Âm nhạc êm ái xung quanh giáo đường vang lên, ở giáo đường mọi người rắc cánh hoa hồng màu trắng.
Đây là một hôn lễ nhỏ, trừ Mục Sư, người tham gia cộng thêm cô dâu chú rể cũng chỉ có bốn người. Bên trong phòng hóa trang của cô dâu, Trân Châu lục đục vẽ loạn trên mặt Linh Lung.
"Thiệt là! Có cô dâu nào giống như cậu không, thần thần bí bí, ngay cả người nhà cũng không dám mời."
"Mình không có người nhà." Linh Lung một thân lụa trắng, áo cưới đên giản mặc trên người cô, mặc dù cũng không phải là thiết kế nổi tiếng, cũng là hào phóng ưu nhã.
Trân Châu liếc mắt một cái nhìn Linh Lung bình tĩnh không giống như cô gái chờ gả, "Nói cũng phải. Nhưng mình không hiểu, tại sao hôn lễ của cậuvà Kiến Vũ lại bí mật như vậy, ít nhất cũng phải để cho mấy bạn học biết không được sao?"
"Về sau nói cho bọn họ biết." Linh Lung than thở, không muốn nói cho Trân Châu nghe nguyên nhân thật sự "Mình thích hôn lễ đơn giản một chút, xã giao nhiều như vậy quá đáng ghét."
"Được! Cậu là cô dâu, cậu lớn nhất." Trân Châu ra dấu tay để cho Linh Lung đứng lên, "Tóc của cậu thật là đẹp, từ đại học tới giờ chưa thấy cậu cắt." Thay cô sửa sang lại áo cưới cho tốt, Trân Châu vui mừng nói: "Cuối cùng đợi đến ngày nay. Kiến Vũ đợi cậuđã lâu, cuối cùng cũng chờ được."
"Ừ." Linh Lung gật đầu một cái, thở một hơi thật dài, "Đến lúc tiến vào!" Cô rộng mở cửa, nhìn Ngô Tân chờ ngoài cửa "Chúng ta đi thôi."
Trên thảm đỏ, Kiến Vũ đi giày Tây âu đứng thảng, lúc cô đi tới trong khoảnh khắc, trên mặt của hắn là vẻ hạnh phúc, mặc dù xa như vậy, nhưng là Linh Lung có thể rõ ràng có thể nhìn thấy đáy mắt hắn xúc động.
Trong nháy mắt, Linh Lung thật lòng cười. Cô có yêu Kiến Vũ, cô nảy sinh tình cảm là khi hắn quan tâm, chăm sóc. Dù không mãnh liệt, nhưng lại lâu dài. Nếu như cô yêu Thượng Quan Ngự Quân, cô đối với hắn yêu say đắm mãnh liệt và triền miên, vượt qua tình yêu với Kiến Vũ nhiều. Nhưng cô có nắm chắc có thể yêu Kiến Vũ, chỉ cần cho cô thời gian, cho cô thời gian quên nam nhân lạnh như băng đó. . . . . .
"Hai người là một đôi, đã bỏ lỡ năm năm." Ngô Tân đang dắt cô đi bên cạnh nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
Linh Lung vẫn không chớp mắt nhìn Kiến Vũ, nụ cười ở trên môi nỡ rộ, còn thiếu một bước, cô nhìn thấy Kiến Vũ vươn ra tay, đưa tay chạm vào. . . . . .
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa giáo đường bị đẩy ra.
Linh Lung kinh ngạc quay đầu lại, đầu ngón tay đụng vào tay Kiến Vũ rồi lại rơi xuống. Trái tim đập thình thịch, cô thấp thỏm bất an nhìn nam nhân cao lớn đứng ở giáo đường. Màu vàng kim dương quang từ phía sau hắn chiếu rọi, buộc vòng quanh thân hình của hắn. . . . . .
Ở cô trợn to mắt, hắn một bước lại một bước đi về phía cô, thân thể của cô đang run rẩy, thế nào lại là hắn?
Tại sao hắn lại tới?
Thượng Quan Ngự Quân từng bước một đi tới trước mặt cô, mỗi tiếng bước chân lại khiến cho trái tim Linh Lung rung động. Hắn híp mắt, nhìn Linh Lung, đồng tử đen như mực ẩn sâu đè nén tức giận. Kéo tay cô buông xuống, hắn trầm trầm nói: " Trở về cùng anh."
"Không. . . . . ." Linh Lung giật tay, muốn đem tay của mình kéo ra , "Em không đi theo anh!"
Kiến Vũ sững sờ nhìn hai người kia, xông lên trước bảo vệ Linh Lung, "Buông cô ấy ra !"
"Cô ấy đã sớm không thuộc về ngươi." Giọng Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng khiến cho Linh Lung bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
"Không, không muốn!" Linh Lung run giống như mùa thu lá rụng, tuyệt vọng theo dõi hắn, "Đừng nói nữa" Cô đã biết hắn muốn nói gì.
Thượng Quan Ngự Quân không trả lời câu hỏi của hắn, giọng lại trầm thấp đối với Linh Lung nói: "Nếu như không muốn anh nói, vậy hãy cùng anh trở về."
Linh Lung run rẩy đầu gối khụy xuống trên thảm đỏ, mặt tái nhợt giống như không thể tiếp nhận nhiều hơn bi thương, "Tại sao? Thượng Quan Ngự Quân, tại sao không thể cho em tự do? Em đã cho anh thứ anh muốn !" Cô lộ vẻ sầu thảm nhìn hắn, "Rốt cuộc phải làm như thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua cho em?"
Lời của cô khiến đáy lòng hắn nổi dậy một trận cuồng phong mãnh liệt, cô hỏi không có sai, tại sao hắn không thể thả cô đi? Hắn trầm mặc nhìn cô, trong đôi mắt không biết là tình cảm gì, khiến cho hắn có vẻ thậm chí có chút ngơ ngẩn.
"Anh sẽ không bỏ qua cho em, bởi vì em chỉ thuộc về anh! Từ ngày em vào nhà Thượng Quan, nhất định phải là người của anh."
"Không phải vậy!" Linh Lung khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, "Em thiếu anh cái gì? Thiếu Thượng Quan gia ba năm tiền nuôi dưỡng sao? anh nói bao nhiêu, em sẽ trả!"
"Còn anh? Nguyên nhân em dâng mình cho anh?" Giọng của hắn chợt âm trầm, nhìn thấy Linh Lung lúc nghe những lời này sắc mặt bỗng dưng tái nhợt.
Lời nói của Thượng Quan Ngự Quân đâm một nhát thật sâu vào trái tim Linh Lung. Cô không muốn người khác biết chuyện, hôm nay bị bày tại hiện trượng, quẫn bách cùng lộ vẻ sầu thảm khiến cô không ngốc đầu lên được, cô sợ nhìn thấy vẻ mặt của Kiến Vũ, sợ nhìn thấy hắn bị tổn thương, càng sợ hắn khinh bỉ. . . . . .
Nước mắt tuôn ra hốc mắt, vào giờ phút này Linh Lung hoàn toàn tuyệt vọng, bả vai yếu đuối run rẩy, cô bỗng nhiên cười lớn, giọng mang theo hận ý cùng thê thảm, "Em hận anh! Thượng Quan Ngự Quân,em hận anh, hận anh phá hủy cuộc đời của ta!" Nước mắt rơi xuống trên bờ môi của cô, không rửa sạch hận ý khắc sâu trong mắt cô.
Thượng Quan Ngự Quân chấn động, hồi tưởng lại con ngươi mát lạnh như suối mang theo nụ cười thản nhiên cùng con ngươi trước mắt chỉ đựng bi ai, còn có vô hạn oán hận chồng chất. Hắn bỗng dưng ý thức được hắn thay đổi cô, cô đã từng là một cô gài vui vẻ bình thản, mà bây giờ cô. . . . . . Tuyệt vọng. Nói không rõ là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có mơ hồ hối tiếc.
Hắn yêu cô sao?
Đầu hắn lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Không! Hắn sẽ không yêu cô!
Tiếp nhận đáp án này, hắn lạnh lùng kéo cô đứng dậy, "Không cho khóc." Như cũ là câu nói kia, một hồi lâu rồi lại nói: "Anh không muốn thấy em khóc."
Hắn mạnh mẽ một thanh kéo cô đứng dậy, đem cô ôm ngang, sãi bước đi ra giáo đường. Còn lại mấy người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa.
Từ khi Linh Lung quay về bên Thượng Quan Ngự Quân, cô bắt đầu gầy đi. Ý chí của cô từ từ sa sút, mặc dù cô đã không đi làm, bởi vì cô đã liên tục hai lần té xỉu ở trong văn phòng của Thượng Quan Ngự Quân, nhưng vẫn là suy yếu cả ngày nằm trên giường. Thượng Quan Ngự Quân mời bác sĩ, bác sĩ kiểm tra cho cô không dưới mười mấy lần, cuối cùng kết luận là cô bị bệnh kén ăn.
Thượng Quan Ngự Quân âm u nhìn thẳng, bác sĩ không thể không nói: "Thật ra thì bệnh kén ăn cũng không phải là một loại bệnh trong cơ thể, đây là một loại phản ứng khi tinh thần chịu cú sốc quá lớn. Mặc dù tôi đã cho Thượng Quan tiểu thư uống thuốc, nhưng nếu như chính cô không thể thoát khỏi bóng ma kia, bất kỳ thuốc nào cũng không có tác dụng. Dù sao, tâm bệnh phải dùng tâm dược."
Nghe lời của bác sĩ, Thượng Quan Ngự Quân giống như con bão vọt vào phòng của Linh Lung, cửa phòng bị động tác mãnh liệt của hắn khi xong vào "Phanh" đụng vào vách tường.
"Em yêu Kiến Vũ đến vậy sao?" Giọng hắn chán nản mang theo áo não cùng tức giận, "Thương hắn đến nguyện ý vì hắn tự hành hạ mình?"
Ngồi ở trên ghế sa lon gần cửa sổ Linh Lung nghe lời của hắn, từ từ xoay đầu lại, miễn cưỡng mỉm cười với hắn, "Đối với anhcó quan trọng không? Thì ra em không phải là dễ khống chế sao? Em đã mất đi năng lực chống cự, anh càng cao hứng hơn mới đúng." Dáng vẻ tức giận của hắn khiến Linh Lung kinh ngạc, hắn chưa bao giờ mất đi tỉnh táo .
Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên không nói gì, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt không có chút sức sống nào, hắn chỉ cảm thấy tức giận cũng không xử chí. Lần đầu, hắn không biết nên làm sao, trong lòng lo sợ không yên đột nhiên khiến hắn hiểu, hắn đang sợ mất đi cô. . . . . . Như vậy nhận thức khiến cho hắn hắn đối với mình càng ngày càng dứt.
Cô đối với hắn mà nói phải không chút quan trọng nào!
Trữ tẩu xuất hiện vào lúc này ở cửa, "Tiểu thư, phía dưới có một cô gái xưng là Trân Châu muốn gặp ngừoi."
Trân Châu? Bạn của cô? Thượng Quan Ngự Quân bỗng nhiên khủng hoảng, "Đuổi cô ấy đi" Lúc nói những lời này, hắn không có xem nhẹ tia ánh sáng vội vã thoáng qua trong mắt cô, ánh sáng kia cũng đang nghe lời của hắn sau nhanh chóng biến mất. Hắn nắm chặt quả đấm, quyết định của hắn từ trước đến giờ sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà thay đổi!
Trữ tẩu lo lắng liếc mắt nhìn Thượng Quan Linh Lung, đôi môi run run hạ xuống, không nói gì lui ra khỏi phòng của cô.
"Em muốn gặp cô ấy?" Hắn âm trầm nhìn cô chằm chằm.
"Đúng vậy" Linh Lung rất thành thực trả lời, "Thật sự em muốn gặp cô ấy, nhưng nếu như anh không chịu, em cũng không có ý kiến." Cô nhìn hắn, bình tĩnh vô cùng.
Không phải là như vậy! Cô không phải là như vậy! Từ trước, cô mặc dù ngoài mặt thuận theo, nhưng là hắn luôn có thể nhìn ra sự phản kháng trong con ngươi mắt lạnh của cô. Cô cho tới bây giờ cũng chưa có công khai đối kháng bất luận kẻ nào, nhưng là, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên khi cô mười tám tuổi lúc nhắc tới việc dời Thượng Quan gia, trên mặt cô kiên nghị hòa. . . . . . Sinh mệnh. Mà bây giờ, cô vô điều kiện đối với yêu cầu nào của mình cũng cúi đầu, như vậy Thượng Quan Linh Lung không phải là Thượng Quan Linh Lung hắn muốn!
Thượng Quan Ngự Quân chưa từng phát hiện mình lại mâu thuẫn như vậy, không muốn cô gặp bạn vì sợ bạn cô sẽ mang cô đi, vậy mà hắn lại không thể đối mặt với người không cso sự sống, không nhúc nhích này!
Đột nhiên, hắn sải từng bước lên phía trước, đem Linh Lung bế ngang. Linh Lung khiếp sợ nhìn hắn chằm chằm, chưa từng nhìn thấy hắn luống cuống như vậy, kinh ngạc chấn động kịch liệt tình cảm của hắn. . . . . . Hắn muốn mang mình đi nơi nào?
Dưới lầu, Trân Châu vẫn còn lý luận với Trữ tẩu. Đối với việc Thượng Quan gia không để cho cô cùng Linh Lung gặp mặt tức giận bất bình, lúc nhìn thấy Thượng Quan Ngự Quân ôm Linh Lung xuống lầu, cô lập tức trợn mắt hốc mồm.
Thượng Quan Ngự Quân đem Linh Lung đặt ở trên ghế sa lon phòng khách, dáng vẻ thận trọng lần nữa khiến cho mọi người kinh ngạc. Sau đó, hắn cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Đây coi như là. . . . . . Để cho cô cùng Trân Châu gặp mặt sao? Linh Lung buồn bực, tầm mắt dõi theo bóng lưng của hắn mãi cho đến khi không nhìn thấy hắn mới thôi.
"Sao cậu gầy như vậy!" Trân Châu lo lắng quát lên, "Thượng Quan Ngự Quân chẳng lẽ không cho cậu ăn?"
"Bệnh kén ăn!" Thanh âm của cô càng thêm bén nhọn, "Chuyện gì xảy ra?"
Linh Lung thở dài một cái, giọng nói vững vàng trả lời: "Mình cũng không biết. Thật ra thì trừ thân thể càng ngày càng suy yếu, tự mình cũng không có cảm giác có gì khác lạ, vậy đại khái giống như. . . . . . Kẻ điên không biết mình điên một dạng đi!"
"Linh Lung!" Trân Châu luống cuống, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của cô, "Là Thượng Quan Ngự Quân làm gì ngươi sao? Tại sao cậu lại tuyệt vọng như vậy?"
Trong nháy mắt, Linh Lung nắm chặt quả đấm của mình, cô thật tuyệt vọng sao? Trong tiềm thức, cô đã tuyệt vọng? Tuyệt vọng mình. . . . . . Cũng không có cơ hội quên đi tình yêu đối với hắn, sâu nặng?
"Kiến Vũ khỏe không?" Cô nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, "Anh ấy có hận mình không?"