Y Hi Nhi sẽ điên mất.
Có điều, may mắn là cô nếm trải khổ đau vậy thì chắc hẳn sẽ rất nhanh trở thành tiên rồi?
Đủ loại mong đợi, người tới không phải là Vũ Văn Bác mà Y Hi Nhi mong đợi, là cái người bận rộn đã lâu không gặp, hiện tại cũng đã trở thành nữ cường đạo Dịch Đình.
Vẫn là trang phục nóng hừng hực, Dịch Đình mặc một váy ngắn màu xanh ngọc cổ chữ v sâu kèm theo thắt lưng, hợp với giày bó quá gối màu đen, tóc quăn gợn sóng thật to nhuộm thành màu rượu đỏ, môi đỏ mọng nóng bỏng, quyến rũ ánh mắt người khác, vóc dáng mê người, trang điểm tinh xảo, cộng thêm một thân khí thế kiên quyết mạnh mẽ, Y Hi Nhi thấy mà mắt trợn trắng luôn.
Vừa rồi còn cảm giác mình bị phục vụ giống như hoàng hậu, bây giờ nhìn Dịch Đình đần độn kia thuận buồm xuôi gió, đó mới là hoàng hậu, không đúng, là nữ vương.
Dịch Đình hùng hùng hổ hổ đạp gót nhỏ 11 centi mét của giày quá gối, vòng eo uốn éo tựa như rắn nước, chưa nói đã cười trước, "Nha đầu Hi Nhi, mau cho tớ xem bụng cậu có lớn hơn chút nào không. Tháng trước tớ đã muốn bay tới đây thăm cậu rồi, nhưng cái tên Lam Lăng Thiên đó nắm chặt không buông tay, bây giờ hoàn thành xong việc mới rãnh rỗi tới đây."
Dịch Đình cười một tiếng, Y Hi Nhi cảm thấy thế giới này quả thật quá trái nghịch. Dịch Đình không tim không phổi trước đây quả thật kém so với Dịch Đình bây giờ, hiện tại Dịch Đình quả thật là thay da đổi thịt, lột xác rồi nha.
"Má ơi, làm sao cậu trở nên đẹp như vậy, nói, có phải mấy chiêu thức kia cuối cùng cũng đem ra sử dụng rồi hả ?" Thấy bộ dạng Dịch Đình đẹp đến rung động lòng người như thế này, phản ứng đầu tiên của Y Hi Nhi chính là Dịch Đình tuyệt đối là đã tìm được tên xui xẻo nào đó, dùng tới thứ mà cô ấy chuẩn bị n năm cũng không dùng được đem ra sử dụng.
Khiến một phụ nữ thay da đổi thịt, phá kén thành bướm, trừ tình thì là yêu, nhưng nhìn Dịch Đình bận rộn như vậy, thế nào cũng không giống bộ dạng có tình yêu, cho nên……
"Đẹp sao? Cậu thật sự thấy tớ đẹp rồi hả ? Ha ha. . . . . . Xem ra sau khi mang thai ánh mắt sẽ bị thay đổi, không tệ không tệ, khen nhiều hơn mấy câu đi." Dịch Đình đắc chí đứng nguyên tại xoay người vài vòng, lắc thân hình rắn nước, bày ra đủ loại tạo hình, hận không thể đem mình uốn éo thành bánh quai chèo.
Y Hi Nhi nhìn vòng eo Dịch Đình vốn rất nhỏ, hôm nay lại một thân váy ngắn đai lưng càng thêm có vẻ như mềm mại không xương, chỉ sợ Dịch Đình không cẩn thận sẽ vặn gảy vòng eo. Chẳng qua lo lắng thì lo lắng vậy thôi, những thứ xinh đẹp đều làm cho người ta yêu thích, nhất là Y Hi Nhi vốn rất ưa thích mỹ nữ đẹp mắt, hiện tại có cực phẩm mỹ nhân ngay trước mắt như vậy, còn không lo nhìn mấy lần thật lâu, làm gì còn thời gian nhắc nhở người ta có thể sẽ vặn gảy vòng eo sát phong cảnh đây.
"Quá đẹp, xinh đẹp làm tớ không thể tin được vào mắt của chính mình luôn. Quả thật là sướng đến được không thể tưởng tượng nổi, nói đi, đến tột cùng là nguyên nhân gì, rốt cuộc có dùng hết bẫy của cậu chưa?" Y Hi Nhi vốn chỉ nghĩ nói mò trong bụng, nhưng lương tâm cuối cùng vẫn chiến thắng ý định tà ác, nói thật, cô xác thực là cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua vẻ đẹp như thế của Dịch Đình.
Dịch Đình như vậy làm cho người ta không thể rời mắt, đẹp như vậy, trực tiếp đẹp đến tận xương cốt.
Y Hi Nhi ca ngợi khiến Dịch Đình vô cùng hài lòng, xoay người hai vòng lần nữa, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống bên người Y Hi Nhi, đáng ra muốn muốn kéo Y Hi Nhi cùng nhau xoay hai vòng lại nghĩ đến bây giờ Y Hi Nhi đang là phụ nữ mang thai, nếu thật sự xoay vòng, lát nữa Vũ Văn Bác mà biết sẽ trực tiếp đem cô cắt thành tám khúc. Bất quá Dịch Đình vẫn rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên được Y Hi Nhi tán dương như vậy, thế nên vui vẻ kéo cánh tay Y Hi Nhi ngồi xuống.
"Tớ ngược lại còn muốn dùng nha, nhưng vẫn không phải sử dụng đến, thật vất vả mới có người thiếu chút nữa thành, kết quả vừa tới cửa đã một phát bị tớ phát hiện là kẻ địch, vì vậy lão nương đây không nói hai lời lập tức đạp anh ta ra sàn nhà, vọt vào toilet hung hăng múc một chậu nước lạnh hắt lên người anh ta, hừ hừ, cùng lão nương chơi mỹ nhân kế, còn lâu." Dịch Đình đắc ý hả hê nói. (đang nói tới chuyện ở hôn lễ đấy, chị DĐ không biết “anh ta” là Lam Lăng Thiên)
2/
Nghĩ tới cái tên tiểu nhân hèn hạ Lam Lăng Thiên đó vậy mà lại phái một mỹ nam tới quyến rũ cô, nếu không phải là tửu lượng cô tốt đến mức kinh người khiến mỹ nam kia uống say đến chóng mặt, mà cô vẫn còn rất tỉnh táo nếu không đã để Lam Lăng Thiên được như ý rồi.
Lúc ấy thật ra Dịch Đình không có say, nhưng nghĩ rằng chi bằng nhân cơ hội đó đem mấy thứ tùy thân đã mang theo n năm ra dùng, vì vậy liền giả say, vào quán rượu, cũng vì vậy mà thiếu chút nhóm lửa **, bị kẻ thù không đội trời chung biết mình trúng mỹ nam kế, không biết sẽ làm cô nhục nhã ra sao nữa.
Làm một nữ cường đạo thành công, Dịch Đình cảm giác mình không thể tiếp nhận lấy điểm nhơ như thế trong cuộc sống, cho nên mặc dù rất có cảm giác với mỹ nam đó, thân thể của cô giống như cũng rất muốn mỹ nam, nhưng vì tôn nghiêm nữ cường đạo của mình, cô vẫn dứt khoát kiên quyết mà đi.
Dù sao thì sau này tự cô cũng sẽ mở hậu cung, ha ha ha, trái ôm phải ấp thật nhiều mỹ nam
"Cậu điên rồi, nhưng cuối cùng là chuyện khiến cậu có tâm trạng tốt như vậy?" Y Hi Nhi không nhịn được hỏi.
"Ha ha, đó là vì sự nghiệp của tớ rất tốt, tự nhiên cả người cũng trở nên vui vẻ mặt mày hồng hào hơn. Gần đây tớ lại thắng Lam Lăng Thiên một địa bàn lớn, hơn nữa anh ta còn bị tớ làm cho thua lỗ, hừ hừ, đấu với tớ, còn không bằng tự bảo hổ lột da." Dịch Đình nhắc tới sự nghiệp vinh quang của mình, bộ mặt sáng loáng lấp lánh, giống như được mạ một lớp vàng.
"Dạ dạ dạ, lão nhân gia chính là nữ cường đạo trời sinh, chỉ có sự nghiệp mới có thể làm cho tinh thần người phấn chấn được chưa. Lại nói sao tự nhiên cậu lại chạy tới đây, hội Liệt Diễm thì làm thế nào? Không phải là Tây Môn Dật không ở tổng bộ sao?" Y Hi Nhi hỏi, một mặt là thật sự quan tâm, mặt khác là thử hỏi thăm một chút xem rốt cuộc có phải Lâm Hựu Lật từng trốn thoát khỏi truy đuổi của Tây Môn Dật.
"Ừm, anh ta. . . . . . Tớ nói với cậu nhưng cậu ngàn vạn lần đừng nhiều lời biết không?" Dịch Đình làm nữ cường đạo đã lâu, đột nhiên ở chung một chỗ với chị em tốt, lại trở về là một cô gái bình thường, thích tán gẫu nói nhiều chuyện.
"Cái gì cái gì? Nói nhanh một chút?" Y Hi Nhi làm ra vẻ mặt rất muốn biết, làm cho có chút khẩn trương, mà thật ra thì nội tâm cô cũng rất muốn biết.
"Sau khi cậu rời khỏi hội Liệt Diễm, Lâm Hựu Lật thật ra căn bản không trở lại Los Angeles, cô ấy bị cái tên Tây Môn Dật kia nhốt trong phòng bí mật. Lúc đầu Tây Môn Dật cũng không có ý định để tớ biết, là tự tớ trong lúc vô tình mới phát hiện ra, Tây Môn cũng không gạt tớ nữa, sau này Lâm Hựu Lật tự sát, Tây Môn mới đem cô ấy ra khỏi phòng, nhưng Lâm Hựu Lật lại mang theo vết thương chạy trốn." Dịch Đình hạ thấp giọng nói.
Nhớ tới Lâm Hựu Lật, thật ra thì trong lòng Dịch Đình cũng có một chút xíu áy náy, nhưng sau nghĩ lại, chuyện này vốn không liên quan chuyện gì đến cô, cô có gì cần áy náy chứ.
"Tự sát? Cô ấy làm được thật đúng là tuyệt nha." Y Hi Nhi không biết Lâm Hựu Lật thế mà đã từng lấy tính mạng mình ra để đánh cuộc, sau khi biết rõ, trong bụng âm thầm thở dài, may mắn lúc đó cô lựa chọn g