Sáng sớm, Linh Lung tỉnh lại, thần trí mơ hồ từ từ rõ ràng. Cô có một giấc mộng, trong mộng có Kiến Vũ, Trân Châu, còn có Ngô Tân, trong mộng Trân Châu gả cho Ngô Tân, ném hoa cô dâu bay về phía bầu trời. . . . . . Mà cô, vừa lúc đó tỉnh lại.
Ngọt ngào mà cười khúc khích, Linh Lung ngóng về nơi biển xa xăm.
Từ phòng của Linh Lung, có thể nhìn thấy biển, có lúc tươi đẹp, cũng có lúc tối tăm. Bức tranh màu tím nhạt cô thích nhất treo bên cạnh giường, sắc thái rực rỡ và ý cảnh trừu tượng, cô có thể cảm nhận được vô số tình cảm từ trong nơi bức họa này. Ghế sa lon màu trắng, bàn đọc sách không nhiễm một hạt bụi, trên giá sách phân loại từng quyển sách rất quy củ, ô vuông để trống có vài tấm hình, có nơi để lên một chậu xương rồng nho nhỏ. Kiến Vũ thường nói, chỉ có cô gái tĩnh mịch giống như Linh Lung mới có phòng như vậy.
Từ khi Linh Lung rời khỏi nhà Thượng Quan, Khúc Nghiên chỉ ghé qua nhà trọ mới của cô được mấy lần. Mặc dù có chút mất mác, nhưng mà Linh Lung cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn bị phá đám.
Cuộc sống bốn người túng quẫn, nhưng cũng tự do vui vẻ. Bọn họ đều không có chút kinh nghiệm cuộc sống sinh viên đại học nào, đi làm lúc tốt lúc xấu, có lúc ngay cả phí ăn uống cũng là vấn đề, nhưng mà ai cũng không có oán trách, ngay cả Kiến Vũ gia cảnh giàu có cũng cùng theo chịu khổ. Linh Lung nhìn thấy trong mắt, vui mừng ở trong lòng.
Bởi vì cô cảm giác được Lâm Kiến Vũ là một chàng trai tốt. Có lẽ là ở dưới ảnh hưởng tình nồng ý đậm của Trân Châu và Ngô Tân, giữa Linh Lung cùng Kiến Vũ cũng phát sinh thân mật. Vậy mà, Linh Lung hâm mộ hắn nhất, chính là hắn tuyệt đối tôn trọng cô. Một người con trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, lại có thể tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho cô áp lực. Cho dù có lúc buổi tối an nhàn dựa vào cô, hắn cũng chỉ là ôm cô lẳng lặng ngủ. Người con trai tốt như vậy, Linh Lung quyết định phải thực tâm đối đãi, thật lòng mà quý trọng.
Ánh sáng ấm áp vẩy vào trên mặt thảm, một chút sáng sáng. Linh Lung đang muốn mở rèm cửa sổ ra, xem một chút khí trời sáng rỡ bên ngoài thì, cửa phòng ngủ liền bị "Phanh" đụng vỡ.
"Linh Lung!" Trân Châu đi vào thét lên, "Ông trời của tôi ơi!" Cô trợn tròn mắt hạnh, một tay giơ một phong thơ, kích động kêu la.
Kế tiếp, Linh Lung liền cau mày nhìn Trân Châu nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng cô, bên tai ước chừng nghe thanh âm cao vút của con gái năm phút đồng hồ. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
"Cậu mau đến xem!" Trân Châu nhét tin thông báo vào trong ngực Linh Lung, "Mình được trúng tuyển vào học viện nghệ thuật Khải Tâm!"
Linh Lung định thần nhìn lại, một tay che miệng, nhảy xuống giường tới ôm Trân Châu, "Học viện nghệ thuật Khải Tâm! Trời ạ! Cậu được trúng tuyển vào Khải Tâm! Cậu thành công rồi, thật sự là thành công rồi!"
Sau đó gõ cửa chính là Kiến Vũ mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời giống như cỏ dại, vẫn còn đang ngáp. Xoa mắt ngái ngủ mông lung, hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao sáng sớm mà ầm ĩ như vậy? Trân Châu, mình cũng biết là cậu!"
Theo đuôi Kiến Vũ tới chính là Ngô Tân cũng bị đánh thức, "Trân Châu, sáng sớm em chạy đến gian phòng Linh Lung làm gì?"
Trân Châu nhảy vào trong ngực bạn trai, hét lớn với hắn: "Em thi đậu học viện Khải Tâm!"
Ngô Tân ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hồi hồn, trên mặt ngưng trọng một lúc, khiến cho Trân Châu cũng an tĩnh lại.
Kiến Vũ không biết vì sao nhìn bọn họ đột nhiên trầm mặc, nhưng mà Linh Lung thông minh lại biết, Khải Tâm mặc dù là học viện nghệ thuật tốt nhất, nhưng mà trường học cũng vô cùng xa xôi. Hai nơi cách xa nhau, đây đối với tình nhân yêu nhau tha thiết sao mà chịu được?
Ngô Tân lôi kéo Trân Châu, "Cùng anh ra bên ngoài nói."
Kiến Vũ muốn cùng bọn họ, lại bị Linh Lung kéo lại, "Đừng đi, để cho bọn họ nói chuyện một chút."
"Chuyện gì nghiêm trọng như thế a? Chẳng lẽ Ngô Tân không đồng ý Trân Châu đến học viện nghệ thuật Khải Tâm sao? Cơ hội tốt như vậy, Trân Châu hy vọng đã lâu rồi."
Linh Lung than nhẹ, đầu Kiến Vũ vĩnh viễn không biết quẹo cua, "Tóm lại để cho bọn họ một mình nói chuyện một lát."
"Linh Lung?"
"Ừ?"
Kiến Vũ gãi gãi đầu, "Đại học cũng sắp kết thúc, có tính toán gì hay không?"
Linh Lung kinh ngạc liếc Kiến Vũ một cái, lời nói chững chạc như vậy rất ít từ trong miệng anh nói ra, "Em tính tiếp tục thi thạc sĩ."
"Vậysa o?" Kiến Vũ buồn buồn không vui, "Còn gì nữa không? Không có tính toán khác?"
"Ách? Tính toán cái gì?" Linh Lung càng thêm kinh ngạc.
Trên mặt Kiến Vũ thậm chí càng đỏ ửng, "Cùng anh trở về gặp cha mẹ anh được không?"
Linh Lung giật mình, không nghĩ tới Kiến Vũ đã suy tính đến chỗ này.
Bất quá, lui tới bốn năm, cộng thêm nhiều năm quen biết, nhân phẩm của anh như thế nào Linh Lung rất rõ ràng. Có lẽ hắn không đủ nội liễm, cũng không đủ nổi bật, nhưng mà nhân phẩm của hắn rất tốt, tâm địa thiện lương, đừng nói chi là hắn quan tâm mình cả một thời gian dài. Cộng thêm bề ngoài xuất sắc, gia thế thật tốt, gả cho hắn thật sự là một lựa chọn tốt. Vậy mà, Linh Lung không có chắc chắn mình đã thực muốn kết hôn chưa, tình cảm của bọn họ cũng không có chín muồi đến độ để có thể đi vào hôn nhân.
"Kiến Vũ. . . . . ." Lời nói vòng vo cua quẹo ở trong đầu cô, cẩn thận mà nói ra, "Anh xác định em chính là cô gái anh muốn mang đi cho cha mẹ xem sao?"
Kiến Vũ không do dự chút nào, nhanh chóng gật đầu một cái, "Tuyệt đối là vậy."
"Anh trước không cần gật đầu nhanh như vậy. Ý của em là, chúng ta cũng còn trẻ, cơ hội phát triển còn có rất nhiều, anh nên nghĩ rõ ràng. Nếu tương lai của anh nhất định phải đến những thành thị khác làm việc, tựa như tình huống Trân Châu hiện tại gặp phải, anh sẽ làm sao? Tại sao không đợi đến chúng ta hơi chín muồi một chút, bất luận là trên tâm lý, hay là trên kinh nghiệm cuộc sống, sau đó mới công khai xác định quan hệ của chúng ta?"
"Anh không phải là không có nghĩ tới, nhưng mà chờ lâu như vậy, anh sợ em bị chàng trai khác bắt cóc, không bằng nhanh đính ước với em trước." Hắn đỉnh đạc cười, "Lại nói, Linh Lung, đi gặp cha mẹ anh cũng không phải kết hôn. Trong nhà thúc giục anh tìm bạn gái, anh cũng muốn để cho cha mẹ gặp em."
Linh Lung bị nụ cười của anh chiếu ấm áp dễ chịu , suy nghĩ một chút lời nói của anh tựa hồ cũng có đạo lý, "Nhưng mà. . . . . ."
Sự do dự của cô bị Trân Châu cắt đứt, chỉ thấy Trân Châu và Ngô Tân cặp tay đi vào, trên mặt vui sướng , "Linh Lung! Làm phù dâu của mình! Mình muốn kết hôn!"
Linh Lung há hốc mồm cứng lưỡi, không ngờ rằng nguyên một buổi sáng sớm đơn giản thế nhưng tràn đầy nhiều kinh ngạc.
Trân Châu kết hôn. Trong một tháng bận rộn, Linh Lung giúp một tay sắp xếp hôn lễ Trân Châu tạm thời định ra, mệt mỏi không thở nổi, đợi đến một khắc chân chính thấy Trân Châu cùng Ngô Tân đứng ở trên thảm đỏ kết làm vợ chồng, cô mới ý thức tới, Trân Châu cô gái hồn nhiên trong sáng này đã thành vợ người.
Nhất định là giấc mơ kỳ quái của sáng sớm hôm đó, Linh Lung không khỏi suy nghĩ. Khi cô dâu tung hoa cô dâu bay vào trong không trung, mặc dù ánh mặt trời chiếu đến cô không nâng nổi ánh mắt, cô lại vững vàng mà tiếp nhận nó trong tiếng hoan hô mọi người.
Mình thật sự được sao? Cô và Kiến Vũ liếc mắt nhìn nhau, hơi cười lên.
"Tiểu thư!" Thanh âm tài xế bị dìm ở trong tiếng ồn ào của đám người, nhìn Thượng Quan Linh Lung mặc lễ phục dâu phụ màu trắng trước mắt, tài xế không thể không di chuyển ở trong đám người chen chúc, "Tiểu thư!"
Linh Lung cau mày, nhìn nhìn xung quanh, trừ một đống bạn học thời đại học cái gì cũng không có nhìn thấy. Tiểu thư? Đã không còn ai gọi cô tiểu thư, đại khái cô nghe lầm rồi?
"Thượng Quan tiểu thư!" Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, Linh Lung bỗng dưng xoay người, ngạc nhiên nhìn tài xế mấy năm không gặp, "Tiểu Trần? Cậu tới làm gì?"
Tài xế thở hồng hộc dừng ở trước mặt cô, cũng không có chú ý tới mình đang quấy rầy sự kiện náo nhiệt này, "Tiểu thư! Cô phải theo tôi đến bệnh viện một chuyến!" Vì tìm được tiểu thư, hắn đã chạy khắp tất cả địa phương, rốt cục hỏi thăm được hôn lễ hôm nay.
"Lão gia và thái thái gặp tai nạn xe cộ, đều đưa vào bệnh viện. . . . Nghe bác sĩ nói, lão gia cũng sắp không xong!"
Thượng Quan Linh Lung bị tin dữ này làm cả kinh đứng yên tại chỗ, vẫn là chú rễ bên cạnh quyết định nói với Linh Lung: "Linh Lung! Mau theo tài xế đi a! Không cần lo cho chúng mình!"
Tay Linh Lung hơi hơi run rẩy, cô luống cuống nhìn Ngô Tân một chút, thanh âm không yên nói: "Nói với Kiến Vũ mình phải đi, đúng. . . . . . Thật xin lỗi, giữa chừng phải rời đi!"
Ngô Tân hiểu phất tay một cái, "Đi thôi, nhanh lên, không cần lo lắng cho bọn mình. Nhớ gọi điện thoại báo bình an cho bọn mình."
Linh Lung chưa kịp trả lời liền bị tài xế kéo ra khỏi đám người, xe Mercedes-Benz cố gắng chạy ở trên đường cao tốc, lúc tới bệnh viện, chân Linh Lung đã mềm nhũn.
Theo tài xế dẫn dắt, Linh Lung chạy tới phòng bệnh. Thật ra thì không cần tài xế nói cái gì nữa, một đống người quen mặt đứng ngoài cửa cũng rất rõ ràng.
Bọn họ liếc mắt nhìn Thượng Quan Linh Lung, trong mắt có khi dễ, có mỉa mai, cũng có coi thường.
Cổ họng có chút đau, Linh Lung khẽ bước đến trước cửa phòng bệnh, tay run rẩy mở cửa phòng. Bên trong phòng bệnh tối, một tấm vải trắng bao trùm ở trên giường bệnh. Linh Lung có chút hôn mê, nước mắt chợt xông lên hốc mắt, khiếp sợ to lớn và bi ai trong nháy mắt bao phủ cô, khiến cho toàn thân cô đột nhiên vô lực. Cô run rẩy đưa tay muốn lấy vải trắng ra, lại bị một bàn tay có lực cầm.
"Đây không phải là mẹ em. Mẹ của em không có chết."
Hử? Linh Lung đột nhiên giựt mình tỉnh lại, cô bị trận bi kịch này hù sợ rất nhanh khôi phục tỉnh táo. Đây không phải là mẹ! Cô bỗng dưng thở phào một cái, một tay theo bản năng vuốt ngực. Ngẩng đầu lên, cô nhìn vào một đôi con ngươi phức tạp chán nản.
Thượng Quan Ngự Quân buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: "Mẹ em bị thương não bộ, ở phòng bệnh bên cạnh, bác sĩ nói bà ấy rất khó tỉnh lại."
Tâm vừa mới buông lỏng lại trở nên nặng nề. Không để ý đến những người khác, ở trong mắt cô Thượng Quan Tấn chết đi tự nhiên mang cho cô sầu não, cũng đả kích cô như tin dữ của mẹ, Linh Lung lảo đảo xoay người kéo cửa phòng ra, quên mình mang giày cao gót ba tấc [1], nhấc chân chạy đến phòng bệnh đối diện. Đẩy cửa phòng mẹ ra, cô giật mình ở nguyên tại chỗ.
[1] tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)
Cả người mẹ cắm đầy ống, không có chút dấu hiệu cuộc sống nào nằm ở nơi đó, máy hô hấp thường xuyên tạo ra những thanh âm máy móc, Linh Lung không biết nên đi vào như thế nào. Cô sợ hãi đến không biết làm sao.
Lần đầu, cô biết cô cần phải có người ở bên người cô! Quay đầu lại, cô nhìn vào người đàn ông đối diện kia trong con ngươi sâu xa, ánh mắt của hắn kiên nghị mà còn tỉnh táo, mặc dù cách một hành lang cũng rất kiên định đưa mắt nhìn ở trên người của mình run rẩy. Chỉ là ngắm nhìn trong nháy mắt như vậy, cô đột nhiên cảm thấy một cổ khí lực tập trung vào thân thể của mình. Cô xoay đầu lại, lẳng lặng đi lên trước, nước mắt rơi xuống ở trên thân thể mẹ không chút cảm giác nào.
Bác sĩ đi tới, thấy biểu tình của cô thì khẽ thở dài.
"Thượng Quan tiểu thư phải không?" Ông ấy đi vào.
Thượng Quan Linh Lung cho mình một chút thời gian để trấn