Ông xã vội vàng phóng về nhà, tôi nghe thấy giọng anh, nhưng vẫn không chịu mở cửa. Anh ở bên ngoài mắng Tiểu Nhã, Tiểu Nhã cũng lớn tiếng phản bác, nói cô ta không đánh tôi trước, là tại tôi đánh cô ta trước.
Tôi phẫn nộ mở toang của phòng, chỉ vào Tiểu Nhã, nói như đứt từng khúc ruột: “Cô nói tôi đánh cô trước sao? Cô có lương tâm hay không vậy!”. Tôi vút cao giọng, “Rõ ràng là cô nói muốn đánh cho tôi sẩy thai, để chúng tôi không còn con nữa, sau đó ông xã mới chịu ly hôn với tôi. Thật không ngờ cô dám nói tôi đánh cô trước!”.
Đôi mắt ông xã hết nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Nhã, tôi và cô ta đều hằn học chằm chằm nhìn nhau, không hề nhúc nhích. Tôi chợt trào nước mắt, một nửa là thật, một nửa là giả. Tôi nghẹn ngào nói với ông xã: “Cô ta phả thẳng khói thuốc vào mặt em, muốn gián tiếp mưu hại con chúng ta”. Tiểu Nhã đương nhiên phủ nhận: “Em không hề!”.
Tôi lao đến phòng khách, may mà đầu mẩu thuốc lá vẫn còn ở bên cạnh ghế sofa. Tôi nhặt lên, vô cùng phẫn nộ: “Có gan thì đi xét nghiệm DNA với tôi, bây giờ khoa học phát triển như thế, cô có dám hay không?”.
Tiểu Nhã đành phải thừa nhận: “Đúng là tôi có hút, nhưng tôi không hề cô!”. Tôi chau mày nhìn ông xã, nước mắt tuôn rơi: “Anh tin em hay là tin cô ta? Anh tin em ôm cái bụng này để đi đánh nhau với cô ta sao? Anh cho rằng em mặc kệ con mình để đánh nhau với cô ta sao?”. Ông xã hoa mày chóng mặt, Tiểu Nhã tức giận đến phát run lên. Tôi tiếp tục đổ them dầu vào lửa: “Tiểu Nhã, cô có đẩy tôi ngã xuống đất hay không, cô tự nói đi”.
Tiểu Nhã tức đến độ đỏ cả mắt: “Là tại cô đánh tôi trước, tôi mới chống cự lại, đẩy cô ngã xuống đất”.
“Anh thấy đấy, thừa nhận rồi!”. Tôi hằn học trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt đó dường như chỉ muốn bóp chết cô ta.
Tiểu Nhã thấy ông xã không tin cô ta, tức đến độ muốn bật khóc. Ông xã trừng mắt nhìn cô ta nói đầy giận dữ: “Tiểu Nhã, bây giờ cô đang bị bệnh, tôi không muốn mắng cô. Nhưng nếu cô muốn làm hại đến con của tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô!”.
Tiểu Nhã thực sự không thể nói thêm gì, đành phải nước mắt lưng tròng nói lời xin lỗi với tôi: “Chị dâu, thực sự xin lỗi, em nhất thời hồ đồ, cho nên mới đánh chị, xin chị tha thứ cho em!”.
Tôi thấy cô ta thỏa hiệp thì hận một nỗi không thể thổi bùng ngọn lửa: “Tôi sẽ không tha thứ cho tên đao phủ muốn giết hại con của tôi!”. Tôi nhất định cần phải thu lại những giọt nước mắt tôi đã chảy ra từ trên người cô ta, nhất định không dễ dàng tha cho cô ta! Tôi mím môi, nước mắt lại tuôn rơi. Ông xã thấy tôi khóc, đành phải an ủi tôi: “Thôi đi, anh nghĩ cô ấy cũng không cố ý đâu!”.
Nước mắt tôi vẫn rơi, tôi vu khống tội danh chỉ trích cô ta: “Sao cô ta có thể làm như vậy chứ? Lấy cây lau nhà đánh vào bụng em, nếu như em không trốn vào trong phòng, đứa bé chắc chắn đã không giữ được rồi!”. Tôi nhấn mạnh giọng, nước mắt tuôn rơi ào ạt, “Sau này, em phải làm thế nào đây? Con của em vô tội, cho dù Tiểu Nhã có yêu anh thế nào, cô ta cũng không nên làm hại sinh mệnh này”.
Tôi nhìn ông xã, tất cả những câu nói dối dường như đều biến thành sự thật. Vì người đàn ông này, nước mắt của tôi gần như đã chảy cạn, giờ đây lại chỉ có thể phá hoại một người phụ nữ khác để đạt được mục đích khiến anh quan tâm tới tôi.
Việc này không chỉ đáng thương, mà thực sự quá nực cười!
Yêu thương nhau suốt mười năm, cuối cùng, thật không ngờ tôi phải dùng đến kiểu thủ đoạn này, mớithương xót của anh đối với tôi. Tôi chỉ có thể khóc lóc thảm thiết trước mặt anh mới có thể chứng minh được, thì ra trong lòng người đàn ông này vẫn còn yêu tôi! Cuối cùng tôi thực sự khóc hu hu, khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột.
Đau đớn đến độ không thiết sống nữa!
Ông xã ôm lấy tôi, khẽ khàng an ủi tôi.
Tiểu Nhã thất bại ê chề, ủ rũ ra về.
Buổi tối, sau khi ông xã về nhà, còn đặc biệt trò chuyện tâm sự với tôi. Tôi nhìn anh, chỉ gắng gượng mỉm cười. Anh ôm lấy tôi, nói: “Bà xã, Tiểu Nhã thực sự không cố ý đâu!”. Trong lòng tôi lạnh toát, khó khăn lắm mới mở miệng ra: “Anh vẫn nói đỡ cho cô ta sao?”.
Anh nói: “Bà xã, anh thực sự không hề nói đỡ cho cô ấy, nhưng, anh nghĩ cô ấy đã mắc bệnh ung thư vú, không đến nỗi phải làm những việc như vậy”.
Tôi nghĩ tôi không nên cãi cọ trực tiếp với chồng, đã quyết định chia tay, cần gì phải cãi cọ để cả hai đều không vui. Tôi nói: “Em không phải là trách cô ta, là em ra tay trước”. Anh thở phảo, tôi lại tiếp tục nói, “Cô ta nói với em cô ta bị bệnh là giả đấy, chỉ giả vờ bệnh để lừa gạt anh, nói anh là một tên ngốc, cho nên em giận quá, mới lấy cây chổi lau nhà để đánh cô ta”.
Anh mở to mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi: “Em nói, cô ta giả vờ bị bệnh để lừa dối anh?”.
Tôi khẽ lắc đầu, giọng nói thê lương: “Em không biết, chính cô ta nói như vậy. Là thật hay giả, em thực sự cũng không biết”. Tôi đột nhiên ôm chặt anh, hỏi đầy bi thương, “Ông xã, anh đừng có ở cùng cô ta có được không? Mỗi lần, sau khi anh ở bên cô ta xong, cô ta bèn chạy lên để chế giễu em, cố ý chọc giận em. Em thực sự sợ không giữ được con”.
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt long lanh: “Vậy sau này em không được nổi nóng vô cớ, không được hiểu nhầm anh và Tiểu Nhã”. Lòng tôi lạnh giá, khẽ gật đầu: “Được, em hứa với anh”.
Chỉ cần anh ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể dùng hết mọi thủ đoạn.
Cuộc hôn nhân chỉ còn chút hơi tàn này, chỉ còn lại hữu danh vô thực. Tình yêu của chúng tôi, như đê đã bị khiến tất cả mọi tình cảm chân thật đều bị trôi đi hết, không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Mới sáng sớm Tiểu Nhã đã chạy đến tìm tôi, vừa khóc vừa kêu gào, làm ầm ĩ nhà cửa, tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ cười nhạt. Nhưng tôi vẫn cần phải đề phòng! Thủ đoạn của cô ta còn nhiều lắm!
Chỉ sơ sảy một chút là đã bị lên thuyền hải tặc.
Cô ta nổi giận đùng đùng hỏi tôi: “Sao cô lại không để anh ấy đến thăm tôi?”. Tôi hỏi ngược lại: “Cô có ý gì vậy, tôi bắt buộc phải để chồng của mình chạy đi tìm cô hay sao? Sau đó ôm cô, an ủi cô?”. Đây đùng là truyện cười hài hước nhất trên cõi đời này, loại người đàn bà đê tiện và vô liêm sỉ như thế này, có lẽ trên đời cũng đã tuyệt chủng rồi!
Tay cô ta run rẩy, chỉ thẳng vào mũi tôi: “Cô cố tình nói tôi đánh cô, cố tình nói tôi lừa dối anh ấy, cô thật quá nham hiểm!”. Tôi không bị mắc lừa, ai biết được cô ta có ghi âm hay không. Tôi giả vờ vô tội: “Không phải là cô nói sao?”.
Cô ta tức giận đến độ toàn thân run rẩy: “Bỉ ổi!”.
Tôi nhìn cô ta, cảm thấy thật buồn cười: “Một kẻ thứ ba muốn phá vỡ gia đình tôi, cướp chồng tôi, chạy đến nói với tôi, cô thật bỉ ổi, tôi thực sự không biết nói gì”.
Trên thế gian này không chỉ có người đàn ông duy nhất là chồng tôi, tôi thực sự không hiểu, tại sao Tiểu Nhã lại nhất định không chịu buông tay! Cô ta xinh đẹp, có khí chất, lại du học trở về, lẽ nào muốn tìm người đàn ông khác lại khó đến thế? Cuối cùng cô ta thốt ra những lời nói cay độc: “Được, cô cứ đợi mà xem, cô đã làm một, tôi sẽ làm mười!”. Dù tôi không hiểu cô ta muốn làm gì, nhưng có dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn không phải là việc hay ho gì!
Sắp đến Tết, công ty ông xã muốn tổ chức tiệc ăn mừng cuối năm. Ông xã đưa tôi đi, vừa tiến vào, ngay từ xa tôi đã nhìn thấy Tiểu Nhã đứng giữa đám đàn ông. Dưới ánh đèn đủ sắc màu, vẻ đẹp của cô ta khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, khí chất của cô ta, từng cử chỉ của cô ta, không thể phủ nhận có sức mê hoặc rất lớn.
Người đàn bà này bẩm sinh đã là một tai họa!
Khi cô ta nhìn thấy ông xã long lanh, lập tức tiến đến. Cô ta mỉm cười hỏi tôi: “Chị dâu, chị cũng đến à”.
Ông xã tôi là một người đàn ông tuấn tú. Ban đầu lúc tôi kết hôn, mẹ tôi vẫn luôn miệng nói, kiểu đàn ông này khó mà dựa vào được, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên, không nghe lời người già, thiệt ngay trước mắt!
Các fan hâm mộ của Tiểu Nhã cũng kéo đến, thi nhau mời cô ta khiêu vũ. Cô ta nhìn ông xã bằng ánh mắt rừng rực, lần lượt từ chối mọi người. Cô ta đột nhiên nói vẻ rất chân thành: “Anh Khoa, hãy nhảy cùng em!”.
Ông xã im lặng.
Tôi cũng kêu lên đúng lúc: “Bụng em hơi đau!”.
Anh lập tức cuống cuồng hỏi tôi: “Có sao không em?”.
Tôi mỉm cười: “Có anh ở bên em, thì sẽ không sao”. Tiểu Nhã lườm tôi một cái, đúng lúc đó dưới khán đài chợt vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền. Thì ra Tổng giám đốc sắp bước lên phát biểu.
Tổng giám đốc thử micro mỉm cười tuyên bố: “Các bạn đồng nghiệp đã vất vả suốt cả năm qua, buổi lễ cuối năm lần này được tổ chức sớm là vì có một chuyện vui, đó chính là, công ty bất động sản lớn nhất toàn quốc quyết định rót vốn đầu tư cho công ty chúng ta”. Ông ngừng lại, cười nói: “Xin mời ông Tần Tử Long- Tổng giám đốc tập đoàn Tư Duy của chúng ta lên phát biểu”.
Tôi không dám tin, khẽ hỏi ông xã: “Tần Tử Long chẳng phải là ở công ty lên sàn chứng khoán sao? Chuyển sang ngành bất động sản khi nào vậy?”.
Anh cũng ghé sát vào tai tôi nói: “Bất động sản cũng có thể lên sàn”.
Ở trên bục, Tần Tử Long mặc bộ complet màu đen phẳng phiu, trông rất lịch sự nho nhã. Ở bên dưới, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tôi đành phải bịt chặt tai, chỉ nhìn miệng anh mấp máy phát biểu trên sân khấu.
Ánh mắt anh có vẻ như đang tìm kiếm trong đám người, khi nhìn thấy tôi, anh khẽ gật đầu, nụ cười trên môi cũng tươi tắn hơn. Đột nhiên, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về phía tôi, tôi không biết làm thế nào. Ông xã kéo tay đang bịt chặt tai tôi xuống, nói: “Em lên sân khấu bốc thăm trúng thưởng”.
“Bốc thăm trúng thưởng gì chứ?”.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi càng ngượng ngùng hơn, vừa rồi tôi cứ mải bịt tai, vốn không hề nghe thấy Tần Tử Long nói gì. Làm như vậy, hình như không được lịch sự cho lắm.
Ông xã hạ giọng: “Em cứ lên sân khấu là biết ngay thôi”.
Tôi đành phải khẽ gật đầu, bước lên sân khấu.
Tần Tử Long nói khẽ, trò chuyện phiếm với tôi như thể xung quanh không có ai cả: “Cô bạn, em bé vẫn khỏe chứ?”. Dưới khán đài, mọi người đều chăm chú dõi theo, hàng trăm con mắt đang chăm chú nhìn chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, trong lòng như thể đang bọc một nồi nước sôi vậy, cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Anh lại nói nhỏ: “Lát nữa thùng bốc thăm đưa đến, em cứ trực tiếp bốc thăm. Hãy nhớ, bên trong đó có một quả cầu đỏ, nhìn trông rất bình thường, thực ra nó bị thiếu một miếng nhỏ, em cứ nắm quả cầu đó là được”.
Tôi thì thào: “Như vậy là ăn gian!”.
Anh cười, giọng nói không thể nhỏ hơn được nữa: “Đấy là món quà anh tặng em, không thể không bốc được!”.
Tôi hiếu kỳ: “Là gì vậy?”.
“Là phòng VIP một tháng của bệnh viện”.
Tôi băn khoăn: “Nó dùng để làm gì?”.
Anh nói: “Lúc sinh con cần dùng đến”.
Vậy thì phải bốc trúng rồi, tôi đang muốn hỏi thêm, thùng bốc thăm đã được bê đến. Tần Tử Long nói vào micro: “Bây giờ bắt đầu bốc thăm trúng thưởng!”. Tiếng vỗ tay ở bên dưới vang như sấm rền, tiếng hò reo vang lên không ngớt. Tần Tử Long lại bổ sung: “Xin mọi người hãy im lặng, bởi vì ở đây có phụ nữ mang thai, tiếng vỗ tay quá lớn e rằng sẽ làm ảnh hưởng tới em bé trong bụng cô ấy”.