tĩnh lại, mở miệng dùng thanh âm đè nén hỏi: "Tình huống của bà ấy như thế nào?"
"Não bộ bị thương, sợ rằng nửa đời sau sẽ trở thành người sống đời sống thực vật." Bác sĩ lộ vẻ mặt chán nản, "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực hết sức."
Trầm mặc một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, "Cơ hội bà ấy tỉnh lại có bao nhiêu?"
"Rất khó nói. Nhưng mà trường hợp như vậy cũng không nhiều." Bác sĩ có chút kinh ngạc cô gái mảnh khảnh kiên cường và tỉnh táo trước mắt này. "Thượng Quan tiểu thư xin yên tâm, bệnh viện này thuộc công ty của gia tộc Thượng Quan, nhất định sẽ toàn lực chiếu cố Thượng Quan thái thái."
Đàm luận sơ qua với bác sĩ một lát, Thượng Quan Linh Lung đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ. Kéo cửa ra, cô vừa vặn thấy mấy hộ sĩ đẩy thi thể Thượng Quan Tấn ra ngoài. Trong hành lang các thân thích nhà Thượng Quan bắt đầu ồn ào, nhưng Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng liếc một cái lập tức khiến cho tất cả bọn họ đều yên tĩnh lại.
Linh Lung ngoài ý muốn nhìn hắn, con ngươi kia sâu không thấy đáy, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Một tay theo thói quen đang kẹp một điếu thuốc, không thèm quan tâm là ở nơi bệnh viện như vậy, mặt Thượng Quan Ngự Quân không thay đổi nhìn hộ sĩ đẩy thi thể Thượng Quan Tấn càng đẩy càng xa. Chẳng qua là lúc chuyển qua hành lang, lông mày hắn mới nhíu lại vô cùng nhỏ, rồi lại lập tức bị khói che. Là nguyên nhân gì, khiến cho hiện tại cô cảm giác hắn cùng mấy năm trước khi cô rời khỏi hoàn toàn khác?
Khi đó, hắn chỉ là một người lạnh nhạt, mặc dù rất ít nhưng mà cô vẫn có thể từ trong con ngươi của hắn nhìn ra được tình cảm dao động. Mà bây giờ, quanh thân hắn tản ra lạnh như băng vô tình. . . . . .
Linh Lung quan sát hắn, cũng nhận thấy được một người khác đưa mắt nhìn, Linh Lung dời đi tầm mắt, nhìn thấy cô gái tóc dài đứng ở sau lưng Thượng Quan Ngự Quân.
Vóc người cao gầy, tóc dài đến mông, đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa có một đôi mắt màu nâu xinh đẹp. . . . . . Chẳng qua là vô cùng lạnh nhạt. Lúc mình quan sát cô ấy, cô ấy cũng không có chút nào che giấu mà quan sát mình.
Thượng Quan Ngự Quân ra một dấu tay hơi nhỏ, cô gái kia đi lên trước. Hắn nhẹ nói cái gì ở bên tai của cô ấy, cô gái kia rất nhanh gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời đi nhàn nhạt nhìn Linh Lung một cái.
Ăn ý không nói gì như vậy, chỉ sợ không phải mấy ngày có thể bồi dưỡng được. Linh Lung âm thầm nhìn lại Thượng Quan Ngự Quân một cái, thấy hắn đã quyết định rời đi. Khoảnh khắc hắn từ bên cạnh cô đi qua, Linh Lung tự dưng khẩn trương một lúc.
Đang khi Linh Lung cho là hắn sẽ mặc nhiên rời đi, hắn bỗng dưng xoay người mặt quay về phía mình. Linh Lung ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn hắn.
"Cùng anh trở lại nhà Thượng Quan đi." Thanh âm của hắn trầm thấp, lộ ra uy nghiêm chân thật đáng tin, "Hiện tại."
"Tại sao?" Linh Lung ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, "Em sao phải cùng anh trở về?"
"Xử lý di chúc."
Mười mấy đôi mắt đột nhiên rơi vào trên người Thượng Quan Ngự Quân, mấy người trẻ tuổi không có thông minh mà thậm chí bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Mà Linh Lung, hung hăng rùng mình ớn lạnh.
Tại sao cô cảm thấy bởi vì trận tai nạn xe này, cuộc sống của cô lại phải nhấc lên quan hệ với nhà Thượng Quan?
Cửa phòng nửa khép, Linh Lung cẩn thận đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc phát hiện cô gái cao gầy xinh đẹp đó đứng ở trong phòng cô đi qua, quan sát cái gì.
Thanh âm đẩy cửa khiến cho Dạ Đồng xoay người lại, cô nhìn Linh Lung đi tới.
"Cô trở lại." Cô ấy lại quay đầu đi, không có nhìn cô, "Lúc này rất tốt."
"Cái gì rất tốt?" Phụ tá của Thượng Quan Ngự Quân có một đống, nhưng không có ai có thể lên tới lầu hai của nhà lớn. Linh Lung có chút kinh ngạc cô ấy có địa vị cao ở nhà Thượng Quan, cũng nhận thấy được cả người cô ấy tản mát ra cao ngạo.
"Cô trở lại rất tốt." Tầm mắt Dạ Đồng nhẹ nhàng khẽ quét qua ở trên người cô, "Cô không ngại tôi tiến vào phòng của cô thăm viếng chứ? Trước kia tôi đã tới mấy lần, còn tưởng rằng Thượng Quan Linh Lung là một cô gái hồn nhiên trong sáng, gian phòng màu hồng, mặt giường tơ trắng. . . . . . Nhưng cô lại không phải . . . . . ."
Thanh âm khàn khàn, âm điệu bình tĩnh, nhưng mà tràn đầy mùi thuốc súng.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Linh Lung để đồ trong tay xuống, không trả lời cô gái trước mắt. Thành thạo mở tủ ra, cô nhìn thấy quần áo trước kia của mình vẫn ở đây, liền tùy ý lấy ra một bộ quần áo, đi về phía phòng tắm.
Dạ Đồng cũng không có nổi giận với sự coi thường của cô, "Không để ý tới tôi sao? Thượng Quan Linh Lung." Cô liếc mắt nhìn bóng lưng của cô ấy, khóe mắt quyến rũ mơ hồ lóe ra oán hận, bên mép lại bay nụ cười diễm lệ, "Bốn năm trước, cô rời khỏi nhà Thượng Quan. . . . cô gái đáng thương ngu xuẩn, cô không biết cô đã bỏ lỡ cái gì đâu."
Lời nói sâu kín của cô bị thanh âm nước chảy trong phòng tắm che dấu, Dạ Đồng đi ra phòng của Linh Lung. Đi ngang qua một mặt gương trên tường của hành lang, bỗng dưng ánh mắt duyên dáng quét qua mình trong gương, oán giận tràn ra ở trong lòng Dạ Đồng. Tại sao khi người mà cô muốn theo đuổi nhìn cô, lại xuyên qua cô nhìn cô gái hết sức bình thường trong phòng đó?
Không phải là cô đa nghi, lần đầu hắn nhìn thấy cô đã biết rõ cô là sát thủ lại sơ sót ngớ ngẩn trước mặt cô, hành động kỳ quái của Thượng Quan Ngự Quân đêm đó khiến cho cô khắc bóng dáng của hắn vào trong đầu. Lần thứ hai nhìn thấy hắn, hắn cũng sững sờ trong nháy mắt như lần đầu. . . nhưng cô ý thức được, nhất định là diện mạo của cô giống người nào đó trong lòng hắn, có lẽ là một người rất quan trọng, khiến cho hắn liên tục hết hai tới ba lần không cẩn thận. Khi hắn vô số lần nhìn chằm chằm mặt của cô rồi suy tư, cô đã từng hỏi hắn, có phải là bộ dáng cô giống người nào hay không. Hắn luôn trong nháy mắt thu lại trầm tư, không trả lời.
Cô cho là mình sai lầm rồi, cô cho là dã tâm bừng bừng giống như Thượng Quan Ngự Quân, sẽ không có người nào có thể làm cho hắn bận tâm. Vậy mà một khắc Thượng Quan Linh Lung hoảng hốt bước vào phòng bệnh, Dạ Đồng kinh ngạc phát giác tầm mắt Thượng Quan Ngự Quân thế nhưng chuyên chú chuyển dời đến trên người cô ấy!
Cô ấy là người nào?
Dạ Đồng quan sát Thượng Quan Linh Lung ở hành lang đối diện, một thân lễ phục màu trắng bao bọc đường cong thân thể duyên dáng, tóc quăn đen nhánh xõa ở trên gương mặt tái nhợt tinh xảo của cô ấy, bi thương di chuyển ở trên mặt cô, cô bé trước mắt tinh xảo lại yếu ớt. Vậy mà, cô ấy cùng lắm chẳng qua là tinh xảo mà thôi, cũng không xinh đẹp hơn, cô gái bình thường này tại sao có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn?
Sau đó, Thượng Quan Linh Lung ngẩng đầu lên, cặp mắt kia lành lạnh, lóe ra ánh mắt vô cùng sáng suốt, cho dù cơ hồ bị kinh hoảng cùng bi thương bao phủ, nhưng vẫn khiến cho mình chấn động mà tỉnh táo. Cô chợt hiểu, Thượng Quan Ngự Quân đang nhìn mình, cũng xuyên qua thân thể của mình nhìn Thượng Quan Linh Lung này!
Bi ai, chuyển qua mỗi một tấc thân thể cô, nhưng mà Dạ Đồng lại càng đứng thẳng tắp. Có lẽ cô để mặc cho mình trầm luân, trong lúc cuộc sống của cô còn chưa có đánh thua quá bất kỳ một cuộc chiến nào. Cô muốn ở lại bên người Ngự Quân, cho dù là nhìn hắn xa xa, nhưng mà cô có thể có được toàn bộ tín nhiệm của hắn, cô. . . . . . muốn mình là duy nhất của hắn.
Linh Lung không biết giờ phút này tại sao mình phải ngồi ở bên trong phòng tiếp khách của nhà Thượng Quan, chịu đựng ánh mắt khác thường và nhỏ giọng nghị luận chung quanh. Ngồi ở bên cạnh cô, đều là thân thích nhà Thượng Quan. Thượng Quan Tấn có ba anh em, mà mỗi anh em lại có không ít con cái làm ở công ty Thượng Quan. Bọn họ đều có tư cách xuất hiện tại nơi này hơn mình, không phải sao?
Cô hồ nghi mà nghĩ, cũng im lặng nhìn Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cách đó không xa, thấy hắn chẳng qua là đưa lưng nhìn xa ngoài cửa sổ, bên cạnh vẫn có mỹ nữ tóc đen đứng. Nghe thím Trữ nói, cô ấy gọi là Dạ Đồng, là cô gái duy nhất có thể ngủ lại nhà Thượng Quan qua nhiều năm như vậy.
Cô gái cao ngạo lạnh nhạt như vậy và Thượng Quan Ngự Quân cao quý lạnh như băng thật ra vô cùng xứng đôi với nhau. Nghĩ tới đây, Linh Lung không khỏi lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng không có chú ý tới nụ cười cực mỏng này lọt vào đáy mắt Thượng Quan Ngự Quân, khiến cho con ngươi thâm ảo của hắn vô duyên vô cớ lại bịt kín âm trầm.
Luật sư mở ra di chúc, xem kỹ biểu tình mỗi người, cũng không bỏ qua Linh Lung thất thần và vẻ mặt tỉnh táo của Thượng Quan Ngự Quân, cùng những vả mặt bất an, lo lắng, khác nhau của những người trong phòng. Một đôi anh em nhà Thượng Quan này, một lạnh lùng, một tự nhiên, thật là tổ hợp gia đình kỳ dị. A! Bọn họ cũng không phải là ruột thịt. . . . Luật sư tự nhủ. Không biết sau khi đôi anh em này nghe xong di chúc mỗi người sẽ có cảm xúc gì?
"Các vị." Luật sư thanh thanh cổ họng, "Căn cứ di chúc của Thượng Quan Tấn tiên sinh lập ra khi còn sống, toàn bộ tài sản to lớn của ông ấy chia làm năm phần. . . . . ."
Thật lâu mới có thể nói xong toàn bộ tài sản, ông liếc phản ứng của mọi người, cũng không kinh ngạc đối với ngạc nhiên trên mặt bọn họ, gia nghiệp khổng lồ như vậy cũng khiến cho ông có kinh nghiệm phong phú rung động thật lâu.
"Căn cứ ý nguyện của ông ấy. . . . . ." Ông ta kéo dài thanh âm, "Thượng Quan Tấn tiên sinh đem năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thượng Quan thị, năm ngàn vạn Đô-la tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu giá trị hai ngàn vạn, hai ngôi biệt thự cùng năm chiếc xe để lại cho Thượng Quan Ngự Quân tiên sinh, phía dưới là danh sách tài sản." Ông đưa cho Thượng Quan Ngự Quân một trang giấy chằng chịt.
"Tài sản còn lại để cho Thượng Quan Việt tiên sinh, Thượng Quan Viễn tiên sinh còn có Thượng Quan Tần tiên sinh cùng với con cái của bọn họn chia ra thừa kế. . . . . ." Ông ta rút ra ba tờ danh sách đưa cho ba anh em không kịp chờ đợi của Thượng Quan Tấn, "Cặn kẽ liệt kê như sau. . . . . ." Ông đỡ khung mắt kiếng, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ.
Danh sách dài dòng từ trong miệng luật sư không có tình cảm bị liệt kê từng cái, Linh Lung đã chuyển toàn bộ lực chú ý ra sân ngoài cửa sổ, an tĩnh mà nhìn con chin tự do mổ. Có lẽ, thật sự là tuổi cô còn rất trẻ, không hiểu được tại sao những người ở trước mắt thấy tiền tài quan trọng hơn cuộc sống tốt dpe95.
Chợt, không biết ai hỏi một câu: "Chờ một chút. Bác trai không phải là có sáu mươi phần trăm cổ phần ở công ty Thượng Quan sao? Còn dư lại mười phần trăm cho người nào?"
Luật sư nghe lời của hắn, trên mặt xuất hiện một nụ cười tao nhã, tựa hồ đang đợi cái vấn đề này. Dù sao, tin tức này sẽ làm mọi người khiếp sợ, "Thượng Quan tiên sinh đem mười phần trăm tài sản còn dư lại giao cho Khúc Nghiên vợ hợp pháp của ông ấy. Bởi vì tình huống sức khỏe bây giờ của Thượng Quan phu nhân, mười phần trăm này sẽ giao cho người thừa kế thứ nhất của bà ấy là Thượng Quan Linh Lung." Ông mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Linh Lung ngạc nhiên nhìn mình lom lom, "Thượng Quan tiểu thư, đây là văn kiện hợp pháp, xin ngài xem qua."
Làm sao chứ? Ông ấy. . . . . . Làm sao lại phân tài sản cho mẹ? Mười phần trăm cổ phần, giá trị thật lớn. . . . . .
Trong nháy mắt ngạc nhiên chợt lóe lên, Linh Lung rất nhanh ý thức được mười phần trăm cổ phần này sẽ mang cho mình bao nhiêu tai nạn! Cô bỗng nhiên đứng lên, nhìn chung quanh, không ngoài ý ánh mắt bọn họ càng thêm hồ nghi và bốn phía an tĩnh kỳ quái. Lơ đãng, ánh mắt của cô chống lại con ngươi thâm ảo của Thượng Quan Ngự Quân đứng ở bên cửa sổ. Hắ