Linh Lung đang làm việc nhận được điện thoại khẩn cấp của bệnh viện vội vàng chạy tới bệnh viện,lúc đấy bác sĩ đã lo lắng đứng ở ngoài bệnh viện.
"Thượng Quan tiểu thư!" Nhìn thấy Linh Lung chạy vào bệnh viện, hắn lập tức lớn tiếng kêu.
"Mẹ tôi sao rồi?" Cô thở không ra hơi hỏi,
"Bà tỉnh lúc nào?"
"Nửa giờ trước, một y tá phát hiện."
"Bây giờ thì sao?" Cô vội vả theo sát bác sĩ ở hành lang đi.
"Thượng Quan phu nhân đã hoàn toàn khôi phục thần chí. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."
Linh Lung không có nghe thấy câu "Nhưng mà" của bác sĩ, không thể chờ đợi muốn đi vào phòng bệnh, lại bị bác sĩ kéo lại.
"Thượng Quan tiểu thư!" Bác sĩ nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, "Có một số việc cô nhất định phải biết!"
Phát hiện ánh mắt nghiêm túc của hắn, trong lòng Thượng Quan Linh Lung dâng lên cảm giác xấu.
" Mấy năm qua thân thể của lệnh đường. . . . . . rất tệ. Phần lớn các cơ quan cũng đã suy kiệt, nhất là tim. . . . . . Nếu như bất tỉnh , thân thể sẽ tổn hại không lớn, cũng có thể chống đỡ mấy tháng. Hiện tại đột nhiên tỉnh lại. . . . . . là hồi quang phản chiếu." (Người sắp chết tự dưng tỉnh táo....)
"Tại sao. . . . . . Tại sao không có ai nói cho tôi biết?" Linh Lung đôi môi run rẩy "Bà vừa mới vừa tỉnh lại! Tại sao có thể nói là hồi quang phản chiếu?"
"Chúng ta có nói qua cho Thượng Quan tiên sinh, người không có nói cho cô biết có lẽ là không muốn cô lo lắng."
"Mẹ tôi. . . . . . Bà còn bao lâu?"
"Nếu như có thể chống đỡ qua hôm nay, chính là kỳ tích."
Linh Lung vuốt ngực, không thể tin được tin vui mới nhận là điềm báo bi kịch. Cô tái mặt, không để ý tới bác sĩ sau lưng, đi vào phòng bệnh.
Đã lâu mới gặp lại mẹ, trong lòng Linh Lung không khỏi dâng lên đau thương.
Nhưng nhìn mẹ gầy gò tinh thần rất tốt, Linh Lung cố nở nụ cười, "Mẹ." Cô nhẹ giọng gọi.
Khúc Nghiên ngồi ở trên giường từ từ xoay đầu lại, nhìn thấy con gái của mình, yêu ớt mỉm cười, "Linh Lung, con tới rồi?"
Linh Lung ngồi ở bên giường, nhìn, "Thật không ngờ rằng, khi tỉnh lại con đã lớn như vậy." Cô nhìn Linh Lung từ đầu đến chân một lượt, trong tròng mắt lộ ra khen ngợi, "Xem con ăn mặc, thật là thành thục rất nhiều. Bây giờ đang làm việc ở đâu?"
Linh Lung không muốn nói cho mẹ, nhưng cũng không muốn nói dối bà, chỉ có thể nói: "Tập đoàn Thượng Quan,con là phụ tá Thượng Quan Ngự Quân."
Khuôn mặt tươi cười củaKhúc Nghiên lập tức âm trầm xuống, lo lắng hỏi: " Tập đoàn? Thượng Quan Tại sao muốn đợi tại bên cạnh hắn? Là con muốn đi ?"
"Không phải là. . . . . . Bởi vì không có tìm được việc khác, cho nên phải đi thay anh ấy làm chút chuyện vặt." Linh Lung không có nhìn mẹ, sợ cô biết mình nói dối.
Quả nhiên Khúc Nghiên không có hỏi nữa, chẳng qua chân thành nói: "Lúc gả cho Thượng Quan Tấn, mẹ đã biết ông ấy là người không có cảm tình. Con cũng biết vợ trước của ông ấy là một cô gái tương đối xinh đẹp, gả cho ông ấy mặc dù đám cưới chính trị cũng là thật sự thương ông ấy. Mẹ đã thấy hình của bà ấy, bà ấy. . . . . . là một nữ nhân khiến cho người khác không thể không yêu. Nhưng ngay cả nữ nhân như vậy cũng không làm Thượng Quan Tấn rung động. Mà Thượng Quan Ngự Quân chính là bản sao của cha nó." Cô nhìn chăm chú vào Linh Lung, khiến Linh Lung lo sợ không yên cúi đầu.
"Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài đi dạo? Bên ngoài ánh mặt trời tốt cho sức khỏe của mẹ."
"Được." Khúc Nghiên mỉm cười gật đầu.
Hai mẹ con ở trong vườn hoa ngoài bệnh viện đi lại, nói chuyện riêng tứ. Chỉ một giờ sau, Khúc Nghiên đã kiệt sức, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, hô hấp cũng càng ngày càng nhanh gấp rút.
Tâm Linh Lung trùng xuống, biết giới hận của mẹ đã nhanh đến . Nén lệ nước, cô đề nghị trở về, không để cho mẹ nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Đỡ mẹ lên giường, nghe giọng cô ngày càng yếu ớt, Linh Lung vội vàng đứng lên muốn đi tìm bác sĩ, lại bị Khúc Nghiên ngăn lại, "Linh Lung, ngồi xuống nghe mẹ nói mấy lời cuối."
"Mẹ! Mẹ đừng nói gì! Con lập tức đi tìm bác sĩ."
"Chớ đi. Tự mẹ cũng biết, thân thể của mẹ đã không được. Nhưng mẹ có mấy lời. . . . . ." Bà thở dốc nói tiếp, "Có mấy lời mẹ muốn nói cho con biết."
Linh Lung an tĩnh ngồi xuống, "Mẹ muốn nói gì? Con nghe đây"
Tay Khúc Nghiên run rẩy sờ lên má của Linh Lung, nước mắt của cô rơi xuống, an ủi nói: "Cha con cũng giống con, có một ánh mắt sắc lạnh, thanh cao vô cùng."
Linh Lung sửng sốt, đây là lần đầu mẹ nhắc tới cha.
"Ông là hoạ sĩ, tài hoa đầy, lúc mẹ gặp ông, là bị va vào nhau. Chúng ta ở bên nhau, cha mẹ của mẹ không đồng ý, nhưng mẹ chỉ cần ở bên hắn. Sau khi rời khỏi nhà, cuộc sống của chúng ta rất khổ sở, dưới áp lực của củi gạo dầu muối tình yêu thật sự là không có ý nghĩa. Vốn cuộc sống đã túng quẫn, mẹ lại mang thai con. . . . . . Cha connghe tin này, ngày thứ hai bỏ đi. . . . . . Không trở lại. . . . . ."
"Không hận." Linh Lung lắc đầu, "Con không hận mẹ."
"Con gái, mẹ muốn để con gả cho người có tiền, không riêng gì bởi vì tiền. Tình yêu. . . . . . rất hư ảo, trên thế giới không có mấy nam nhân tốt. . . . . . có thể thật lòng với nữ nhân." Ánh mắt Khúc Nghiên chậm rãi nhắm lại, tựa hồ không có sức mở ra.
"Mẹ!" Linh Lung ý thức được mẹ cô sắp chết, muốn lay tỉnh, "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!"
"Chớ yêu nam nhân, Linh Lung, một khi con yêu hắn thật lòng. . . . . . Hắn sẽ coi như giày cũ. . . . . . rời bỏ con. . . . . ." Khúc Nghiên cuối cùng vẫn lầm bầm nói, "Chớ yêu nam nhân, không được yêu người nào thật lòng. . . . . ."
Linh Lung nhìn sinh mạng mẹ chết dần, những lời cuối của Khúc Nghiên nhàn nhạt phiêu ở trong không khí. Đột nhiên, Linh Lung cảm thấy mẹ cũng là người phụ nữ đáng thương, mà mình. . . . . . từ từ đi theo gót chân bà. . . . . .
Không biết là vì bi ai của mẹ, vẫn là vì bi ai của mình, Linh Lung đột nhiên muốn khóc lớn lên. Vậy mà cô hung hăng nắm tay lại, không để không cho tình cảm của mình bộc phát ra ngoài. Cô cảm giác mình yếu tới mức muốn té xỉu.
Không thể khóc!
Chợt đứng lên, cô lấy tay đậy vào mặt, không để cho vẻ mặt của mình lộ ra ngoài.
Không được yêu người nào thật lòng. . . . . .
Nhưng là, cô thật lòng đã không có ở đây trên người mình. . . . . .
Đừng tưởng rằng tôi sẽ yêu em . . . . .
Cô hiểu, cô vẫn luôn hiểu, hắn sẽ không yêu cô!
Trong lúc đó, lời của mình, lời của mẹ, lời của Thượng Quan Ngự Quân đồng thời ở bên tai vang lên. Một giây sau, cô cứ như vậy té xỉu .
Đứng trên hành lang Thượng Quan Ngự Quân thấy được tất cả những biểu hiện của cô, lúc cô té xíu sắp ngã xuống đất, hắn đỡ cô, bỗng nhiên đem phiền não của mình quên đi. Nhìn cô mặt không có chút cảm xúc nào, hắn đột nhiên muốn quát lên với cô, để cho cô đem tình cảm chân thật của mình bộc phát ra ngoài, hắn nhìn phát ngán khuôn mặt kiên cường của cô rồi!
Linh Lung chậm chạp mở mắt, trong bóng tối trần nhà như xoay vòng trên đỉnh đầu, đã là ban đêm phải không? Muốn cố gắng ngồi dậy, cô lại phát hiện mình ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không có sức làm.
Vẫn không nhúc nhích được, Linh Lung cứ như vậy nằm ở trên giường. Lần đầu tiên trong đời, Linh Lung quyết định hảo hảo mà nhìn lại mình, nghiêm túc phân tích rốt cuộc cô là người như thế nào!
Cô vẫn là ngừơi rất tỉnh táo, tự cho là trưởng thành sớm, lòng đã sớm nhìn thấy thực chất của gia đình giàu có. Từ mười tám tuổi, cô vẫn muốn chạy ra khỏi cơn ác mộng này, muốn sống cuộc sống đơn thuần bình thường. Cô không hiểu, nguyện vọng đơn giản như thế tại sao không thể thực hiện. Bốn năm trước, cô còn nhớ rõ ở trong xe Thượng Quan Ngự Quân giúp cô rời đi, lúc ấy ngừơi đó cũng không phải là người lãnh khốc, mặc dù đối với mẹ con các cô vô cùng lạnh nhạt, lại chưa từng làm khó các cô.
Đã từng, cô đã từng cảm kích Thượng Quan Ngự Quân.
Vậy mà, cô không hiểu, cô không hiểu hắn bây giờ tại sao muốn trăm phương ngàn kế trói buộc cô trong căn nhà này. Đây đối với hắn có ích lợi gì? Cô cũng không xinh đẹp, cũng không phải là nhân tài thương mại, hơn chưa nói tới việc hắn luôn uy hiếp, tại sao muốn đem cô trói buộc? Mà trong mấy năm này, tình cảm của cô dành cho Thượng Quan Ngự Quân rốt cuộc là tình cảm gì?
Cô phải hận hắn ! Cô phải ghét hắn! Ngay khi hắn dùng thủ đoạn hèn hạ, trong ánh mắt của hắn, ánh mắt ngạo mạn của người đàn ông đã hoàn toàn chinh phục cô. Mặc dù biết hắn không có tình cảm, cũng biết mình ngàn không nên vạn không nên, lại cứ giao trái tim của mình cho hắn như vậy. Nếu như không phải nhờ nụ hôn kia của hắn, cô cũng không biết tình cảm của mình.
Một tiếng khó thút thít phát ra từ trong miệng cô.
Cô, từ khi bị hắn nhốt, biến thành mình tự nhốt mình.
"Em đã tỉnh?" Giọng thâm trầm như đêm bỗng nhiên vang lên.
Linh Lung cả kinh, ngồi dậy, "Tại sao anh lại ở chỗ này?" Lúc này cô mới phát hiện người ngồi ở trên ghế sa lon cạnh mép giường là Thượng Quan Ngự Quân.
Thượng Quan Ngự Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy đi của cô, âm trầm hỏi: "Tại sao khóc? Mẹ cùng em không có tình cảm gì cơ mà." Trong đêm tối yên tĩnh, đôi mắt của hắn lóe ra ánh sáng thần bí.
Linh Lung mỉm cười, "Em không phải khóc vì mẹ, em khóc cho mình."
Hắn nhíu mày, không hiểu lời của cô. Nhưng mà hắn như thế nào lại hiểu đây? Linh Lung cười đổi chủ đề.
"Mẹ vừa mất, tài sản của cô. . . . . . Cũng chính là 10% cổ phần cũng thành của anh."
"Anh cho rằng có thể kiềm chế em?"
Ai! Tại sao tâm tư của hắn vĩnh viễn đều là nhạy bén như vậy, cô có lý do gì uy hiếp hắn? Cô đối với tiền tài địa vị lạnh nhạt, chẳng lẽ hắn vẫn không rõ?
"Không có, nhưng là. . . . . . Nếu như em đem cổ phiếu cho anh, anh sẽ thấy không có lý do giữ em lại." Linh Lung theo dõi hắn, muốn biết phản ứng của hắn, mà hắn chỉ đứng lên, đi tới cửa sổ trước mặt nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt gật đầu, "Không sai." Hai từ nhẹ nhàng, ở trong lòng hai người đều gây chấn động không lớn không nhỏ.
Linh Lung chán nản rũ mắt xuống, không tiếp tục hỏi nữa. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào,in trên thảm một mảnh sáng ngời. Linh Lung chậm chạp đi xuống giường, đứng ở trước mặt hắn, giọng nói mang theo mê hoặc nhẹ nhàng hỏi: "Anh yêu em sao?"
Thượng Quan Ngự Quân nhăn mày, câu hỏi của cô ngoài ý của hắn tới mức hoang đường. Vậy mà chính cái vấn đề hoang đường này trong nội tâm hắn cũng dậy lên một hồi sóng không giải thích được. Hắn vốn sẽ chê cô buồn cười, không nghi ngờ chút nào nói "Không" , nhưng là nhìn con ngươi cô mặc nhiên, hắn do dự. . . . . .
"Không."
Qua thật lâu, cái chữ này từ môi hắn lạnh lùng cất ra.
"A!" Linh Lung cười ra tiếng, đau thương từ trên mặt cô chợt lóe lên, biến mất vô hình. Cô giơ lên cánh tay cứng ngắc, đầu ngón tay lạnh như băng lại linh xảo cỡi lần lượt nút áo trên người, lộ ra áo lót màu đen khêu gợi. Hình dây áo Hồ Điệp thiết kế nhỏ, đường cong ngực tạo thành cảnh sắc mỹ lệ.
Ánh mắt Thượng Quan Ngự Quân ảm đạm, theo động tác của cô bỗng chốc thâm trầm,
"Tại sao?" Thanh âm của hắn trở nên mất tiếng, nghe ra trong đó thấm ướt đè nén dục vọng, "Tại sao muốn làm như vậy?"
Áo giống như tờ giấy mỏng, từ từ rơi xuống. Linh Lung không trả lời câu hỏi của hắn.
"Chờ một chút!" Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên hét lên với cô, thanh âm mang theo hơi thở dốc, mặt nạ bình tĩnh bi