Y Hi Nhi mặc dù trốn ở chỗ cách xa nơi bom nổ nhưng cô đã bị phỏng một mảng ở lưng. Cô có cảm giác hối hận sao ra đường mà quên thắp hương nên giờ mới xui xẻo vậy. Dù vết phỏng nhỏ như lòng bài tay nhưng cũng đủ làm cô không thể chịu đựng phải quay về.
Ngược lại gần đó Đại Lệ Ti trên người chỉ có một vài vết thương ngoài da không có bị bỏng hay gì khác. Đó là do Đại Lệ Ti trốn ở cửa đầu hướng gió nên vết thương không có gì đáng kể. Y Hi Nhi trong lòng nổi giận khôn nguôi. Cái hào quang chó má kia không chỉ hung hãn gặm lương tâm Y Hi Nhi lại còn trực tiếp gặm hào quang trên người Đại Lệ Ti. Y Hi Nhi tức giận, lửa bùng cháy bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ.
Cô gái này rõ ràng là hại mình mà, đầu tiên ép mình đến chỗ đó nếu như cô đần một chút thì đã phải chết ở xứ người. Coi như cô thông minh giết lính đánh thuê nhưng cị vết phỏng do cô gái độc ác này rồi.
Vì vậy Đại Lệ Ti ở trong lòng Y Hi Nhi lại lần nữa quá ác độc.
Qua một buổi tối thấy Cố Nhã Thuần vẫn không trở lại đại bản doanh tạm thời nên Y Hi Nhi không ngồi yên được.
Cô kích động trút giận lên Lam Lăng Thiên ngay trước mặt.
Y Hi Nhi vừa đến Lam Lăng Thiên chỉ nói đã cho người đi tìm Cố Nhã Thuần.
Mẹ kiếp người đàn này là gì không biết? Cô gái kia vì hắn ở bên ngoài liều sống liều chết, hiện tại sống chết không rõ thế mà hắn còn thản nhiên ở trong phòng mình cầm cái máy tính bảng chó má gì đó chơi liên tục. Nhìn vào trò chơi, tên này đầu óc có phải bị hỏng hay không.
Lam Lăng Thiên coi như không có gì lạ, chậm rãi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Y Hi Nhi, trong mắt nói không rõ là ý vị gì. Thấy thế Y Hi Nhi trong lòng xù lông tức giận.
Cái gì vậy? Cố Nhã Thuần là đại diện của bang Lam các người ra ngoài, hiện tại người của mỗi bang phái đều trở về chỉ có Cố Nhã Thuần vẫn còn ở bên ngoài không biết có phải là đụng đối thủ nguy hiểm không? Hắn sao có thể ngồi yên không quan tâm đến, Y Hi Nhi kêu gào trong lòng.
Lần này mọi người cùng nhau hợp tác phân công nhiệm vụ vì bang phái rất đông, dù ai cũng không cách nào ra lệnh cho nên mỗi bang phái phái ra một phần lực lượng của mình đi ra ngoài tiến hành đột kích quy mô nhỏ và điều tra ví như Mafia là Đại Lệ Ti lãnh đạo, hội Liệt Diễm là Tây Môn Dật lãnh đạo mà Cố Nhã Thuần là đại diện cho Lam Lăng Thiên dẫn người đi ra ngoài sao đến nay vẫn không về.
“Đây là chuyện nội bộ bang Lam, hội Liệt Diễm hình như không có quyền hỏi tới.” Lam Lăng Thiên cười cười nói cũng không tức giận.
Cô bây giờ là lấy lập trường vì bằng hữu Cố Nhã Thuần mà nói không phải lấy lập trường của hội Liệt Diễm. Con mẹ nó, hắn cuối cùng có giao dịch gì với Cố Nhã Thuần mà làm cô ấy muốn giúp hắn như vậy. Cố Nhã Thuần vẫn luôn nói với Y Hi Nhi rằng hắn rất tốt. Kỳ thật cá tính Cố Nhã Thuần như vậy rõ ràng nhất định là có lý do quan trọng nếu không Cố Nhã Thuần tuyệt đối không thể cùng xã hội đen hợp tác và giao dịch.
“Vậy cô muốn thì cứ hỏi cô ấy, có lẽ là vì quá yêu ta. Ai bảo tôi đây ưu tú hơn người” Lam Lăng Thiên nói, ánh mắt hướng tới Y Hi Nhi khiến Y Hi Nhi cả người run rẩy như bị điện giật.
Dĩ nhiên Y Hi Nhi không phải run rẩy vì bị điện giật mà là ghê tởm lời nói của hắn ta.
Người thì có thể có khuynh hướng tự yêu mình rất lớn nhưng yêu mình đến mức vô sỉ như thế Y Hi Nhi thật đúng là rất bội phục Lam Lăng Thiên. Hắn đúng là da mặt dày nhất vũ trụ, không đoán chừng thiên bồng Nguyên soái Trư Bát Giới trong truyền thuyết so ra cũng kém với hắn. Chỉ là ghê tởm thì ghê tởm nhưng chuyện chính sự cũng không thể trì hoãn.
“Vậy anh nhất định là có phương tiện đặc biệt gì đó để có thể liên lạc với cô ấy, anh nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, ta tự đi tìm.” Y Hi Nhi tiếp tục hỏi.
Mỗi người trên người đều có máy truyền tin nhưng Cố Nhã Thuần lại đã sớm mất đi liên lạc với đại bản doanh, mỗi bang phái đương nhiên có các hình thức liên lạc đặc biệt. Hội Liệt Diễm có, cô không tin bang Lam không có. Chỉ cần biết Cố Nhã Thuần ở đâu, cô sẽ không lo lắng nữa.
“Người của tôi không cần tới Y tiểu thư tốn nhiều tâm tư.” Lam Lăng Thiên nhàn nhạt nói một câu rồi đem Y Hi Nhi đẩy ra ngoài cửa.
Tưởng mạnh khỏe là hơn à, chờ có một ngày Cố Nhã Thuần dẫn người dò xét cả nhà hắn. Hừ, Y Hi Nhi cực kỳ tức giận chỉ vào Lam Lăng Thiên mắng một trận: “Con mẹ nó, đồ lòng lang dạ sói. Sớm biết thế này đã không đến tìm anh. Chó so với anh có lương tâm, mẹ kiếp đừng để rơi vào tay lão nương nếu không cho ngươi khóc thảm.”
Nói xong Y Hi Nhi tức giận tới mức tự nhận chính mình là người suy nghĩ quá lương thiện nếu không cũng sẽ không tin tưởng Lam Lăng Thiên là người tốt bụng. Con người này sao có thể giống người bình thường dùng ánh mắt đi cân nhắc đâu. Thật là thất sách, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình. Y Hi Nhi không làm thì thôi nếu đã làm thì sẽ không có chuyện cô không làm được.
Lam Lăng Thiên thấy Y Hi Nhi xoay người đi cũng không làm gì. Mở máy tính bảng tiếp tục trò chơi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt hình như là tự lẩm bẩm nói: quả nhiên là mang theo một cô nàng quá phiền phức.
Nghĩ đến cô gái mạnh mẽ Cố Nhã Thuần đó, Lam Lăng Thiên không khỏi ngẩn người tại sao lại nghĩ đến cô ta. Chẳng lẽ trúng độc, không biết bây giờ cái cô gái kia thế nào? Có bang Lam của hắn che chở nên chắc sẽ giúp cô thuận lợi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Thời gian từ từ trôi qua nhưng Cố Nhã Thuần vẫn không có tin tức gì. Trước mắt đã thấy người của những bang phái khác phái đi lần lượt trở về. Y Hi Nhi có chút không bình tĩnh, may mắnVũ Văn Bác cũng không rãnh rỗi nếu không nhất định đau lòng vô cùng.
Con mẹ nó còn tưởng rằng là người tốt không ngờ lại là một tên khốn kiếp. Cố Nhã Thuần giúp hắn vào sinh ra tử thế mà tên khốn kia cứ thoải mái chơi trò chơi như là con nít mà còn là mấy trò chơi cấp thấp. Đường đường là người đứng đầu của một bạng phái làm vậy mà không thấy mất mặt sao?
Nghĩ đến chuyện của Lam Lăng Thiên, Y Hi Nhi liền giận đến hận không thể đem Lam Lăng Thiên rút gân lột da. Nhìn thấy ánh trăng đã nhô lên cao mà Cố Nhã Thuần vẫn là không có tin tức gì, trong lòng càng thêm gấp gáp, rối bời, không biết nên làm sao?
Bây giờ là thời điểm các bang phái hết sức hỗ trợ lẫn nhau nên cô không dám mạo hiểm mang theo người của hội Liệt Diễm ra ngoài tìm Cố Nhã Thuần bởi một khi thực lực hội Liệt Diễm bị tổn thất rất có thể sẽ mang nguy hiểm đến cho Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi không dám mạo hiểm.
Một khi hội Liệt Diễm suy yếu không biết Trung Đông còn có thể xảy ra chuyện gì?
Nhưng cô lại phải chờ đợi vô ích, cô không đợi nổi nữa rồi.
Thời điểm Y Hi Nhi sốt ruột đến độ cứ giậm chân, Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ cúi lưng xuống kéo kéo vạt áo Y Hi Nhi kéo đi trên hành lang dài.
Hai người nương mình dọc theo hành lang dài, không để cho người khác phát hiện.
“Hai ta qua cửa này ra ngoài” Đinh Tiểu Vũ mở đôi mắt to giảo hoạt nói.
Nhưng. . . . . . Y Hi Nhi không nghĩ tới Đinh Tiểu Vũ to gan như vậy. Tự nhiên đề nghị hai người bọn họ đi ra ngoài, phải biết hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là nguy hiểm có thể hai người sẽ lặng lẽ chết, hy sinh không lừng lẫy chút nào.
“Cố Nhã Thuần nhà cô trước kia cũng coi là đã bận rộn mà giúp tôi mặc dù không có tình cảm sâu nặng như hai người nhưng chúng ta cũng là đồng nghiệp, giúp cô ấy cũng là việc nên làm huống chi tôi muốn âm thầm ra ngoài, so với dẫn một đám người đi ra ngoài còn an toàn hơn. Tin ta đi.” Đinh Tiểu Vũ thuyết phục Y Hi Nhi.
‘Cô xác định sẽ không sao?” Y Hi Nhi do dự một chút nói. Suy cho cùng cô sợ ngộ nhỡ sẽ chết vô ích. Cô không thần thánh có thể vì Cố Nhã Thuần mà chết.
“Dĩ nhiên tôi khẳng định. Đừng quên nghề ban đầu của tôi là gì.” Đinh Tiểu Vũ vươn tay trong tay có một ống nghe nho nhỏ chỉ bằng nửa ngón út.
Đắc ý nhìn ảnh mắt nghi ngờ mà Y Hi Nhi quăng tới, Đinh Tiểu Vũ tiếp tục ưỡn ngực kiêu ngạo mà nói: “Thiết bị liên lạc của bang Lam”
Y Hi Nhi vừa nghe cảm thấy ánh rạng đông rực rỡ của thế giới rức thì đã tới rồi.
Kích động ôm chầm lấy Đinh Tiểu Vũ “Có thứ này thật tốt, không sợ không tìm được Cố Nhã Thuần, tôi chỉ sợ hai chúng ta đi ra ngoài mò mẫm xong đến lúc tìm được cũng đã chết nơi đầu đường. Bây giờ thì tốt rồi, tôi sao lại quên mất nghề cũ của cô là gì, sớm biết đã tìm cô không cần đi tìm tên Lam Lăng Thiên để bị khinh bỉ.”
Không dễ gì được nghe người khác bày tỏ như thế, vừa nghe Y Hi Nhi nói Đinh Tiểu Vũ tỏ vẻ rất hả hê. Trên mặt cô ấy viết rõ ràng muốn nhờ cậy. Thần trộm cô có chuyện gì mà làm không được. Nhớ lại năm đó cô đã phi thiềm tẩu bích (công phu cao cường) lẻn vào nhà các quan lớn trộm biết bao nhiêu đồ, đoán chừng lúc này Y Hi Nhi vẫn còn là một cô nhóc ở góc phòng nào đó sùng bái thần tượng.
Nói không chừng hôm nào về tôi sẽ viết thành một bài hát ca tụng tiểu mỹ Đinh Tiểu Vũ thông minh nhất vũ trụ, tiểu mỹ nữ Đinh Tiểu Vũ công đức vô lượng. Người phụ nữ vĩ đại vậy thật nên viết thành một tỉ sự để lại cho người hậu thế thưởng thức, khiến người đời cũng lấy cô làm gương sau đó khiến cô trở thành người phụ nữ của thời đại, ngày ngày được người ta đốt hương cung phụng.” Y Hi Nhi vừa nói vừa lôi Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ mà rời khỏi.
Đinh Tiểu Vũ hưng phấn chuẩn bị một đống lớn các thứ, từ bên trong phòng của cô nhảy ra ẩn giấu bao gồm rất nhiều loại súng ống, đạn, các loại vũ khí không rõ, áo da quần da khiến Y Hi Nhi nhìn thấy phải cũng phải hỏi cô gái này tới Trung Đông một chuyến mà có phải đã đem toàn bộ bảo bối cũng vật tùy thân mang hết tới. Rốt cuộc cô ây đã trải qua những gì, dù sao cũng là lớn lên trong xã hội đen, là một tên trộm.
Y Hi Nhi nghĩ thầm trong bụng không dám nói ra. Đinh Tiểu Vũ lấy thân phận thần trộm làm kiêu ngạo, lúc này không thể nhảy dựng lên cùng cô lo lắng liều mạng.
Hai người nhân lúc nửa đêm vừa đi vừa bận rộn bàn bạc kế sách cứu Cố Nhã Thuần, không rõ tình huống thế nào, cũng muốn lần nữa để phòng kĩ càng, ngộ nhỡ hai cô gái cùng bộ dạng lén lút ra ngoài lại đang ở phòng hành chính lâu như vậy sẽ có chuyện, sự phối hợp của họ cũng đạt tới trình độ cao. Đinh Tiểu Vũ còn đem một vài mật ngữ và ám hiệu dạy cho Y Hi Nhi.
Ngày sắp sáng.
Hai cô gái ngũ quan tinh xảo mặc áo da ngắn quần da toàn thân bó sát cộng thêm ủng da ống dài đứng trước một tòa nhà. Tòa nhà cao trang bị lớp bảo vệ phòng độc, nhưng có thể nhận ra các tia la-de qua mắt kiếng.
Tòa kiến trúc này có ba tầng lầu cao, một chuông lớn ở bề mặt ngoài trên mặt tường là loại đá nham thạch nào đó xây đắp lên mà thoạt nhìn có một cảm giác không nói được. Dầy cộm, cảm giác nặng nề giống như là nhân chứng của thời gian. Y Hi Nhi trong lòng lặng lẽ đặt tên cho tòa nhà này là tháp đồng hồ. Cô đặt một cái tên rất bình thường vì nó đánh thức moi người dậy. Không có ý gì hay nhưng thắng là ở lời ít ý nhiều mà.
Keng! Keng. . . . . . Tiếng chuông báo năm giờ sáng vào lúc này vang lên. Âm thanh bình yên không hề tạo ra cảm giác nặng nề nữa.
Đang lúc tiếng chuông vang lên thì đồng thời hai cái bóng màu đen đu dây thép thận trọng, vững vàng giống như rất bình thường bay vụt đến một tòa nhà mới tinh đối diện tòa nhà cao kia.
Đó là tòa nhà chính trị có kiến trúc rất cao, thoạt nhìn ngoài mặt rất bình thường, không có gì lạ tuy nhiên bên trong nó chứa công nghệ cao đạt tới trình độ cao nhất. Bình thường công việc của mọi người tr